Kết quả chính là Cực Mộc Lão Tổ dưới sự trợ giúp của Ảnh Tử đã thoát khỏi trói buộc hai chân cách mặt đất, bay lên trời.
Mượn lực dùng lực!
Một chiêu này, Cực Mộc Lão Tổ vừa mới thi triển qua một lần trong đại sảnh, tạo nghệ cực cao, nhưng lúc này lại bị Tô Triệt và Ảnh Tử dùng đồng như vậy để tính toán.
- Ha ha ha ha. . .
Một khi có người xúc phạm quy tắc trò chơi, tiếng cuồng tiếu của lão giả thần bí cũng sẽ lập tức xuất hiện.
- Bị lừa rồi, mạng ta xong rồi!
Ý niệm cuối cùng trong đầu Cực Mộc Lão Tổ chính là thế.
Phốc phốc!
Một đời cường giả Đại Thừa kỳ, dưới sự ám toán của Tô Triệt và Ảnh Tử đã hóa thành huyết nhục đầy trời, rơi đầy trên mặt đất.
- Hắn chết rồi!
Tô Triệt giành được thắng lợi có chút ngây người đứng tại nguyên chỗ, trong nội tâm nổi lên ý niệm là:
- Nhớ rõ lúc ta còn làm bộ khoái sư phó đã nói với ta, sát thủ cao minh nhất thế gian không nhất định võ công cao nhất, mà hắn nhất hiểu được các để lợi dụng các nhân tố xung quanh có ích với mình, nếu làm được vậy thì hắn có thể ám sát được cường giả mình hơn xa mình mà không tốn hao một cọng lông.
Lúc này Tô Triệt biết rõ, mình có thể diệt trừ Cực Mộc Lão Tổ, cũng không phải dựa vào bản lĩnh thực sự của mình, mà là lợi dụng rất nhiều nhân tố, kể cả quy tắc trò chơi nữa, từ đó mới có thể diệt trừ được một đối thủ thực lực hơn xa mình như thế.
Nhưng bất kể nói thế nào thì đây cũng là tên cừu nhân Đại Thừa kỳ đầu tiên chính thức chết trên tay mình.
Đúng vậy, Cực Mộc Lão Tổ cũng là cừu nhân của Tô Triệt, tràng Đại Thiên Khuynh năm đó, tất nhiên có một phần của hắn. . .
Bá!
Ảnh Tử về tới bên chân Tô Triệt, vui vẻ nói:
- Tô Triệt, thế nào, ta lợi hại không?
- Lợi hại.
Tô Triệt cũng dùng tâm linh trả lời:
- Ảnh Tử, ngươi mới chính là sát thủ đáng sợ nhất thế gian, ai sẽ đề phòng, ai có thể đề phòng bóng của mình chứ?
Ảnh Tử cười hắc hắc vui vẻ, lại nói:
- Tặng ngươi hai kiện lễ vật.
Nói xong, hai kiện vật phẩm một lớn một nhỏ trống rỗng xuất hiện trước mặt Tô Triệt. Nhỏ chính là khối Cầu Sinh Lệnh mầu hồng đỏ thẵm, lớn chính là thanh cự đao do tử sắc cự nhân dùng lúc trước. Thanh đại đao này vẫn bảo trì dài tám trượng, quan sát trong khoảng cách gần căn bản không giống như một thanh đao, mà không khác gì boong tàu của một chiến thuyền cả.
- Cây đao này cũng bị ngươi thu vào sao?
Tô Triệt thoáng kinh ngạc trong lòng hỏi.
- Hừ hừ. . .
Ảnh Tử cười nói:
- Ta cảm thấy cây đao này rất không đơn giản, có thể đối chiến với chiến phủ của Tiểu Hắc mà không kém chút nào, lúc không gian sụp đổ ta liền mượn gió bẻ măng, thu nó lại. . . ta không chỉ là sát thủ đáng sợ nhất thế gian, mà còn là đạo tặc lợi hại nhất nữa.
Tô Triệt bị hắn chọc phải cười ha ha, sau đó thu Tử Tinh trường đao vào Tiên Ngục, Cầu Sinh Lệnh thì chỉ thu vào trong Cự Phú Cung. Đây là bởi vì, Tô Triệt cho rằng, giữa Cầu Sinh Lệnh và lão giả thần bí khẳng định có cảm ứng nào đó, nếu đưa Cầu Sinh Lệnh vào Tiên Ngục, chặt đứt cảm ứng giữa bọn hắn thì rất có thể sẽ dẫn phát lòng hiếu kỳ của hắn, đến lúc đó lại xảy ra phiến toái lớn không cần thiết nữa.
Cực Mộc Lão Tổ chết đi, đến bây giờ, Tô Triệt mới tính toán là chân chân chính chính gặt hái được một miếng Cầu Sinh Lệnh.
- Lúc này chỉ mới qua mười mấy canh giờ thôi, thời gian còn nhiều mà, cứ tiếp tục tìm kiếm những Cầu Sinh Lệnh khác thôi!
Tô Triệt hạ quyết tâm, tùy tiện chọn một phương hướng để xuất phát.
NGAO. . . .
Oa. . . .
Hai đầu dị thú kia vẫn nhắm mắt đuổi theo sát sau lưng, quyết tâm sẽ không bỏ qua Tô Triệt.
Tô Triệt cũng không hẹp hòi, mỗi khi qua một canh giờ sẽ lấy ra hai đầu gia súc được quán thâu sinh mệnh lực phân biệt cho chúng ăn, không thể quá ít, nhưng cũng không thể quá nhiều, nếu không sẽ khiến bọn chúng hư mất.
Trong lúc chạy đi, lão Hắc ở trong Tiên Ngục nghiên cứu thanh Tử Tinh trường đao kia, mục đích là để làm rõ cuối cùng nó có thể trở thành vũ khí tiện tay trong tay Tô Triệt được không.
Tiểu Hắc sử dụng Vu tộc chiến phủ vẫn thích hợp nhất, thanh trường đao này cũng không thể cho hắn dùng, giống như chỉ có thông qua chiến phủ, Tiểu Hắc mới có thể bộc phát ra loại uy thế vô thượng khai thiên tích địa. Nghiên cứu trong chốc lát, lão Hắc thử thăm dò quán thâu vào trong trường đao một chút Hỗn Độn chi lực, ông. . . . Tử Tinh trường đao bỗng nhiên bộc phát vù vù, như được kích thích cực lớn, nó tự động giãy dụa phản kháng.
- Tính tình rất lớn ah.
Lão Hắc hắc hắc vui vẻ, ngược lại cũng không bức bách nó, lập tức đình chỉ quán thâu Hỗn Độn chi lực, tiếp tục nghiên cứu, cân nhắc. . .
Tô Triệt cũng thỉnh thoảng thông qua tâm niệm quan sát thanh trường đao trong Tiên Ngục, trong nội tâm thoáng có cảm giác: nói không chừng, trong đoạn đường kế tiếp, thanh trường đao này sẽ mang đến cho mình trợ giúp không nhỏ cũng nên.
Vận may không thể nào thường xuyên ở bên một người được.
Tô Triệt vốn tưởng rằng, năm mươi lăm người phân bố trong phạm vi hơn vạn dăm, khả năng gặp phải nhau sẽ cực thấp. Cực Mộc Lão Tổ lúc trước là ngoại lệ, bởi vì, hắn là người cạnh trạnh bị phân vào trong cùng khu vực với mình, gặp phải hắn hẳn là thế tất yếu.
Về phần những người khác, hẳn sẽ không trùng hợp như vậy nữa. Ở trong đó, nhất là Tuyết Ngọc Tiên Tử kia, Tô Triệt không muốn gặp phải nàng nhất.
Nhưng hôm nay, khi Tô Triệt đi trên một mảnh bình nguyên rộng lớn, đang tìm địa hình đặc thù có khả năng an trí Cầu Sinh Lệnh thì lại xa xa thấy được một đạo thân ảnh.
Pháp nhãn chi thuật của Tô Triệt về mặt khoảng cách nếu so với năng lực dò xét của lão Hắc thì còn xa hơn, lúc này thấy rõ, người này quần áo bồng bềnh, phong độ tư thái mờ mịt, thình lình lại chính là nữ nhân mà mình không muốn gặp nhất kia.
Tuyết Ngọc Tiên Tử!
- Thật là xui xẻo, người đầu tiên gặp phải lại là nàng.
Tô Triệt thầm mắng một câu trong lòng, không chút do dự, lập tức thay đổi phương hướng, tiến đến phía khác. Đương nhiên, trong nội tâm hắn cũng rõ, bình nguyên chỗ này không hề có ngăn cách, Tuyết Ngọc Tiên Tử khẳng định cũng thấy được mình.
Quả nhiên, Tuyết Ngọc Tiên Tử xa xa theo sát đi lên, mặc dù tốc độ của nàng không quá nhanh, nhưng lại không khác lắm với Súc Địa Thành Thốn của Tô Triệt, nàng đi sát theo không buông.
- Nàng không cần đi tìm Cầu Sinh Lệnh sao? Hoặc là nói, nàng đã tìm được một khối rồi.
Trong nội tâm Tô Triệt tương đối phiền não, bị nữ nhân khó chơi này đi theo, kế hoạch đi tìm Cầu Sinh Lệnh khác của mình sao có thể thực hiện được nữa, chỉ riêng lo lắng nàng chọc một dao sau lưng thôi cũng đủ phiền chết rồi.
Cứ như vậy qua hơn một cảnh giờ, Tô Triệt thật sự không thể tiêu hao thời gian với nàng như vậy nữa, dứt khoát quay đầu lại, đón nàng đi tới.
Rất nhanh, hai người cách xa nhau hơn 100 trượng, từng người đều dừng lại:
- Vì sao hết lần này tới lần khác lại gặp phải ngươi?
Tô Triệt phần lộ ra bất đắc dĩ nói.
- Đây không phải trùng hợp.