- Lúc đó hai vị cũng không
phải là người Đại Trăn, vì sao phải giải thích? Thiên Đế đã từng hứa,
các vị không ra tay đối với Đại Trăn, Đại Trăn chắc chắn sẽ không ra tay với các vị. Nhưng Thiên Đế cũng không hứa trong tất cả mọi chuyện đều
phải moi tâm moi phổi ra cho các vị xem? Hai vị, lẽ nào hai vị đã hối
hận vì gia nhập Đại Trăn ta?
Trương Nghi trầm giọng nói.
- Không!
Hai người lập tức lắc đầu một cái.
Tiếp theo, tất cả đều lộ ra một tia cay đắng.
Quay đầu lại xem, Đại Trăn thật sự tuân thủ lời hứa, căn bản hoàn toàn
không xuất binh đối phó mới mình, chỉ là không trả lời vấn đề này đối
với mình mà thôi. Nhưng Đại Trăn không cần thiết trả lời mình sao?
Chỉ là mình nhất thời tiến vào ngộ nhận mà thôi.
- Hai vị, nếu hai vị đã vào Đại Trăn, sau này nên một lòng vì sự cường
thịnh của Đại Trăn đi. Thiên đình Đại Trăn sẽ không phụ công của các vị!
Trương Nghi trịnh trọng nói.
- Trương đại nhân không cần giải thích. Trong mắt mấy Cương vực chủ
khác, hai người chúng ta là loại nhu nhược. Nhưng chỉ có bản thân
chúng ta biết, Miêu gia kia không hẳn không muốn chiếm đoạt chúng ta.
Lúc trước không phải Quỷ Như Lai đứng ra vì muốn xưng bá Đông Ngoại Châu sao? Miêu Như Lai là một người cực kỳ kiêu ngạo, lại tỏ ra cực kỳ bình
dị gần gũi đối với chúng ta. Điều này rất không tầm thường. Hai người
chúng ta nghĩ rất lâu, chung quy cảm thấy hoàn cảnh Đại Trăn thích hợp
với chúng ta hơn!
Nam tử áo bào tím lập tức nói.
- Hơn nữa chúng ta đối với chuyện ở dương gian cũng biết một chút. Chúng ta làm vậy cũng đã suy nghĩ kỹ!
Nam tử áo bào đỏ cười khổ nói.
Trương Nghi gật đầu một cái:
- Hai vị tín nhiệm là tốt nhất! Được rồi. Sau này sẽ có chuyên gia tới hiệp đồng các ngươi!
- Vâng!
Hai người gật đầu một cái.
Trương Nghi tiến hai người đi xong, Vương Tiễn đi tới, cười nói:
- Thủ đoạn của trương đại nhân quá giỏi. Chỉ như vậy, minh ước của tám
đại kiêu hùng cùng Đại Trăn đã chính thức bị đối phương xé bỏ!
- Đây không phải là công lao của ta. Chủ yếu vẫn là nhờ Lý tướng quân!
Trương Nghi cười nói.
- Trương đại nhân không cần khiêm nhường. Bây giờ đã đến một bước này, còn phải đi bước tiếp theo!
Vương Tiễn nói.
Trương Nghi gật đầu một cái.
...
Hai kiêu hùng vào Đại Trăn làm thần tử. Sáu cương vực chủ khác lại
truyền lệnh trở lại, triệu tập rất nhiều quân đội, tụ tập tại bờ biên
cương vực Tùng Điền bờ.
Quân đội càng tụ tập càng nhiều. Các tướng lĩnh vẫn tiếp tục chém giết.
Theo thời gian trôi đi, chiến trường dương gian cũng nhận được thắng lợi mang tính quyết định.
Lại một lần chiến đấu nữa, Miêu gia phái ra một cường giả.
- Ai tới chịu chết?
Cường giả kia quát to một tiếng. Một tiếng gầm vang vọng khắp biển rộng xung quanh.
Mông Điềm cười lạnh. Từ trong một đại điện phía sau, có một đám quái vật chậm rãi leo ra.
Bạo Tạc thú!
Mười Bạo Tạc thú với dáng vẻ cực kỳ buồn nôn chậm rãi leo ra.
Cường giả Miêu gia nhìn thấy liền cảm thấy muốn nôn mửa một hồi.
- Tự mình chọn một đi!
Mông Điềm thản nhiên nói.
- Mông Điềm, ngươi bảo đám quái vật kia so đấu với ta sao?
Cường giả Miêu gia quát lên.
Bạo Tạc thú nhìn hắn một chút. Một Bạo Tạc Thú trong số đó bay ra ngoài.
- Buồn nôn!
Cường giả Miêu gia kia hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, xem ai buồn nôn, tự bạo!
Ầm!
............
Các cuộc đối chiến không ngừng tiếp tục. Cường giả do sáu đại Cương vực chủ gọi đến càng ngày càng nhiều.
Lúc này, Miêu Như Lai đã không ở tuyến đầu tiên, mà đến khu vực gần trung tâm cương vực Tùng Điền.
Bên trong một gian đại điện, một đám lão già đang ngồi. Miêu Như Lai nhìn một đám lão già đó.
- Các vị trưởng lão, đây là tin tức nhận được từ thám tử của chúng ta tại Đại Tần Thành, Hàm Dương Thành!
Miêu Như Lai đưa ra một văn kiện trầm giọng nói.
- Ồ?
- Diêm Xuyên đã rất lâu không lên triều. Điệp Hậu, Huyền Diệu cũng không thấy lộ diện tịa Hàm Dương, Đại Tần! Thậm chí căn cứ theo tin tức báo
đến, mấy tháng trước đó Diêm Xuyên đã dẫn theo Điệp Hậu, Huyền Diệu rời
khỏi Đại Tần Thành!
Miêu Như Lai trịnh trọng nói.
- Vậy thì thế nào?
Một đám trưởng lão nhìn về phía Miêu Như Lai.
- Ngày ấy ta đã nói, mục tiêu của ta ít nhất chính là khiến Đại Trăn tại cõi âm Đông Ngoại Châu phải chạy về dương gian!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Diêm Xuyên phát triển cực nhanh, cũng là một nhân vật ghê gớm. Ban
đầu ta vốn còn muốn chiến đấu với hắn một trận. Nhưng vì gia tộc, cũng
không cần thiết lộ ra sở trường của mình. Hiện tại, dũng tướng Đại Trăn
không phải đang mở mang bờ cõi dương gian, thì gần như đều tụ tập ở bên
ngoài cương vực Tùng Điền. Cho nên, Đại Tần Thành nhất định rất yếu!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Diêm Xuyên ra ngoài. Hắn đi đâu?
Một trưởng lão trầm giọng nói.
- Còn có thể là nơi nào nữa. Khẳng định là hắn đi tới Nam Ngoại Châu, đến xem Khổng Hoàng Thiên đối chiến thiên hạ!
Miêu Như Lai tự tin nói.
Một đám trưởng lão trầm tư một hồi.
- Vốn một mình ta có thể đi tới Đại Tần Thành. Nhưng ta vẫn tương đối
cẩn thận. Tất cả luôn có biến số. Cho nên, ta muốn mời mấy vị trưởng lão đi cùng tới đó, bắt tất cả đám người Đại Tần Thành lại, ép Diêm Xuyên
lui về dương gian! Có mấy vị trưởng lão trợ giúp, cho dù Điệp Hậu, Huyền Diệu bị truyền tống trở về cũng không thành vấn đề!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Nhưng cương vực Tùng Điền thì phải làm sao?
- Ta đã bàn giao. Sáu đại Cương vực chủ triệu tập cường giả các cương
vực đến đây, chỉ đợi chúng ta động thủ tại Đại Tần Thành, nơi này sẽ
đồng thời động thủ, khiến bọn họ đầu đuôi không có cách nào chú ý hết
được!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Một đám trưởng lão nhíu mày trầm tư một hồi.
- Các vị, ta là gia chủ Miêu gia. Việc này có lợi đối với Miêu gia, vẫn mong một đám trưởng lão ủng hộ!
Miêu Như Lai lại nói.
- Được!
Mọi người gật đầu một cái.
...
Một tháng sau, khi Bạo Tạc thú đến đây, càng nhiều dũng tướng Đại Trăn tụ tập tới bên ngoài cương vực Tùng Điền.
Cường giả Miêu gia, cùng cường giả của sáu đại kiêu hùng không ngừng tụ
tập. Tuy rằng cuối cùng vẫn không xông vào chém giết, nhưng lực lượng
hai phe càng ngày càng mạnh.
Mỗi quốc thú Đại Trăn, mỗi Bạo Tạc thú, dường như có thể đốt toàn bộ cương vực Tùng Điền bất cứ lúc nào vậy.
Một trưởng lão Miêu gia chủ trì, lạnh lùng nhìn về phía đối diện.
Lúc này, hai quân vẫn là dũng tướng lần lượt chém giết.
Trưởng lão kia dường như đang chờ đợi điều gì.
Trên một hải đảo cách xa chiến trường, lúc này có hai bóng người đang đứng. Đó chính là Sát Đế và Hoàng Kim Đại Đế!
- Miêu gia?
Hai mắt Hoàng Kim Đại Đế thoáng nheo lại.
- Bên kia lại là người của Đại Trăn. Ngươi nghĩ có thể dựa vào đó để báo thù sao?
Sát Đế cười nhạt nói.
- A, ta là loại người đó sao? Muốn báo thủ, cũng sẽ chỉ tìm Diêm Xuyên. Đối với những người này, ta vẫn không có hứng thú!
Hoàng Kim Đại Đế lắc đầu một cái.
- Lực lượng của ngươi, ngay tại Miêu gia sao?
Sát Đế lại hỏi.
- Không sai. Vật của ta, chung quy vẫn là của ta! Năm đó nếu không phải
vì thuỷ tổ Miêu gia, ta cũng không trở thành kết cục như vậy, Hừ!
Ánh mắt Hoàng Kim Đại Đế đầy lạnh lẽo.