Tiên Quốc Đại Đế

Chương 47: Q.11 - Chương 47: Người vô cùng xui xẻo




Trong mắt Thông Thiên giáo chủ nhất thời cứng lại.

Bên ngoài biển Thông Thiên, vô số tu giả cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Quỷ Cốc Tử.

- Vạn yểm luyện tâm đã bắt đầu ảnh hưởng tới tâm tính của bọn họ!

Sắc mặt Vũ Chiếu trầm xuống nói.

- Tâm tính Quỷ Cốc Tử cực kỳ cứng cỏi. Rốt cuộc bọn họ đã gặp phải cái gì, lại có thể khiến hắn có tâm tình như vậy?

Viên Thiên Cương kinh ngạc cảm thán nói.

- Vạn yểm luyện tâm, đó là sự va chạm giữa ký ức của hai người, va chạm giữa tâm linh của hai người. Tâm linh đó là nơi yếu ớt nhất của con người. Va chạm tâm linh, Quỷ Cốc Tử tổn thương trước tiên!

Vũ Chiếu hít sâu một cái nói.

- Vâng!

Viên Thiên Cương gật đầu một cái.

Ngoại trừ Vũ Chiếu và Viên Thiên Cương, xung quanh còn có một vài cường giả tuyệt thế lộ vẻ kinh ngạc cảm thán. Đương nhiên, cũng có người lộ vẻ lạnh lẽo. Đó chính là Công Dương Tử!

Tại Hoàn Đông Bắc Châu sau khi gặp phải Thiên số bị trọng thương, Công Dương Tử đã đến Bắc Ngoại Châu. Trong lúc hắn dưỡng thương, thương thế còn chưa khỏe, chợt nghe được chuyện ở biển Thông Thiên, hắn nhất thời vội vội vàng vàng đến đây.

Công Dương Tử đứng ở trong một rừng cây nhỏ, nhìn biển Thông Thiên phía xa, trong mắt hắn đầy oán hận.

- Diêm Xuyên?

Công Dương Tử nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Cũng bởi vì Diêm Xuyên, mình mới xui xẻo như vậy. Trước lúc trở về, Công Dương Tử tìm tới Ngô Thiên hỏi dò. Hắn đã hiểu rõ, ngày ấy mình gặp chuyện không may, chính bởi vì đang không lại đi công kích con mèo kia.

- Con mèo của Diêm Xuyên?

Nói xong, Công Dương Tử ngẩng đầu nhìn về trên đảo phía xa. Miêu Miêu đang ở trong lòng Tử Tử.

- Huyền Diệu? Hóa ra là ngươi là Huyền Diệu? Tại sao không nói sớm!

Công Dương Tử bi thương phẫn nỗ nhìn phía xa.

- Thương Thiên Huyền Diệu? Chẳng trách thiên hàng thiên phạt!

Công Dương Tử than thở. Tiếp theo, Công Dương Tử lại nhìn về phía hai bóng người trên biển Thông Thiên.

Quỷ Cốc Tử, Diêm Xuyên.

- Diêm Xuyên không chết, Công Dương gia tộc ta mãi mãi không có ngày bình yên. Ngày xưa ta nhằm vào Diêm Xuyên, Diêm Xuyên còn không biết. Hiện tại hắn đã biết, tất nhiên sẽ phòng bị. Sau này muốn giết chết Diêm Xuyên càng khó khăn hơn! Vạn yểm luyện tâm?

Công Dương Tử trầm giọng nhìn phía xa.

- Hiện tại hắn không hề có lực chống cự. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để giết chết Diêm Xuyên. Một đòn tất sát, nhất định phải thành công!

Quanh thân Công Dương Tử toả ra một sát khí.

Keng!

Hắn đưa tay rút ra một thanh trường kiếm. Trường kiếm rút ra, một sát khí hung mãnh, ẩn không phát.

Cùng một lúc, trong Bích Du Cung, Thông Thiên giáo chủ vẫn đang chú ý nhìn Diêm Xuyên và Quỷ Cốc Tử.

Vù!

Trong đại điện, đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm reo.

Bốn hướng xung quanh đại điện chính là bốn thanh trường kiếm. Thông Thiên Bội Kiếm. Tru Tiên Tứ kiếm!

Trong đó Tru Tiên Kiếm dường như cảm nhận được sát khí trên thanh trường kiếm của Công Dương Tử, phát ra tiếng kiếm reo, cảnh báo!

- Xem lời nói của bản tôn như gió thổi bên tai sao?

Trong mắt Thông Thiên giáo chủ đột nhiên phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Bên ngoài, thời khắc mọi người đều chú ý tới biển Thông Thiên, đột nhiên có một khí tức hung bạo phát ra bên cạnh biển.

Ầm!

Khí tức khổng lồ đột nhiên hất tung vô số tu giả xung quanh. Một bóng người màu trắng đột nhiên lao ra. Tất cả mặt biển Thông Thiên đột nhiên dâng lên một đợt sóng lớn.

- Diêm Xuyên, nhận lấy cái chết!

Bóng người màu trắng quát to một tiếng, màu trắng trong tay hắn đột nhiên chém xuống một cái. Một đạo kiếm cương màu trắng bắn về phía biển trung tâm Thông Thiên.

Uy lực kiếm cương quá khổng lồ, khiến hư không bị nghiền nát vô số.

Vô số tu giả nhất thời biến sắc.

- Công Dương Tử?

Viên Thiên Cương kinh ngạc nói.

- Đường đường là thánh nhân, lại có hành động đánh lén sao? Hừ!

Vũ Chiếu lộ ra một tia khinh thường.

Trên đảo, đám người Bạch Khởi lập tức biến sắc.

Dừng tay!

Ầm! Ầm! Ầm!......

Gần như đồng thời, đám người Miêu Miêu, Bạch Khởi, Mặc Vũ Hề, Triệu A Phòng, Tử Tử, Vương Tiễn, đồng thời quay ra tay về phía Công Dương Tử. Vô số kiếm cương, đao cương, trảo cương đều thi nhau lao về phía Công Dương Tử.

Nhưng trước khi Công Dương Tử đánh lén, tốc độ phóng đi quá nhanh. Trong chớp mắt hắn đã tới sát bên cạnh Diêm Xuyên.

Ngay thời khắc Công Dương Tử đang đắc ý, trên biển Thông Thiên đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.

- Hừ!

Tiếng hừ lạnh vang lên chấn động tâm hồn mọi người xung quanh. Vô số tu giả đều bất ngờ giật mình.

Keng!

Ở trước mặt Công Dương Tử, bỗng dưng xuất hiện một thanh trường kiếm màu tím, dường như xuyên qua thời không đến. Thanh trường kiếm màu tím đột ngột hiện, lấy tốc độ còn nhanh hơn so với Công Dương Tử gấp mười lần. Trong nháy mắt nó đã bắn tới nơi.

Keng!

Một tia kiếm quang sáng tím chói lòa khiến vô số tu giả không thể mở mắt.

Trong nháy mắt, thanh trường kiếm màu tím biến mất.

Kiếm cương Công của Dương Tử cũng biến mất.

Bởi vì giữa không trung, một cánh tay cầm lấy một thanh trường kiếm từ giữa không trung hạ xuống.

Cánh tay nắm kiếm của Công Dương Tử bị Tru Tiên Kiếm chặt đứt.

- A!

Công Dương Tử đau khổ rống to.

Ầm!

Ngay lúc đó, đòn đánh mạnh mẽ của đám người Bạch Khởi vừa tới.

Ầm ầm ầm!

Giữa không trung lại là một trận hư không lay động.

Công Dương Tử đã bị thương càng thêm thương nặng. Hắn cầm lấy cánh tay mình nhanh chóng trốn chạy.

- Thông Thiên giáo chủ?

Phía xa ánh mắt Vũ Chiếu nhất thời cứng lại.

- Một kiếm quá lợi hại. Hoàn toàn không có dấu hiệu gì, lại có thể xé rách bầu trời?

Trong mắt Viên Thiên Cương loé ra một lo lắng.

Dù sao sau đó không lâu, mình cũng phải đối mặt với Thông Thiên giáo chủ.

Ầm!

Quần thần Đại Trăn nhanh chóng bay đến trên biển Thông Thiên, lạnh lùng nhìn khắp nơi.

Lã Bất Vi nhẹ nhàng vung ống tay áo một cái, lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt nói:

- Còn có người nào dám quấy nhiễu. Đại Trăn sẽ không chết không dừng với kẻ đó!

Keng!

Võ tướng Đại Trăn mỗi người đều rút trường kiếm ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh.

Một phía khác, Công Dương Tử cầm lấy tay cụt chạy trốn.

- Tại sao? Chỉ còn thiếu một chút nữa. Tại sao? A!

Công Dương Tử khóc không ra nước mắt.

Mình gặp phải Diêm Xuyên, lẽ nào sẽ vĩnh viễn không gặp may hay sao? Đây cũng thực sự quá không may? Lần trước tai bay vạ gió, vẫn có thể thông cảm được. Đó là do mình động phải Huyền Diệu. Nhưng lần này lại xui xẻo như vậy? Diêm Xuyên nằm ở trước mặt mình, nằm ở dưới mũi kiếm của mình, mình lại giết không xong?

- A!

Công Dương Tử đau xót một tiếng gào lên.



Vạn yểm luyện tâm, trong giấc mộng của Diêm Xuyên và Quỷ Cốc Tử.

Quỷ Cốc Tử nhìn tờ giấy màu đen trong tay. Đây là ký ức lấy ra từ trong đầu Diêm Xuyên. Chính là phần ký ức này đã phá hủy rất nhiều nhận thức của Quỷ Cốc Tử.

Hắn nghĩ tới sự hà khắc của mình năm đó, nghĩ tới sự vô tội của Tiểu Bách Ế năm đó, Quỷ Cốc Tử đột nhiên cảm thấy, hành động trước đây của mình, buồn cười tới mức nào.

Bởi vì Bách Nghiệp mình đã giây lây sang Bách Ế?

Nhưng Bách Nghiệp căn bản không phải là vô tình như mình tưởng tượng. So với mình Bách Nghiệp càng yêu Nhược Vân hơn. Tất cả những gì Bách Nghiệp làm đều đúng. Mình không bằng hắn. Bách Ế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.