Tuyết Ngọc Tiên Tử cầm một cái la bàn tinh xảo trong tay, nàng chậm rãi nói:
- Ta là một đường đuổi theo ngươi mà đến đấy.
- Ngươi không đi tìm Cầu Sinh Lệnh, luôn quấy lấy ta như vậy làm gì chứ?
Tô Triệt nhíu mày hỏi:
- Bảo vật dù quý, nhưng cũng phải có mệnh hưởng thụ mới được ah.
- Vận khí của ta không tệ, chỉ dùng năm canh giờ đã tìm được một khối Cầu Sinh Lệnh rồi.
Tuyết Ngọc Tiên Tử ngược lại cực kỳ thẳng thắn dịu dàng cười cười, nói thẳng:
- Thời gian còn lại, ta đều đi theo ngươi, đương nhiên là để tìm cơ hội bắt ngươi lại.
- Quả nhiên là như vậy...
Tô Triệt trong lòng nói thầm với lão Hắc:
- Chúng ta vất vất vả vả giằng co một hồi mới có được một khối Cầu Sinh Lệnh, mà nàng, chỉ dùng có năm canh giờ đã tìm được một khối, tựa hồ còn cực kỳ thuận lợi nữa, không hề gặp phải người cạnh tranh.
- Nếu nữ nhân này âm hồn bất tán như thế thì dứt khoát bắt nàng vào Tiên Ngục, làm một nha hoàn, chuyên môn hầu hạ ngươi đi!
Lão Hắc cũng oán hận nói.
- Ta cũng muốn ah!
Tô Triệt lắc đầu trong nội tâm:
- Thế nhưng nữ nhân này sâu không thấy đáy, giữa ta và nàng ai là thợ săn, ai là con mồi, còn chưa biết được.
- Có Ảnh Tử ở đây, đơn đả độc đấu căn bản không cần sợ nàng.
Lão Hắc bộ dạng không sợ trời không sợ đất, sĩ khí tăng vọt nói:
- Dù sao cũng phải giải quyết nàng mới có thể đi tìm những khối Cầu Sinh Lệnh khác, đánh một trận với nàng là không thể tránh khỏi.
- Đây là tất nhiên.
Tô Triệt cũng cho rằng như thế
- Đánh một trận là không thể tránh được.
Thấy Tô Triệt một hồi lâu cũng không nói chuyện, trên mặt Tuyết Ngọc Tiên Tử lộ vẻ vui vẻ không hiểu nhẹ giọng nói:
- Ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, ta chỉ muốn đạt được cái Bảo tháp để tìm lại chuyển thế chi thân của muội muội thôi. Về phần tánh mạng của ngươi ta không hề có hứng thú, cũng không phải muốn giết ngươi, thậm chí, ta còn có thể giúp ngươi tìm kiếm nhiều Cầu Sinh Lệnh hơn nữa, còn bạo vệ tánh mạng cho người yêu và ba thuộc hạ của ngươi nữa. Thế nào, khoản này giao dịch, không phải rất có lợi sao?
- Cực kỳ không!
Tô Triệt lạnh mặt nói:
- Chuyện về Cầu Sinh Lệnh tự ta làm được, không cần ngươi hỗ trợ, cho nên cũng không cần thiết phải giao dịch gì với ngươi cả. Nếu ngươi muốn đạt được thứ mình muốn, phương pháp rất đơn giản, đó chính là đánh bại ta. Đừng nói nhảm nữa, động thủ đi!
- Không!
Không nghĩ tới, Tuyết Ngọc Tiên Tử lại cười lắc đầu, uyển chuyển nói:
- Giao chiến chính diện, phong hiểm quá lớn, ta tuy rằng tự tin có đủ lực bảo vệ mình, nhưng cũng không dám xem nhẹ ngươi. Cho nên, ta sẽ một mực đi theo ngươi, tìm kiếm cơ hội thích hợp nhất để đánh một kích định càn khôn.
Lời nói này, rõ ràng chính là khi dễ người!
Ở trong Tiên Ngục, lão Hắc bị nàng chọc cho tức giận không nhẹ, chế định lúc trước, kế hoạch nha hoàn lập tức được sửa chữa, việc vặt bình thường không thể cho nàng làm được, phải cho nàng làm mấy việc như rửa bồn cầu mới hả giận...
Mặc dù hiện giờ nàng còn chưa động thủ, nhưng Tô Triệt khẳng định không thể chấp nhận một nhân tố nguy hiểm như thế đi theo sau mông uy hiếp mình được, nếu vậy thì đừng mong làm chuyện gì nữa.
- Ngươi không động thủ, không sao, ta tới trước!
Không Gian Trảm Sát!
Trên trăm đạo không gian chi nhận như mưa to huy sái tới, Tô Triệt cũng biết rõ, công kích trình độ này khẳng định không thể tổn thương đến nàng, chỉ là để to thái độ tuyên chiến thôi.
Tuyết Ngọc Tiên Tử nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức tạo ra một viên cầu khí kình hơi mờ ngăn cản trước người, trên trăm đạo không gian chi nhận cắt vào khối viên cầu kia, cũng bắt đầu cấp tốc xoay tròn, giống như một không gian vô tận không ngừng tuần hoàn vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không dừng lại.
Đợi đến lúc tốc độ xoay tròn của những không gian chi nhận kia đạt đến trình độ mắt thường cơ hồ không thể nhìn thấy được, bá bá bá, Tuyết Ngọc Tiên Tử run tay lên, viên cầu hơi mờ liền im ắng nghiền nát, những không gian chi nhận kia dưới sự gia tốc và dẫn đạo của lực lượng nào đó lại bay trở về phía Tô Triệt.
Gậy ông đập lưng ông, chiêu thức ấy đùa nghịch cực kỳ cao minh, trong hời hợt cũng cho thấy tạo nghệ sâu đậm của nàng trong phương diện khống chế lực lượng.
Tô Triệt cũng không có thủ đoạn như nàng, đối mặt với không gian chi nhận tốc độ tăng lên mười mấy lần, trạng thái đi bộ nhất định không thể nào trốn thoát được, chỉ có thể ngạnh kháng thôi.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Phòng ngự kết giới của Cự Phú tuy rằng đã ngăn lại hết những không gian chi nhận, nhưng lại khiến Tô Triệt xấu hổ một phen, hơn nữa, cũng tự thân nếm thử xem không gian chi nhận của mình đến cùng có uy lực và hiệu quả thế nào.
- Lực thiết cát và xuyên thấu tương đối không tệ, nhưng chỉ là lực đạo yếu đi chút ít.
Giờ khắc này, Tô Triệt còn lo lắng âm thầm tổng kết trong lòng.
Lợi dụng lúc Tô Triệt ngăn cản, Tuyết Ngọc Tiên Tử liên kéo dãn khoảng cách về sau, rõ ràng chính là có ý tứ ngươi tiến ta lui, ngươi đi ta đi. Không đánh với ngươi, ta sẽ tốn thời gian với ngươi, chung quy cũng sẽ tìm được thời cơ tốt nhất để đánh lén.
Không nói những lời khó nghe, Tô Triệt chỉ có thể cho nàng một đánh giá, đó là khó chơi.
- Quá khó chơi rồi, nữ nhân này...
Tô Triệt thầm than trong lòng.
- Nàng khó chơi, chúng ta càng khó chơi hơn.
Lão Hắc rất là không phục, lớn tiếng nói:
- Để Ảnh Tử đi qua cuốn lấy nàng, sau đó, hung hăng giáo huấn ả đàn bà này một trận.
- Hiện giờ còn không phải lúc.
Tô Triệt trả lời trong lòng:
- Đối với nàng, tuyệt đối không thể đánh giá thấp được, ta cho rằng, mặc dù để Ảnh Tử đối phó nàng, cơ hội cũng chỉ có một lần thôi. Nếu một lần làm không được, lần thứ hai nhất định sẽ bị nàng nghĩ ra kế sách hóa giải, trước mắt chưa phải là thời cơ thích hợp nhất để dùng đòn sát thủ Ảnh Tử.
Cách nghĩ của Tô Triệt là gặp phải đối thủ vô cùng kiên nhẫn thế này, ngươi chỉ kiên nhẫn hơn cả nàng mới có thể ổn định đầu trận tuyến, cuối cùng giành lấy thắng lợi, bất luận một chút vội vàng xao động hoặc sơ sẩy nào, đều sẽ bị nàng nắm lấy cơ hội, một kích trí mạng.
Vì vậy, Tô Triệt buộc mình bĩnh tâm lại, thời khắc gắng giữ tỉnh táo, dứt khoát tạm thời không để ý tới nàng, tốt hơn là chọn một phương hướng khác, tiếp tục tìm kiếm địa hình đặc thù có khả năng an trí Cầu Sinh Lệnh.
- Này!
Sau lưng bên ngoài hơn 200 trượng, Tuyết Ngọc Tiên Tử lại đột nhiên nói:
- Vừa rồi ta đi ngang qua một rừng cây, ẩn hàm trận đạo huyền diệu, hơn nữa do tự nhiên hình thành, không có dấu hiệu nhân công, nếu ta là ngươi thì trước tiên sẽ vào đó nhìn một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch.
Tô Triệt quay người lại lạnh lùng cười cười:
- Rốt cuộc là ta sẽ có thu hoạch hay là ngươi có thu hoạch?
- Nói không chừng đều có, ai có thể nói đúng được chứ.