- Nhược Vân!
Một tiếng này, không biết là tiếng kêu của Quỷ Cốc Tử hay là của Bách Nghiệp.
Ầm!
Bên trong linh đường phát ra một tiếng động rất lớn.
- Phụ thân!
Tiểu Bách Ế sợ hãi kêu to.
Quỷ Cốc Tử đang chìm đắm trong sự bi thương thống khổ bỗng nhiên bị
tiếng động bên trong linh đường thức tỉnh. Hắn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, Bách Nghiệp đã dùng một kiếm đâm vào tử huyệt của mình. Máu
tươi bắn ra tung toé. Với vết thương tương tự như Nhược Vân, Bách Nghiệp đã tự sát chết.
Máu tươi chảy đầy đất, chậm rãi lan tràn đến trước mặt Tiểu Bách Ế. Tiểu Bách Ế sợ hãi nhìn máu chảy trên mặt đất.
- A!
Tiểu Bách Ế đau khổ kêu to.
Hình ảnh Nhược Vân trong ký ức của Quỷ Cốc Tử biến mất.
Chỉ còn lại cảnh tượng Bách Nghiệp tự sát cách đó không xa.
Tự sát sao?
Quỷ Cốc Tử kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Hắn từng bước đi vào linh đường.
Tự sát?
Bách Nghiệp tự sát vì Nhược Vân sao?
Bách Nghiệp biến mất. Bách Hoàng nói Bách Nghiệp chết, mình vẫn không
biết hắn đã chết như thế nào. Hắn chết theo Nhược Vân? Cùng chết?
Nhìn thi thể Bách Nghiệp, trong mắt Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên đỏ lên.
- Ngươi tự sát vì Nhược Vân sao? Ngươi muốn được chôn cùng Nhược Vân
sao? Không. Tại sao? Sao ngươi có thể yêu Nhược Vân hơn ta được. Sao
ngươi có thể!
Quỷ Cốc Tử lao về phía thi thể Bách Nghiệp gào thét.
Nhưng đây chỉ là một hình ảnh trong ký ức của Tiểu Bách Ế. Quỷ Cốc Tử căn bản không thể nào đụng tới thi thể của Bách Nghiệp.
- Không, ta không có dũng khí tự sát. Ta yêu Nhược Vân, tại sao ngươi
lại tự sát. So với ta, ngươi còn thương nàng hơn? Tại sao? Tại sao? Ta
sai lầm rồi sao? Nhược Vân lựa chọn ngươi là đúng? Nhược Vân không
chọn sai sao? Không!
Quỷ Cốc Tử gào thét.
Trong nháy mắt, dường như toàn thế giới đều thay đổi.
Ban đầu trong lòng Quỷ Cốc Tử, Bách Nghiệp không xứng đáng với Nhược
Vân. Nhược Vân chọn Bách Nghiệp là sai lầm, mới tạo ra cái chết của
Nhược Vân. Bách Nghiệp không thương Nhược Vân, mới dẫn tới việc Bách
Nghiệp bị chết. Bách Nghiệp không yêu Nhược Vân bằng mình.
Nhưng tại sao?
Tất cả những điều này lại đang nói cho Quỷ Cốc Tử biết so với mình Bách
Nghiệp càng yêu Nhược Vân tha thiết hơn. Yêu tha thiết nhiều đến có thể
vứt bỏ sinh mạng.
- Không. Tại sao!
Quỷ Cốc Tử chợt phát hiện, oán hận của mình trước đây đều đã sai?
Mình đã sai? Oán hận của mình trước đây đều là hoang đường?
- Không!
Quỷ Cốc Tử thương tâm gần chết lao ra khỏi linh đường, tiến về phía bóng tối, không ngừng chạy.
Sai lầm rồi sao? Không. So với mình Bách Nghiệp thật sự càng yêu Nhược Vân hơn. Nhưng mình cũng yêu nàng!
Bởi vì phần oán hận này, tâm tính Quỷ Cốc Tử có chút biến hóa. Hăn đưa tay lấy ra một mảnh giấy màu đen.
Mảnh giấy này chính là mảnh giấy được láy từ trong đầu Diêm Xuyên ra.
Quỷ Cốc Tử lại mở nó ra, nhìn lại
....
Sư thúc, Bách Ế cảm kích sư thúc, tôn trọng sư thúc. Đại ân của sư thúc, Bách Ế suốt đời khó quên. Nhưng trong lòng ta lại u ám. Trong lòng ta
có một cỗ lực lượng tà ác cường đại. Lực lượng này không ngừng xóa đi ân tình của sư thúc đối với ta, không ngừng xóa đi tất cả tôn trọng của
ta.
Đó là thiếu hụt trong lòng ta, một lực lượng tà ác.
Ta thật lo lắng. Ta lo lắng có một ngày, ta sẽ lục thân không nhận. Ta
lo lắng có một ngày, ta không còn tiếp tục tôn trọng sư thúc nữa. Cỗ lực lượng tà ác này sẽ khiến ta quên đi lòng tốt của sư thúc đối với ta.
Ta càng cường đại, cỗ lực lượng tà ác trong nội tâm này cũng cường đại theo.
Ta không muốn quên. Ta đem tất cả kính trọng đối với sư thúc, niêm phong ở một nơi bí mật trong lòng mình, không cho cổ lực lượng tà ác này tìm
tới. Ta sẽ không quên những điều sư thúc dạy ta năm đó.
Ta sẽ không quên!
Lực lượng tà ác, ta không sợ ngươi!
Gia gia năm đó bế quan, sư thúc đại gia gia dạy ta tri thức. Ta nhớ
được, sư thúc thích màu đen. Lần thứ nhất sư thúc dạy học cho ta, toàn
thân đều mặc một màu đen.
Ta quyết định, sau đó tất cả quần áo đều là màu đen. Cho dù người khác
mặc long bào màu vàng kim, ta vẫn muốn mặc màu đen. Ta không muốn quên
quá khứ.
Ta không muốn bị lực lượng tà ác xóa đi tất cả tình cảm.
Ta sẽ không khuất phục. Ta muốn mặc màu đen. Bất kỳ lúc nào màu đen cũng có thể nhắc nhở ta còn có một phần chấp nhất. Nó sẽ không để cho ta lạc lối.
Không muốn quên, không nên quên.
Lực lượng tà ác, ta sẽ không khuất phục ngươi!
...
Quỷ Cốc Tử nhìn lá thư, đột nhiên trong lòng khẽ run lên.
Một ký ức hiện lên trong lòng.
....
Trên một quảng trường, Bách Hoàng có vẻ cực kỳ uể oải.
- Quỷ Cốc Tử, ngươi là người có thiên phú cao nhất trong các đệ tử của
ta. Nhưng đáng tiếc... nhưng đáng tiếc, ngươi không phải là người của
Bách gia ta. Bách gia có một vài thứ, cần phải là hồn phách Bách thị mới có thể làm được. Nhưng đáng tiếc... đáng tiếc. Ta muốn bế quan suy tính Thiên số một chút, Ngươi thay ta cố gắng giáo dục Tiểu Bách Ế một thời
gian. Hắn là hi vọng của Bách gia ta! Nhất định phải cố gắng giáo dục
cho tốt!
Bách Hoàng uể oải nói.
- Vâng!
Bách Hoàng bế quan.
Quỷ Cốc Tử lộ vẻ căm ghét nhìn Tiểu Bách Ế.
- Sư thúc, sư thúc, ngày hôm nay thập lục thúc mang về cho ta hai tiên quả, ăn rất ngon đấy. Ta để lại cho sư thúc một quả!
- Sư thúc, sư thúc, đây là đôi tượng hổ bố và hổ con mà dì Thập Nhị mang cho ta. Chơi rất vui. Ta cho sư thúc chơi!
...
...
...
Quỷ Cốc Tử căm ghét nhìn Tiểu Bách Ế.
- Được rồi, Tiểu Bách Ế, ngày hôm nay bắt đầu học tập. Ngươi làm đệ tử
ta, muốn mặc theo ta. Ngươi mặc cái áo bào đen này vào. Ta dẫn ngươi ra
ngoài quan sát các tông môn khác!
Quỷ Cốc Tử lộ vẻ căm ghét lạnh lùng nói.
- Quần áo màu đen? Thật khó coi. Sư thúc, ta không mặc màu đen có được
hay không? Lần trước mặc một lần, rất nhiều tiểu đồng đều nói ta xấu,
không chơi với ta. Phụ thân ta trước đây cũng nói ta mặc màu đen không
dễ coi!
Tiểu Bách Ế nói.
- Không được! Nhất định phải mặc!
Quỷ Cốc Tử căm ghét nói.
Dương gian, Bắc Ngoại Châu! cương vực Thông Thiên, biển Thông Thiên!
Vô số cường giả đang ở ngoài biển Thông Thiên nhìn chằm chằm về phía
trên mặt biển, quan sát hai người nằm thẳng trên giường nước. Đó chính
là Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử.
Hai người đã nằm đó suốt ba ngày. Tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Càng ngày càng có nhiều cường giả tới quan sát.
Trong Bích Du Cung, Thông Thiên giáo chủ cũng tỏ ra ngưng trọng từ xa nhìn về phía hai người.
- Bách Ế, Quỷ Cốc Tử, sau khi vạn yểm luyện tâm, các ngươi sẽ biến
thành thế nào đây? Đấu tâm? Năm đó đại thế giới, dưới yêu cầu của Bách
Hoàng, Quỷ Cốc Tử đã trịnh trọng hứa hẹn sẽ dùng hết toàn lực phụ trợ
Bách Ế. Quỷ Cốc Tử không quên giáo huấn của Bách Hoàng, nhưng chung quy
trong lòng vẫn có một chút khúc mắc. Rốt cuộc hiện tại đã bộc phát sao?
Thông Thiên giáo chủ thở dài nói.
Phía xa, bên trên hai chiếc giường nước, hai người đang nằm yên. Bỗng
nhiên Quỷ Cốc Tử xảy ra một chút biến hóa. Quỷ Cốc Tử đang nằm thẳng,
trong mắt bỗng nhiên chảy ra hai giọt nước mắt.
- Nước mắt?