Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 86: Chương 86: Không dám tới gần




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ---------------------

Lâm Uyên xem như phục hắn, than thở.

- Ta nói Thần thúc, Tần thị vừa liên luỵ chuyện rất lớn, ngay cả ngươi ta cung đều bị bắt, ngươi cũng không nghĩ một chút, lúc này người nguyện ý ra 100. 000 châu mua số điện thoại của Tần Nghi, có hảo tâm sao? Ngươi đưa tiền cho ta, ngày mai ta sẽ đưa qua cho Tần Nghi.

Trương Liệt Thần trừng mắt một cái, vung tay lên.

- Không có cửa đâu! Ta mới mặc kệ người đến có rắp tâm gì, ta chỉ là một tiểu dân thị tỉnh, cần quan tâm những cái này sao? Chú ý tốt chính mình là tốt rồi, ta kiếm được tiền bằng bản sự của mình, dựa vào cái gì bảo ta trả lại?

Cái này cũng gọi bằng bản sự? Bản sự của ngươi thật lớn! Lâm Uyên nghẹn họng im lặng, cũng may đã sớm biết vị này là hạng người gì, cũng coi như không cảm thấy kinh ngạc.

Trong nồi bay ra mùi khét, hắn bật thốt.

- Khét.

Trương Liệt Thần vung tay áo một cái, một dòng nước trong từ trong giếng nước bay tới, rót vào trong nồi, trực tiếp cho vào nửa nồi lớn, quay người lại vung tay áo, nhanh chân mà đi.

- Hảo tâm làm cho ngươi ăn, còn ghét bỏ lão tử, đồ lang tâm cẩu phế đồ, không ăn nữa!

Lâm Uyên lần nữa im lặng, sau khi hơi nhíu mày, bước nhanh tới, vượt lên trước ngăn cản hắn.

- Thần thúc, ta sai rồi, được hay không?

- Không có thành ý!

Trương Liệt Thần đẩy ra hắn, nhanh chân đi qua người.

Lâm Uyên quay người hô.

- 1000 châu, về sau phí ăn ngủ mỗi tháng cho ngươi 1000 châu.

Trương Liệt Thần bỗng nhiên dừng bước, quay người mặt không chút thay đổi nói.

- 1000 châu, đây chính là ngươi nói, ta cũng không có buộc ngươi, đừng có mà ra ngoài than ta lấy giá đắt đỏ.

Lâm Uyên thở dài.

- Ta cam tâm tình nguyện.

- Tính tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm.

Trương Liệt Thần lẩm bẩm, lại đi trở về bếp lò, dọn dẹp đồ vật trong nồi, lại một lần nữa bỏ nguyên liệu nấu ăn mới vào nồi, tiếp tục nấu nướng.

Nhìn bóng lưng hắn, Lâm Uyên không rõ, vị này cũng cứng nhắc không khác gì hắn, có tiền lại không hưởng thụ, kiếm số tiền lớn cũng để làm gì chứ?

Bất quá nói đi thì nói lại, Lâm Uyên cũng đích thật thiếu nợ Trương Liệt Thần không ít, tình cũ không nói, lần này trở về lại nhận ân cứu mệnh của hắn, ân tình Trương Liệt Thần đối với hắn, hắn rõ như lòng bàn tay.

Đương nhiên, trấn an cũng có nguyên nhân, tiếp theo nên tra hỏi một chút chuyện.

Lâm Uyên tiến tới trước mặt hắn, có vẻ như hững hờ nói.

- Một số điện thoại có thể đưa ra 100. 000 châu, khá hào phóng, không biết người nào…? Làm sao tìm được nơi này, làm sao lại biết trên tay ngươi có số điện thoại cá nhân của Tần Nghi?

Trương Liệt Thần.

- Ta nào biết được, cứ như vậy đột ngột tìm tới cửa, nói đến Tần thị còn hỏi về ngươi, ta nói thật, bất quá ngươi yên tâm, quan hệ mập mờ giữa người cùng Tần Nghi, ta nửa chữ đều không có tiết lộ. Hắn cho ta 100. 000 châu, ta còn không dám tin tưởng, lo lắng là giả, nhưng người kia nói, không thể giả, nếu có tùy thời đi Uẩn Hà lâu tìm hắn.

- Uẩn Hà lâu?

Lâm Uyên nhíu mày.

Trương Liệt Thần nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn.

- Đúng vậy, ngươi cũng biết Uẩn Hà lâu, nơi quý giá nổi danh nhất trong thành, không phải ngươi trước kia leo tường người ta muốn vào trong bị đuổi ra à. Đúng rồi, đêm trước xảy ra chuyện, hình như Uẩn Hà lâu cũng có phần?

Ánh mắt Lâm Uyên chớp chớp.

- Hắn còn nói cái gì?

Trương Liệt Thần quấy muôi trong nồi.

- Không có gì, chỉ những thứ này.

Lâm Uyên không nói, đứng ở một bên nhìn, sau đó âm thầm quay người trở về trong nhà.

Đóng cửa, quanh quẩn một chỗ trong phòng, hắn đại khái đoán được người mua số điện thoại là ai, hẳn là Bành Hi kia, đối phương đang ở Uẩn Hà lâu?

Uẩn Hà lâu đã bị hắn huyết tẩy một lần, những thủ vệ thủ ở bên ngoài đều bị hắn giết, có thể nói vừa mới chết người ở khắp nơi, dưới tình huống bình thường, ai sẽ vào ở loại địa phương này? Nguyên nhân đối phương vào ở Uẩn Hà lâu, tám chín phần mười là dựa vào hiện trường để điều tra gì đó.

Thành vệ đã điều tra qua hiện trường, Bành Hi kia còn phải lại tra là có ý gì, lại có thể tra ra cái gì?

Rất bình thường, hành vi dị thường của Bành Hi để hắn cảnh giác, hắn vẫn phải có tính cảnh giác như thế.

Hiện trường? Lâm Uyên lặng im suy nghĩ, ý thức được mình nhất thời sơ sót, ngỗng đi qua đâu đó thì lưu tiếng, người đi qua đâu đó thì lưu dấu, khó đảm bảo sẽ không bị phát hiện ra đầu mối gì.

Với hắn mà nói, sinh tử cá nhân đều thứ yếu, mấu chốt là hắn sẽ liên lụy đến một số người, không chỉ một số người trước mắt ở thành Bất Khuyết.

Thân phận hắn không thể quang minh chính đại, một khi bại lộ, một vài người công khai có quan hệ, tới lui với thân phận mặt nổi của hắn đều sẽ bị để mắt tới, cũng có thể bại lộ, hậu quả thật không chịu nổi.

Lẳng lặng trầm mặc hồi lâu, đợi cho Trương Liệt Thần lớn tiếng gào to mới tỉnh hồn lại, đi ra ngoài ngồi đối diện Trương Liệt Thần trong đình viện, hưởng dụng món ngon đầy bàn, uống mấy chén rượu.

Trong bữa tiệc, Trương Liệt Thần vẫn rất hưng phấn trong chuyện 100. 000 châu kia, Lâm Uyên lại không có hứng thú nói chuyện.

Trương Liệt Thần trong con vui không quên nhắc nhở chuyện 1000 châu cho phí ăn ngủ để chắc chắn Lâm Uyên không nuốt lời.

Sau bữa ăn, Lâm Uyên nói câu trở về phòng tu luyện liền nhốt mình trong gian phòng.

Chờ đến bóng đêm thâm trầm, tới gần sau nửa đêm, Lâm Uyên nhẹ giọng mở cưa phòng đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa, nhẹ nhàng vượt qua tường viện, biến mất trong màn đêm.

Lần này, hắn không cưỡi con lừa nhỏ đi ra ngoài.

Trong phòng, Trương Liệt Thần khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường hơi mở mắt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại...

Uẩn Hà lâu, lửa đôt sáng chưng.

Âm thanh chuông gió ngẫu nhiên đinh đương thanh thúy êm tai.

Phan Lăng Vân dưới mái hiên nhìn toà lầu các đối diện chợt lên tiếng nói.

- Đám người Bành Hi còn chưa trở lại?

Câu Tinh nói.

- Còn không có.

Phan Lăng Vân.

- Tra được người ở đâu chưa?

Câu Tinh.

- Không biết đi đâu, chỉ nói đi làm việc.

Phan Lăng Vân nhíu mày, đưa tay lấy ra điện thoại, bấm số Bành Hi, hỏi.

- Ngươi ở đâu?

Bành Hi đầu dây bên kia trả lời.

- Có chút việc, không tiện nói.

Phan Lăng Vân.

- Hình như người của các ngươi đều rời khỏi Uẩn Hà lâu.

Bành Hi.

- Đúng thế, qua vài ngày sẽ trở về gặp cô.

Kết thúc trò chuyện, Phan Lăng Vân nhìn hai bên một chút nói.

- Tại sao ta cảm giác Bành Hi này có chút kỳ quái.

Câu Tinh nói.

- Đã mở “Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận”, ngoại nhân khó mà tới gần tòa nhà chúng ta, thật muốn có gì ngoài ý muốn, trừ phi thực lực người đến đạt đến Thần Tiên cảnh, nếu không thì không thể chống cự được đại trận, đủ kéo dài thời gian đợi đến khi thành vệ đến giúp.

Hai tên nam tử phía sau, một người gọi Vạn Triêu Tử, một người gọi Liêm Hiệu nghe vậy nhìn nhau.

Liêm Hiệu cười nói.

- Phan thị quả nhiên tài đại khí thô, lại tùy thân mang theo “Tứ Tượng Khiên Ngưu” pháp trận, có hai người chúng ta đi cùng, Phan cô nương không cần lo lắng quá mức.

Hai người chính là bảo tiêu Thiên Cổ thành phái tới đi cùng, cấp bậc ở thành Thiên Cổ gần với tổng vụ quan, thuộc về lục phẩm tiên quan, mà tổng vụ quan thành Bất Khuyết - Hoành Đào cũng chỉ là ngũ phẩm mà thôi.

Có thể điều động được hai vị này đến đây, hội trưởng Phan thị - Phan Khánh cũng thật bỏ ra tâm tư đi cầu thành chủ Mộc Thanh Nhu, sợ người cấp bậc quá thấp khó mà bảo hộ nữ nhi chu toàn khi đối mặt với địch nhân ở thành Bất Khuyết.

Mà để nữ nhi mang theo “Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận” tự nhiên cũng vì nâng cao chỉ số an toàn cho nàng, Triệu Nguyên Thần không thể không khiến Phan Khánh lấy đó làm gương, lại không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện, tự nhiên đề phòng nhiều hơn.

Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận, được xem như phòng ngự trận pháp cấp bậc cao, có lực lượng phòng ngự cường đại, giá trị không nhỏ. Mà linh thạch tiêu hao năng lượng dùng để khởi động cũng không thể coi thường, không phải người bình thường dùng, cho nên mới nói tài đại khí thô.

Phan Lăng Vân liếc mắt nhìn Câu Tinh một chút, quay người đối mặt với hai người, hơi hạ thấp người nói.

- Hai vị tiên quan hiểu lầm ý của ta, ta không phải lo lắng an toàn, chẳng qua cảm thấy cử động của Bành Hi tựa hồ có chút kỳ quặc.

Lời này cũng nói với Câu Tinh.

Trong màn đêm, gió lạnh thổi qua ngày càng nhiều, một Kim Sí Đại Bằng hình thể to lớn cấp tốc phi hành trên trời cao, tốc độ cực nhanh, giống như lưu tinh xẹt qua trên không trung.

Phía sau Kim Sí Đại Bằng, trong một khu vực nhỏ, đứng mười mấy người, mà thực ra, dù có hơn trăm người đứng đấy cũng không thành vấn đề.

Bành Hi buông xuống điện thoại vừa mới trò chuyện rồi trong tay.

- Còn có thể liên lạc với ta, xem ra Phan Lăng Vân trước mắt an toàn.

Thanh Trác cảm thấy công tử nhà mình có chút quá lo ngại, cho dù hung thủ có cường đại cũng chưa chắc dám hiện thân, nhưng ngoài miệng sẽ không nói.

- Công tử, không cần bao lâu sẽ về đến Phục Ba thành, chỉ sợ tin tức chúng ta rời khỏi thành Bất Khuyết không giấu được bao lâu, Phan Lăng Vân khẳng định sẽ cảm thấy có vấn đề, chưa hẳn chịu tiếp tục ở lại Uẩn Hà lâu.

Bành Hi.

- Chúng ta đi, nàng lưu lại đã thành mồi, có rời Uẩn Hà lâu hay không đã không trọng yếu. Vì cái gì vào ở Uẩn Hà lâu sẽ có vấn đề, nếu như hung thủ muốn cực lực giấu diếm cái gì đó sẽ muốn làm rõ ràng chuyện gì xảy ra, há không có tật giật mình? Chỉ cần nàng còn ở lại thành Bất Khuyết thì có khả năng sẽ tìm nàng.

Thanh Trác.

- Nếu ta là hung thủ, chỉ sợ sau khi gây án sẽ lập tức rời khỏi thành Bất Khuyết.

Bành Hi.

- Có khả năng này, mà khả năng này thì để cho Phan Lăng Vân làm chuột bạch thử nghiệm đi, chúng ta né tránh.

Hắn muốn hung thủ hiện thân, Chu thị gãy một người, để Phan thị chê cười, nên hi vọng hòa nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.