Tiên Quốc Đại Đế

Chương 133: Q.11 - Chương 133: Tại sao phải giải thích




Lại được thêm hai cương vực? Chỉ cần ra không ít lực là được rồi sao?

Thần sắc mọi người biến đổi một hồi.

Một mặt, bọn họ sợ Đại Trăn cường đại. Về mặt khác, trong khoảng thời gian này thái độ của Đại Trăn mịt mờ không rõ ràng, khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

Dần dần, vẻ mặt sợ hãi trước kia chợt xuất hiện một sự tham lam dữ tợn.

- Các vị trở lại suy nghĩ thật kỹ. Chúng ta chờ tin tức tốt của các vị!

Miêu Như Lai cười nói.

- Vậy chúng ta cáo từ!

Mọi người với nỗi lòng rất loạn đi ra ngoài.

Đứng ở cửa đại điện, Miêu Như Lai nhìn tám đại Cương vực chủ rời đi. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười lạnh lùng:

- Đám người như các ngươi cũng có thể chiếm mười sáu cương vực sao? Đáng tiếc!

Nói xong, Miêu Như Lai nhẹ nhàng vung tay lên.

Phía sau, một đám con cháu Miêu gia nhất thời gật đầu một cái.

Tám đại Cương vực chủ phân tán thành bốn nhóm, bay về phía bốn hướng.

Trong đó hai Cương vực chủ đang bay.

- Kết minh? Một khi kết minh với Miêu Như Lai, chính là xé bỏ minh ước lúc trước với Đại Trăn sao?

- Nhưng Đại Trăn đã muốn tiêu diệt ngươi và ta. Nếu chúng ta không kết minh với Miêu Như Lai, chỉ có thể chết thảm hại hơn! Huống hồ, còn có thể nhận được thêm hai cương vực nữa. Có khí vận lực của bốn cương vực, tại sân nhà ngươi và ta không phải càng lúc càng cường đại sao?

- Nhưng Miêu gia không phải là kẻ tầm thường. Bằng không lúc trước sẽ không tạo ra Quỷ Như Lai.

- Nhưng Đại Trăn chỉ cần thần phục, hiện tại bọn họ không cần kết minh nữa!

...

...

...

Thần sắc hai người đầy phức tạp đang nghiên cứu thảo luận với nhau. Vào thời khắc này, phía xa đột nhiên có một kiếm quang đâm tới.

- Cái gì?

Ầm!

Hai người vội vàng nhanh chóng đỡ. Lại có mười người áo đen đến ám sát hai Cương vực chủ.

- Các ngươi là người nào?

Hai Cương vực chủ không ngừng lo lắng.

Ầm! Ầm!

Thích khách căn bản không nói lời nào, điên cuồng ám sát. Hai Cương vực chủ không ngừng lo lắng.

Trong lúc nhất thời, mỗi người đều bị thương, cố chống lại mười người ám sát.

- Không, các ngươi rốt cuộc là ai? Đại Trăn? Miêu gia?

Hai Cương vực chủ căm hận nói.

Vào thời khắc này, phía xa đột nhiên có một Quỷ Như Lai bay tới.

- Lớn mật!

Quỷ Như Lai quát to một tiếng.

Ầm!

Hắn đánh một quyền nổ nát một tên thích khách. Tiếp theo, hắn đại phát thần uy, nhanh chóng truy sát một đám người áo đen.

Ầm, ầm...

Thực lực Quỷ Như Lai chung quy vẫn cường đại hơn. Lúc này một đám người mặc áo đen trong chớp mắt kẻ bị giết chết, kẻ chạy trốn.

- Hai vị không có sao chứ?

Quỷ Như Lai cau mày nói.

Sắc mặt hai Cương vực chủ cực kỳ phức tạp. Lúc này, trong lòng bọn họ thầm than thở, cảm thấy kinh hồn bạt vía.

- Các vị là khách của Miêu Gia ta. Nếu như các vị ở nơi này có chuyện, tất nhiên thiên hạ sẽ cho là Miêu gia ta hại các vị. Đại Trăn tất nhiên coi đây là lý do, để chiếm đoạt cương vực của các vị. Đại Trăn đáng trách, chỉ có thể làm ra những âm mưu quỷ kế như vậy!

Quỷ Như Lai trầm giọng nói.

Thích khách của Đại Trăn sao?

Sắc mặt một đám Cương vực chủ biến đổi một hồi.

Nhưng bọn họ lại hoàn toàn không nói một lời nào. Sau đó dưới sự hộ tống của Quỷ Như Lai, bọn họ nhanh chóng rời đi.

Không chỉ riêng hai người, sáu Cương vực chủ còn lại đều bị ám sát. Tuy nhiên thương thế của bọn họ lại không giống nhau.

Tin tức không thể che giấu được, nhanh chóng truyền về phía hai quân.

Nhưng một đám Cương vực chủ đợi rất lâu, vẫn không thấy Đại Trăn phái người đến an ủi.

Một đám Cương vực chủ lại tụ tập. Mỗi người đều nghi ngờ không thôi.

Lần đối chiến giữa tướng lĩnh Miêu gia và dũng tướng Đại Trăn kế tiếp, tám Cương vực chủ lại xuất hiện ở trên chiến trường.

- Mông đại nhân, chúng ta bị ám sát. Mông đại nhân có biết không?

- Mông Điềm, nhưng Đại Trăn ngươi phái mấy người tới ám sát chúng ta sao?

Trong mắt Mông Điềm lạnh lẽo nói:

- Hừ, các vị không tìm được hung thủ thực sự, còn muốn nói xấu Đại Trăn?

- Ta... ta chỉ là hỏi một chút!

Người vừa hỏi chung quy không tiếp tục nói nữa.

- Từ đâu tới đây, thì chạy về đó đi. Đại Trăn ta chưa từng ám sát các vị, cũng không cần phải làm vậy!

Mông Điềm lắc đầu nói.

Nói xong, Mông Điềm căn bản không để ý tới mọi người, đi vào đại điện, một lời giải thích cũng không có.

Trong lòng một đám Cương vực chủ cảm thấy ớn lạnh một hồi.

Phía đối diện, trong mắt Miêu Như Lai loé lên một tia kinh ngạc, cuối cùng khẽ mỉm cười.

Quả nhiên, ba ngày sau, tại quý phủ Miêu Như Lai, sáu Cương vực chủ đến đây.

- Miêu gia chủ, chúng ta đồng ý kết minh cùng Miêu gia chủ!

Một Cương vực chủ nói.

- Ha ha ha, được. Vậy chúng ta cùng nhau đánh đuổi cho Đại Trăn chạy về dương gian đi!

Miêu Như Lai cười nói.

- Được! Mọi người gật đầu một cái.

- Còn hai Cương vực chủ khác thì sao?

Miêu Như Lai lộ ra một tia tò mò.

- Hai người bọn họ là loại nhu nhược, đã chủ động đi thần phục Đại Trăn rồi!

Một Cương vực chủ khinh thường nói.

Sắc mặt Miêu Như Lai cứng đờ, khá kinh ngạc. Nhưng trong số tám đại Cương vực chủ, mình đã có được sáu, như vậy đã nhiều hơn so với Đại Trăn rồi.

Trương Nghi gặp mặt hai Cương vực chủ thần phục Đại Trăn! Một người mặc hồng bào, một người mặc áo bào tím.

- Trương đại nhân, ngay vừa nãy ta đã tuyên bố, hai cương vực chúng ta thần phục Đại Trăn. Tất cả công đức tông ta đã chuyển vào Đại Trăn. Toàn tông cũng biết được về điều này!

Nam tử áo bào tím cười nói.

- Ta cũng vậy!

Nam tử áo bào đỏ cũng nói.

- Lý tướng quân đã truyền tin tức đến. Tất cả những lời hai vị nói đều là sự thật. Đại Trăn hoan nghênh các vị. Ngay vừa nãy, Lý tướng quân đã tấu trình với Thiên Đế. Hai vị lấy bá tước làm cơ sở, hầu tước chờ. Tiếp đó, để bốn cương vực trở nên vững vàng, còn muốn nhờ hai vị trợ giúp!

Trương Nghi cười nói.

- Vâng, đó là điều nên làm!

Nam tử áo bào tím nở một nụ cười khổ nói.

- Việc đã đến nước này, Trương đại nhân, ta và đại nhân cũng là đồng liêu, tại hạ có một chuyện không rõ, vẫn mong đại nhân vui lòng chỉ giáo!

Nam tử áo bào đỏ trịnh trọng nói.

- Ngươi nói đi!

Trương Nghi gật đầu một cái.

- Lúc trước, chúng ta từ Miêu gia đi ra, sau đó liền bị ám sát. À không, bị chiêu hàng. Đại Trăn làm thế nào biết được con đường chúng ta đi?

Nam tử áo bào đỏ trịnh trọng nói.

- Ám sát? Ha ha, vậy đương nhiên là ám sát. Các ngươi không cần chú ý. Bởi vì, chuyện này căn bản không phải do Đại Trăn ta làm!

Trương Nghi cười nói.

- Không phải Đại Trăn làm sao?

Hai Cương vực chủ nhất thời biến sắc.

- Các ngươi cảm thấy kỳ quái sao?

Trương Nghi cười nói.

- Nhưng... nhưng lúc trước thời điểm chúng ta hỏi dò Mông Điềm, vì sao hắn không giải thích cho chúng ta biết?

Nam tử áo bào đỏ cổ quái nói.

- Mông đại nhân không phải đã nói rồi sao? Không phải do Đại Trăn ta làm!

Trương Nghi cười nói.

- Không đúng. Lúc đó, hắn căn bản không giải thích. Đáng ra hắn nên giải thích cho chúng ta, bằng không chúng ta sẽ không hiểu lầm như vậy!

Vẻ mặt nam tử áo bào đỏ đầy lo lắng. Mình vội vàng nửa ngày, lại không phải do Đại Trăn ám sát sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.