Nói thì nói như thế, bất quá nữ nhân này ẩn đến xác thực đủ sâu.
Lão Hắc cảm khái nói:
- Nếu không phải thông qua Huyễn Ma giáo chủ biết được đáp án, trước đó ta xác thực không nghĩ tới sẽ là nàng.
- Nếu nàng có thể sớm mấy năm thăng cấp Nguyên Anh, trở thành một trong Thiên Huyền tông Thái Thượng trưởng lão. Nói không chắc, ta sớm đã bị nàng trừng trị.
Tô Triệt cũng mỉm cười lắc đầu.
- Đúng vậy, cướp nhà khó phòng.
Lão Hắc gật đầu nói:
- Nếu như mười năm trước nàng thăng cấp Nguyên Anh, nơi nào còn có chúng ta ngày hôm nay.
Đang nói chuyện, ngoài điện có người hồi báo, nói là Huyền Sách Tôn giả ứng triệu cầu kiến.
- Mời nàng vào!
Tô Triệt hướng về bên ngoài truyền âm nói.
Mười mấy tức sau, liền nhìn thấy Huyền Sách Tôn giả quần áo phiêu phiêu, cất bước vào cửa điện.
- Đệ tử Huyền Sách, bái kiến chưởng giáo sư thúc.
Huyền Sách Tôn giả khom người thăm hỏi.
Y theo môn quy, nếu không phải trường hợp phi thường chính thức, đệ tử trong môn phái gặp mặt trưởng bối, chỉ cần khom mình hành lễ là được, cũng không phải tất cả đều là đại lễ quỳ lạy; Trừ khi là những tam đại đệ tử, hiếm khi nhìn thấy chưởng giáo chí tôn một lần, bởi vì quá kích động cùng khẩn trương, mới có thể vừa lên đến chính là quỳ rạp trên đất, liên tục dập đầu.
- Huyền Sách, sáng hôm nay ngươi phái người đưa tới hai phần tấu kiện lên, ta đều nhìn rồi.
Thần sắc Tô Triệt bình thản, ngữ khí ôn hòa:
- Không tệ, phương thức ngươi xử lý đều rất tốt. Bởi vậy có thể thấy được, năng lực làm việc của ngươi ở bên trong thập đại Chủ Phong Tôn giả, hẳn là có thể xếp vào vị trí thứ ba.
- Đệ tử không dám.
Huyền Sách khẽ khom người, biểu thị khiêm tốn.
- Không dám. . .
Tô Triệt đang định bóc trần thân phận thiên cấp nội tuyến của Huyễn Ma giáo, nói trắng ra cùng nàng, không nghĩ tới…
Huyền Sách đột nhiên truyền âm nói:
- Chưởng giáo sư thúc, đệ tử có một việc, muốn thẳng thắn nói với ngài.
- Ồ?
Tô Triệt hơi sững sờ, liền nói:
- Chuyện gì, ngươi nói đi.
- Chuyện đến nước này, đệ tử cho rằng, chuyện này cũng giấu không được bao lâu nữa, còn không bằng chủ động thẳng thắn, cầu được chưởng giáo sư thúc khoan dung.
Khi nói chuyện, đồng thời Huyền Sách chậm rãi cất bước, hướng về phía Tô Triệt tiếp cận lại đây, trên mặt mang theo sầu dung, sâu sắc thở dài:
- Aii! Có ai có thể biết, những khổ não nắm giữ hai thân phận này, nơi chốn cẩn trọng, lo lắng hãi hùng, bao nhiêu buổi tối khó có thể an tâm ngủ. . .
Thoại đến chỗ này, khoảng cách chưởng giáo bảo tọa của Tô Triệt, đã bất quá là khoảng hai mươi trượng.
- Chưởng giáo sư thúc, ngươi có từng nghe nói qua, Huyễn Ma giáo ở bên trong các đại môn phái xếp vào thiên cấp nội tuyến hay không?
Ngữ điệu Huyền Sách mềm nhẹ hỏi.
- Nghe nói qua.
Tô Triệt bình tĩnh gật đầu.
- Ta là thiên cấp nội tuyến ẩn núp tại Thiên Huyền Tông!
Huyền Sách Tôn giả, không, phải nói là Lâm Phong thiếu quân đột nhiên nói ra câu nói này, dụng ý là muốn thừa dịp tâm thần Tô Triệt chấn động, cảm giác kinh ngạc phát động tập kích.
Khoảng cách hai mươi trượng, đối với hắn mà nói, chẳng khác gì là gần trong gang tấc, như tu vi thực lực chân chính phát động một đòn, nhất định có thể đánh giết Tô Triệt không hề phòng bị tại chỗ.
Đương nhiên, loại đánh giết này, chỉ chính là hủy diệt thân thể của hắn, sẽ không triệt để xóa bỏ hồn phách.
Lâm Phong còn muốn bắt được hồn phách của Tô Triệt, làm rõ những bí mật kia.
Nhưng mà, sự tình làm hắn không nghĩ tới, xuất hiện...
Vù...
Không đợi hắn đột nhiên ra tay, trước mặt Tô Triệt đột nhiên xuất hiện một cái truyền tống hình bầu dục, mà bản thân Tô Triệt, đã vèo một thoáng chui vào, biến mất không còn tăm hơi.
- Truyền tống môn hộ?
Lâm Phong trong lúc nhất thời căn bản phán đoán không ra, đây là loại truyền tống nào.
- Sao sẽ như vậy? Sao bị hắn nhìn ra?
Lâm Phong rất là ảo não, cũng hoàn toàn nghĩ không hiểu, mình để lộ ra sơ hở nào, do đó dẫn phát lòng nghi ngờ của Tô Triệt, để hắn đúng lúc mở ra một truyền tống môn hộ như vậy.
- Thiên Vũ, ngươi đi ra cho ta!
Lâm Phong hướng về phía truyền tống môn hộ rống lớn nói:
- Nếu như ngươi không ra, ta liền giết sạch Thiên Huyền Tông từ trên xuống dưới. Ta bây giờ nằm ở bên trong Thiên Huyền Tông, không có đại trận hộ sơn ngăn trở, lại không có người nào có thể ngăn cản ta!
Uy hiếp qua đi, thoáng chờ đợi mấy tức thời gian, nhưng mà không một tiếng động, không có được Tô Triệt đáp lại, bên trong đại điện trống trải trừ hắn ra, đó là đạo truyền tống quang môn kia.
Kỳ thực trong lòng Lâm Phong cũng biết, mình uy hiếp như vậy sẽ không đưa đến tác dụng gì, nhân vật kiêu hùng chân chính căn bản không sẽ để ý người khác sống chết, càng không thể bởi vì người khác sống chết mà gặp uy hiếp.
- Mấy trăm ngàn môn nhân Thiên Huyền Tông hắn căn bản không để ý.
Trong lòng Lâm Phong mắng:
- Đáng trách a, một nhà già trẻ mấy trăm người của hắn, sớm đã bị hắn dời đi, thật là không còn nhân tố gì có thể ép hắn hiện thân.
Thông qua mấy lần sưu hồn vừa nãy kia, Lâm Phong đã biết được, trên Huyền Ngục Phong, toàn bộ thành viên Tô thị gia tộc, sớm đã được Tô Triệt dời đi tới nơi nào.
Nếu đã sớm đoán được Linh giới rất có khả năng còn có thể phái sứ giả đối phó mình, sao Tô Triệt lại để người nhà ở lại cho địch nhân uy hiếp, tất cả bị hắn dưới vào trong Tiên Ngục...
Giờ khắc này, Lâm Phong lòng sinh do dự, muốn xuyên qua đạo truyền tống môn hộ kia, chạy đi một bên khác bắt lấy Tô Triệt; Nhưng mà, hắn lại đang lo lắng, truyền tống môn hộ này rất có khả năng trực tiếp liên thông địa huyệt to lớn trong Hoang Thần Cốc kia, sau khi đi qua, mình sẽ một lần nữa đối mặt trái tim khủng bố kia.
- Qua hay không qua?
Trong lòng Lâm Phong nhanh chóng lóe lên các loại ý niệm, không ngừng cân nhắc hơn thiệt:
- Nếu như không qua, Thiên Vũ sẽ chạy mất dép, có thể từ nay về sau cũng bắt không được hắn; Nhưng mà, nếu như theo chân đuổi qua bên kia, có thể lại như lần trước, có một cái bẫy đủ để trí mạng đang chờ ta hay không?
Tuy Lâm Phong đã là tu vi Luyện Hư trung kỳ, bất quá, một khi nghĩ đến sắp sửa đối mặt nữ nhân nắm giữ tiên nguyên lực kia, cùng với trái tim của Viễn cổ ma thần, trong lòng của hắn đã không còn sức lực.
Bảo vật trọng yếu hơn nữa, vậy cũng không có trọng yếu bằng tính mạng của mình a!
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Phong vẫn là lựa chọn từ bỏ, mặc dù từ nay về sau sẽ không bao giờ bắt được Tô Triệt, hắn cũng không muốn rơi vào trong bẫy một lần nữa.
- Đáng trách a!
Nguyên bản Lâm Phong vẫn là tự tin gấp trăm lần, mới vừa thấy được Tô Triệt, ngay cả cơ hội động thủ cũng không có, đã bị hắn trốn thoát. Giờ khắc này, trong lòng tức giận cùng thất vọng, nói mấy ngày cũng khó có thể miêu tả.
Giữa lúc hắn dự định xoay người rời đi lại nhìn thấy, Tô Triệt từ bên trong đạo truyền tống kia dò đầu ra, châm chọc nhìn hắn một chút, lại lập tức rụt trở về.
- Không phải truyền tống môn hộ!