Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 87: Chương 87: Dạ tập (1)




Chính lúc này, trên mặt đất tối đen mông lung phía trước, một bóng đen cự đại dựng thẳng lên, mặt đất bốc lên khói bụi, bóng đen ôm một ngọn núi lên rồi đột nhiên phát lực ném mạnh lên không trung chính diện đánh tới Kim Sí Đại Bằng đang bay, thanh thế kinh người.

Chuyện đột nhiên xảy ra, một ngọn núi oanh đến, Kim Sí Đại Bằng kinh hoảng xoay loạn, trong lúc vội vã vẫn khó thoát khỏi phạm vị đại sơn đập tới bao trùm.

Đám người đứng trên lưng phía sau Đại Bằng hơi giật mình, ánh mắt đều nhìn về phía Xa Mặc.

Chỉ thấy Xa Mặc nhấc một tay lên hư không, ngưng tụ ra một đạo thanh quang, trong hư không dần xuất hiện một kiếm ảnh màu xanh lớn cỡ mấy trượng.

Xa Mặc phất tay quét qua, kiếm ảnh đột nhiên bắn ra như lưu quang ầm ầm đập tới ngọn núi.

Trong nháy mắt lại thấy thân ảnh Xa Mặc di hình hoán vị, lúc này đã đứng trên đỉnh đầu Đại Bằng, tay áo bồng bềnh vung lên, chắp tay sau lưng, tóc dài phất phới.

Thời khắc đại sơn áp tới, trong sát na hắn vung tay, hàng trăm hàng ngàn đạo thanh quang đập vào núi lớn đang đánh tới.

Cạch!

Tiếng nổ rung trời, ngọn núi bị xé nát trong giây lát.

Quanh thân Xa Mặc đứng trên đỉnh đầu Đại Bằng phát ra cương khí tựa như kết giới giúp Kim Sí Đại Bằng chống lại cự thạch vỡ vụn bay tán loạn.

Đảo mắt một cái, Kim Sí Đại Bằng chui ra từ trong loạn thạch, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi mà gia tốc vỗ cánh bay đi.

Trăm ngàn đạo thanh quang dần dần bị chôn vùi, ánh sáng mê ly tiêu tán giữa không trung.

Chuyển nguy thành an, Bành Hi thản nhiên nhìn về bóng lưng sừng sững phía trước, mỉm cười nói.

- Không hổ là Kiếm Tiên Xa Mặc.

“Ô...”

Bóng đen khổng lồ dưới mặt đất chẳng biết là thứ gì, phát ra tiếng rống phẫn nỗ chấn nhiếp phi cầm tẩu thú, quay người trơ mắt nhìn con mồi đã đi xa.

Mặc kệ danh tự biến hóa như thế nào, Tiên giới về căn bản vẫn là Hồng Hoang rộng lớn bát ngát, đối với đại đa số người mà nói, ở lại thành trì có phòng hộ đại trận có thể bảo vệ an toàn cho bản thân, chỉ cần rời đi khu thành trì tụ tập, ngoại giới liền tràn đầy các loại nguy hiểm, các loại hung thú hoành hành bá đạo...

Trong một ngọn núi phụ cận Uẩn Hà lâu, trong một hang động nhỏ, Hoành Đào khoanh tay đứng trong đó, nhìn chăm chú vào ánh đèn sáng chói của Uẩn Hà lâu.

Phía sau hắn, một con đại xà giống như bàn tròn tráng kiện đang cuộn người lại, một thân lân giáp màu vàng đất, phun ra lưỡi màu đen, một đôi con ngươi đỏ chót, trên đầu mọc ra một cái sừng nhọn cao chót vót, thân dài sợ đến trăm trượng, gọi Địa Long.

Địa Long cuộn lại thân thể khổng lồ khiến cho Hoành Đào đang đứng kế bên có vẻ hơi nhỏ bé, hai bên trái phải Hoành Đào đều có trên trăm thành vệ mặc chiến giáp.

Một giáp sĩ từ trong bóng tối đi ra, chắp tay bẩm báo.

- Trong Uẩn Hà lâu nhìn như hết thảy bình thường, tạm thời chưa có dị dạng.

Hoành Đào.

- Người đều được bố trí thỏa đáng?

Giáp sĩ trả lời.

- Toàn bộ đã đến nơi, chuẩn bị đầy đủ, 12 đầu Địa Long cũng được triệu tập đúng chỗ, Cự Linh Thần Thần Vệ doanh tùy thời chờ lệnh, chỉ cần hung thủ dám đến, đừng mơ tưởng tuỳ tiện đào thoát.

Hoành Đào khẽ gật đầu.

- Để mọi người kiên nhẫn chờ đợi.

- Tuân lệnh.

Giáp sĩ đáp ứng rời đi.

Hoành Đào đang nhìn chăm chú ra bên ngoài kỳ thật cũng không biết hung thủ có thể xuất hiện hay không, phong thư nặc danh kia cũng không biết thật giả, nhưng loại chuyện này, dưới tình cảnh trước mắt, hắn thà tin rằng là có còn hơn là không, đây cũng là ý của thành chủ Lạc Thiên Hà sau khi nghe hắn bẩm báo...

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Xa xa, trên tán của một cây đại thụ, Lâm Uyên một thân đen nhánh, tay đang vịn nhánh cây, đẩy ra lá cây đang che chắn tầm mắt, đứng xa xa nhìn chăm chú Uẩn Hà lâu.

Trong thân cây dưới chân hắn, xuyên suốt không ít ánh đèn, tiếng người huyên náo chập trùng không ngừng, có không ít người đang trắng đêm cuồng hoan.

Cây to này mặc dù kém xa cây đại thụ của Tần thị, nhưng bên trong cũng đủ để dung nạp không ít người.

Lâm Uyên không hứng thú đối với âm thanh cuồng hoan thỉnh thoảng truyền đến phía dưới, một đôi pháp nhãn lẳng lặng nhìn chằm chằm Uẩn Hà lâu phương xa, quan sát rất lâu.

Đi qua hay không đi, cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn không dám tuỳ tiện tới gần, nguyên nhân rất đơn giản, hắn cũng không rõ ràng tình huống trong Uẩn Hà lâu, rất có thể sau lần trước, hiện tại đang rất có nhiều thành vệ nhìn chằm chằm.

Triệu Nguyên Thần chết, Bành Hi lần nữa đi vào ở, có thể có chút chuẩn bị gì không?

Uy lực của “Vô Vọng” chỉ thích hợp đánh lén, tu vi hắn bây giờ giảm nhiều, không rõ ràng bên kia có nhân vật dạng gì, không thể tuỳ tiện mạo hiểm, huống chi trong thành vẫn còn một tồn tại làm hắn rất kiêng kỵ, Lạc Thiên Hà!

Không dám tùy tiện tới gần Uẩn Hà lâu, hắn lấy điện thoại ra, liên lạc Quan Tiểu Bạch.

- Là ta.

Quan Tiểu Bạch.

- Chuyện gì?

Lâm Uyên.

- Giúp ta chuẩn bị một ít gì đó...

Để điện thoại di động xuống sau đó xoay người, xuyên thẳng qua tán cây, nhẹ nhàng rơi vào trên tán cây lân cận, một đường mượn yểm hộ, rút lui dưới bóng đêm...

Trong cửa hàng tái chế phế phẩm, một chiếc xe đi ra, một đường nhanh chóng lao đi.

Trên đường, đột nhiên quẹo vào khu vực hoang dã trong thành, xe đứng tại trước một cái hố, Quan Tiểu Bạch mở cửa xuống xe ôm một cái bao, đưa mắt quan sát bốn phía.

Thình lình nghe được tiếng bước chân, quay người nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh sao, Lâm Uyên từ từ đi ra trong hầm ngầm.

Nơi đây chính là địa phương Lâm Uyên lần trước thu thập Tân Quảng Thành - quản lý tổng vụ của Tần thị.

Gặp mặt ở loại địa phương này? Nội tâm Quan Tiểu Bạch có chút lo lắng.

Kế bên, Lâm Uyên dò xét bao đồ trong tay hắn.

- Vật của ta muốn đều mang đến?

Quan Tiểu Bạch đưa bao cho hắn.

- Thứ ngươi muốn đều ở bên trong.

Lâm Uyên tiếp nhận cái bao, mở ra nhìn một chút ngay tại chỗ, kiểm tra đầy đủ, hỏi.

- Đi ra đây không có kinh động người nào chứa?

Quan Tiểu Bạch.

- Hai tiểu nhị trong cửa hàng thấy được, hỏi ta đêm hôm khuya khoắt ra ngoài làm gì, ta nói muốn uống chút rượu, đi ra mua chút đồ ăn về cho bọn họ, bọn hắn rất cao hứng, sẽ không có vấn đề gì.

Lâm Uyên gật đầu.

- Ngươi đi đi, miễn cho thời gian càng kéo dài để cho người ta hoài nghi.

Quan Tiểu Bạch do dự hỏi một câu.

- Lâm Tử, ngươi muốn những vật này làm gì?

Lâm Uyên nhìn thẳng hắn.

- Không nên hỏi, xem như cái gì cũng không biết, trở về đi.

“Ai!”

Quan Tiểu Bạch cười khổ lắc đầu.

- Chuyện của ngươi, ta cũng không muốn hỏi nhiều, tóm lại là ta không hiểu rõ ngươi, được, chính ngươi cẩn thận một chút, ta đi trước.

Nói rồi mở cửa, chui vào trong xe, khởi động lên, lắc lư rời đi.

Lâm Uyên xách theo cái bao lách mình trở xuống hầm ngầm, mở bao lấy ra một vài đồ vụn vặt, sao đó loay hoay một chỗ giống như đang lắp ráp thứ gì.

Cuối cùng, chắp vá ra một Tứ Bất Tượng đồ chơi to bằng nắm đấm, một viên năng lượng linh thạch khảm nhập vào trong đó, khép nắp lại, xem như hoàn thành.

Thu đồ, lách mình đi ra khỏi hố, quan sát bốn phía một cái, cấp tốc bay sát mặt đất rời đi, biến mất tại trong hắc ám...

Một chiếc xe dừng sát ven đường, hai giáp sĩ thành vệ đang làm nhiệm vụ xuống xe, đang tuần tra khu vực trong phạm vi mình làm nhiệm vụ, có chút khó chịu xuống xe hoạt động một chút.

Một gốc Cự Diệp Thảo gần đó, hai người nhảy lên, nằm trên phiến lá, như nằm trên giường đệm, theo lá cây chập trùng, thư thản nhìn xem bầu trời đêm sao dày đặc, trò chuyện.

Đột nhiên, có sưu sưu vài tiếng vang lên, hai người cảnh giác ngồi dậy, quan sát bốn phía.

Đột nhiên “Vù vù” hai tiếng, đầu hai người bay ra khỏi cổ, huyết nóng phun ra như suối.

Hai người cũng rơi từ trên phiến lá đập xuống mặt đất, thân thể không đầu co quắp.

Đinh! Một thứ gì đó bay vào trong bụi cỏ phía sau, một đám cỏ bị tách ra, Lâm Uyên từ từ đi tới.

Đi đến ven đường, dừng lại ngay chiếc xe, hắn tiện tay nắm một cái, phất tay ném vào trong bụi cỏ, âm thanh vang vọng truyền đến.

Nhìn bốn phía một chút, quay người trở về trong bụi cỏ, cũng mang theo hai bộ thi thể...

Một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh tổ chim, để một con chim lớn trong ổ đang ngủ say bừng tỉnh, đang muốn vỗ cánh thét lên, bị tay người kia đưa qua bóp cổ, trực tiếp xách lên...

Lâm Uyên mặc cả bộ đồ đen có, một cái nón to che cả mặt màu đen trở về cây đại thụ trước đó đứng quan sát nhưng lần này ở vị trí càng cao hơn, nhìn chằm chằm Uẩn Hà lâu, quan sát một hồi, áo choàng lắc lư, xách ra con chim lớn lúc nãy.

Một cái ống tròn bọc trên đầu đại điểu, ống tròn chỉ định một phương hướng, ánh mắt đại điểu cũng bị ép về phía một địa điểm, Uẩn Hà lâu!

Tay đang nắm cổ đại điểu tràn ngập khí đen, sau đó dần ngưng tụ lên đầu đại điểu.

Đại điểu lúc đầu giãy dụa cực mạnh dần dần không giãy dụa nữa, gần như chết, mặc cho nắm.

Hắc vụ tràn ngập thối lui vào trong tay, Lâm Uyên lấy cái ống trên đầu chim xuống, quan sát đại điểu đang lộ ra ánh mắt đờ đẫn một chút, đưa tay bắt hai chân đại điểu nâng lên, lắc lư một cái, thấy đại điểu không có phản ứng. Liền đẩy đẩy cánh chim mấy lần, giúp làm bay động tác lượn.

Thời gian dần trôi, đại điểu hình như phản ứng theo bản năng, bắt đầu vỗ hai cánh.

Vừa thấy thế, tay Lâm Uyên hoie dùng lực ném đại điểu ra ngoài.

Tư thái Đại điểu vỗ cánh bay lượn có chút lắc lư, tốc độ phi hành cũng không nhanh, bất quá vẫn bay thẳng đến Uẩn Hà lâu.

Lâm Uyên lách mình mượn cành lá trên tán cây che giấu, cũng lặng yên hướng tới gần Uẩn Hà lâu.

Đến một vị trí nhất định, Lâm Uyên không dám quá mức tới gần, đại điểu như một đôi pháp nhãn để nhìn Uẩn Hà trên không, lấy điện thoại ra, nhấn một mã số, chờ đợi...

- Loại chim này cũng bay vào ban đêm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.