Trung Thần châu, Thần Tông thánh địa. Trong một đại điện.
Phía trên một bảo tọa đang ngồi một người đàn ông áo đen, đôi tay nắm tay vịn ghế, nhắm mắt như là dang ngủ vậy.
Bỗng người đàn ông mở bừng mắt ra, sát khí ngập trời lan tràn.
- Grao!
Một tiếng rống gầm, người đàn ông một chưởng đánh bay bộ đồ trà trên bàn ở một bên.
Người đàn ông lạnh lùng nói:
- Diêm Xuyên? Tiểu súc sinh, y hệt như mẹ ngươi, đều không phải là thứ tốt lành gì!
Người này chính là điện chủ Quý Thần điện của Thần Tông thánh địa, Khổng Huyền Thủy.
Khổng Huyền Thủy mắt lóe tia độc ác, nói:
- Năm đó mẫu thân ngươi ruồng bỏ Khổng gia, làm hỏng việc lớn của ta
nhưng giờ đã bị ta bình định. Tiểu súc sinh nhà ngươi thế mà cũng tới
đây, nhưng vô dụng thôi, nếu không phải ta cần luyện hóa đại trấn giới
bia không cách nào rời khỏi đây thì sao để mặc ngươi làm càn? Nếu con
của ta xảy ra chuyện gì không hay thì ta nhất định sẽ lột da ngươi!
Mắt Khổng Huyền Thủy lóe tia tham lam:
- Hậu tái thiên địa đại huyền hoàng định càn khôn ngọc? Ha!
Trên phi chu của Diêm Xuyên nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.
Chín Trung Hư cảnh theo ở phía sau, họ vẫn đang ngây ngốc.
Tình hình lúc trước thật là quá quái dị, ấn một cái đã đánh tan điện chủ, điều này sao có thể được?
Chỗ đôi thuyền, Diêm Xuyên nhìn chín người.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hiện tại chín người các ngươi không cần đi theo nữa.
Ông lão dẫn đầu biểu tình trầm xuống.
- Cái gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Nếu Khổng Huyền Thủy có hỏi thì cứ nói là ta kêu, chỉ cần các ngươi
không làm loạn thì Khổng Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ vô sự!
Ông lão dẫn đầu hét:
- Ngươi định khi nào thả thánh tử?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Là lúc chúng ta an toàn!
Mọi ngườig do dự.
Mắt Diêm Xuyên lóe tia sáng lạnh, nói:
- Nếu còn dám theo thì ta không bảo đảm Khổng Ngạo Thiên hoàn hảo không tổn hao gì!
Ông lão dẫn đầu nét mặt sa sầm, vội hét:
- Đừng!
Một Trung Hư cảnh la lên:
- Sư huynh, không thể nghe hắn. Lỡ đâu...
Ông lão trầm giọng nói:
- Câm miệng lại!
- A?
Ông lão chắc chắn nói:
- Mặc kệ quan hệ giác Diêm Xuyên và điện chủ có ác liệt cỡ nào, nhưng
thánh tử và hắn dù gì có huyết mạch thân thích quan hệ, thánh tử không
có đắc tội Diêm Xuyên, chắc hắn sẽ không quá khó xử. Như hắn đã nói, nếu an toàn thì sẽ thả thánh tử đi.
Ông lão trầm giọng nói:
- Hơn nữa, lúc trước điện chủ đã nhận là thân thích của Diêm Xuyên, chúng ta có rời đi cũng không tính thất trách.
- Nhưng mà...
Ông lão trầm giọng nói:
- Không có nhưng gì hết, nếu ngươi cố chấp liên lụy thánh tử bị thương, đến lúc đó chính ngươi đi ăn nói với điện chủ đi!
Người lên tiếng biến sắc mặt, im miệng không nói nữa.
Ông lão lần nữa nhìn Diêm Xuyên.
Ông lão nghiêm túc nói:
- Diêm Hoàng, Ngạo Thiên thánh tử tửnhor được cưmng chiều, ăn nói bỗ
bã, khó tránh khỏi nói năng không ra chi, hy vọng Diêm Hoàng nể tình
quan hệ thân thuộc mà bao dung cho!
Diêm Xuyên gật đầu:
- Ừm.
Ông lão hét:
- Cáo từ!
*Vèo!*
Ông lão dẫn theo tám Trung Hư cảnh nhanh chóng bay xa.
Đợi đám Trung Hư cảnh rời đi, Diêm Xuyên thầm thở phào.
Phụng Âm Dương tò mò hỏi:
- Hoàng thượng, ngươi biết chắc Khổng Huyền Thủy đến là công đức pháp tướng ư?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Trong thời gian này ta từ miệng Khổng Ngạo Thiên tìm hiểu được Khổng
Huyền Thủy có một trọng bảo phải mau chóng tế luyện, không thể đi ra
ngoài, nên mới cố ý sắp xếp chín Trung Hư cảnh bảo vệ hắn. Nếu không,
ngươi cho rằng có ai xa xỉ đến dùng chín Trung Hư cảnh làm hộ vệ?
Hoắc Quang khó hiểu nói:
- A, có lẽ là vì Khổng Huyền Thủy quá cưng chiều Khổng Ngạo Thiên?
Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc nói:
- Có thương hơn cũng không thể. Trên đời này không có nhiều Trung Hư
cảnh, chín người làm hộ vệ, ở Đại Chiêu thánh địa cũng không có khả
năng. Huống chi Thần Tông thánh địa sắp xếp như vậy chắc là trong thời
gian này Khổng Huyền Thủy không thể che chở con trai. Nhưng trẫm không
ngờ hắn lại là người Khổng gia.
Hoắc Quang hỏi:
- Hoàng thượng, bây giờ còn đi chỗ Mộng Hồng Anh ở không?
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Không cần, nếu Khổng Ngạo Thiên đã biết chỗ ở của Tử Tử thì trực tiếp đi thôi, đón Tử Tử xong chúng ta lập tức về triều!
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên nhìn hướng Kim Đại Vũ đứng một bên:
- Kim Đại Vũ!
- Dạ Hoàng thượng?
Diêm Xuyên tò mò nói:
- Ta thấy ngươi luôn hóa thân kim ô chiến đấu, chẳng lẽ các ngươi không tu pháp bảo, vũ khí gì sao?
Kim Đại Vũ nhìn Diêm Xuyên, chua xót nói:
- Gia tộc ta đời đời có pháp bảo của mình tế luyện truyền thừa, đáng
tiếc luôn không tìm ra tài liệu mong muốn, cho nên ta vẫn không dùng
pháp bảo.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Ồ? Là tài liệu gì mà khó tìm như vậy?
Kim Đại Vũ giải thích nói:
- Thái dương hỏa tinh thạch!
- Thái dương hỏa tinh thạch? Loại tài liệu này đúng là thưa thớt, yên
tâm đi, nếu ngươi đã vào Đại Trăn thì Đại Trăn sẽ phái nhiều người đi
tìm tài liệu ngươi vừa lòng. Nhưng hình như trẫm chưa từng nghe nói tài
liệu này có thể luyện chế pháp bảo?
Kim Đại Vũ giải thích nói:
- Kim gia ta truyền thừa đời đời, pháp bảo đó là một cái chuông, tên là 'Thiên giới chi môn'.
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Thiên giới chi môn? Tên nghe oai quá chứ, À, ngươi yên tâm đi, trẫm
sẽ trợ giúp ngươi sớm ngày luyện ra thiên giới chi môn!
Kim Đại Vũ nói:
- Vâng, tạ Hoàng thượng!
Phi chu đánh một vòng, tránh né các thành trì lớn, ở trên cao thôi động trận pháp, hình thành mây trắng nghe lấp phi chu đi hướng sâu trong
Thần Tông thánh địa.
Khổng Ngạo Thiên kinh kêu:
- Ta không đi Tử Tâm sơn trang, ta không đi, ta không đi!
Một tháng trước, phụ thân bị hủy công đức pháp tướng, Khổng Ngạo Thiên
biết lần này tiêu rồi, vậy nên rất nghe lời Diêm Xuyên, hỏi gì nói nấy.
Nhưng Khổng Ngạo Thiên không nghĩ ra được chuyến đi này sẽ đến Tử Tâm sơn trang.
Tham Lang quát lạnh:
- Câm miệng!
Tham Lang vừa rống lên Khổng Ngạo Thiên đánh rùng mình, trong thời gian này gã ăn không ít đau khổ, Tham Lang đánh người thì là không nhẹ không nặng!
Diêm Xuyên để lại đám tướng sĩ trông chừng phi chu
giấu trong rừng, còn hắn thì cùng Phụng Âm Dương, Hoắc Quang, Kim Đại
Vũ, Tham Lang áp tải Khổng Ngạo Thiên đi hướng Tử Tử ở.
Khổng Ngạo Thiên kinh kêu:
- Không thể đi! Diêm Xuyên, thật sự không thể đi! Tử Tử thánh nữ đó
ngươi không biết đâu, rất khủng bố, ai tiếp với với ả là mọi người đêu
xui xẻo! Ả chính là ôn thần!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Câm miệng!
Khổng Ngạo Thiên kinh sợ nói:
- Là thật đó. Lúc ả mới đến có nhiều người theo đuổi, bởi vì ả là tôn
nữ của chủ Thần Tông ta, nhưng, nhưng chỉ cần đến gần ả là mọi người sẽ
liên tục gặp xui. Chính ta tự mình cảm nhận, vì ả mà ta bệnh nửa năm,
ngay cả uống nước cũn suýt chút sặc chết, còn bị mấy trăm cao thủ ám
sát, cha ta mới từng giây từng phút phái hộ vệ cho ta. Cũng vì ả mà thú
cưng của ta chết bất đắc kỳ tử, vậy nên ta mới muốn bắt giữ Kim Đại Vũ!
Diêm Xuyên lòng vui vẻ cất tiếng cười:
- Ha ha ha ha!
Khổng Ngạo Thiên kinh hoàng hét:
- Tuyệt đối không thể đi, Diêm Xuyên, không thể đi được. Ta cũng xui,
cha ta còn nói sau này nghĩ cách để ta cưới Tử Tử thánh nữ, nhưng thánh
nữ như vậy ai dám lấy chứ, ai mà dám!
Diêm Xuyên con ngươi co rút:
- A? Ngươi nói cái gì? Khổng Huyền Thủy khiến ngươi cưới Tử Tử?
Khổng Ngạo Thiên kinh hoàng nói:
- Đúng thế, cha ta cái gì cũng tốt với ta, nhưng cái này là muốn mạng ta nha, ta không cần ôn thần đó đâu, ta không muốn!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Không phải ngươi không muốn mà là ngươi không xứng!
- A?
Diêm Xuyên khinh thường nói:
- Tử Tử là thê tử của ta, ở đâu ra cho ngươi cưới?
Khổng Ngạo Thiên mừng muốn chết, hỏi lại:
- A? Thật hả? Tốt quá, tốt quá rồi!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Lần này ta đến là để mang Tử Tử đi.
Khổng Ngạo Thiên hét lên:
- A? Thật hả? Tốt quá, ngươi mang Tử Tử đi thì cha ta sẽ không bắt ép
ta nữa. Phải rồi, không thể đi bên này, bên này không thể đi, ta dẫn
đường cho ngươi, đi đường khác!
Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn Khổng Ngạo Thiên:
- A?
Khổng Ngạo Thiên nói:
- Cha ta ở xung quanh Tử Tâm sơn trang sắp xếp nhiều đệ tử canh giữ,
từng giây từng phút nhìn chằm chằm hành động của Tử Tử thánh nữ. Chúng
ta đi còn đường này sẽ nhanh chóng bị phát hiện, họ sẽ cản trở ngươi
mang Tử Tử đi, vậy thì nguy rồi.
Diêm Xuyên nheo mắt:
- Có đệ tử canh giữ?
Khổng Ngạo Thiên hối hận, biết mình đã nói lỡ miệng:
- Ta, ta, ta không phải cố ý che giấu, chỉ là, chỉ là...!
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Không sao, ngươi muốn chạy trốn ta không trách, nhưng ngươi phải nói
rõ ràng cho ta, tại sao Khổng Huyền Thủy nhìn chằm chằm Tử Tử?
Diêm Xuyên không trách tội khiến Khổng Ngạo Thiên thở phào.
Khổng Ngạo Thiên nhớ lại, nói:
- Ta không biết nữa, cha ta nói đã kế hoạch nhiều năm, trước kia bị ai
đó phá rối khiến Tử Tử rời khỏi Thần Tông thánh địa, bây giờ Tử Tử đã
trở về thì tuyệt đối không thể thả đi!
Mọi người đổi con đường khác đi, Diêm Xuyên không ngừng suy tư.
Khổng Huyền Thủy sắp đặt?
Tử Tử trở về hình như lại chìm trong vũng bùn mới, cơ mặt Diêm Xuyên co giật, càng đặt quyết tâm phải mang nàng đi.
Bỗng có tiếng hét to:
- Ai đó!
*Vèo!*
Một luồng sáng vàng xẹt qua, Kim Đại Vũ chớp mắt xuất hiện ở chỗ phát ra thanh âm, đánh ngất xỉu kẻ kêu lên.
Khổng Ngạo Thiên hưng phấn nói:
- Đó là thủ vệ của Ngạo Thiên thánh tử. Không sao đâu, chúng ta đi tiếp tiếp. Các ngươi tìm được Tử Tử thánh nữ rồi thì đi ngay đi!
Rốt cuộc đưa tiễn ôn thần này, cho dù sau này bị phụ thân trách cũng
chẳng liên quan đến mình, cứ để ôn thần khiến một đám người này xui chết luôn!
Mọi người đều xui đến chết đi! Khổng Ngạo Thiên ác độc nghĩ.
Từ Kim Đại Vũ ra tay, một đường suôn sẻ, rất nhanh họ tránh đi các tai mắt đến một cửa sơn cốc.
Sơn cốc có thác nước chảy xuống, hoàn cảnh xung quanh giống như tòa Tử
Tâm sơn trang trong Vô Ưu thành, khác biệt duy nhất là có thêm một đại
điện.
Diêm Vương điện!
Chỗ cái hồ nhỏ dưới thác nước có bóng người áo tím, đang ngồi bên bờ nhìn hồ nước, nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc tím.
Bóng dáng mảnh mai, dịu dàng chải tóc, khoảnh Diêm Xuyên như trở lại năm đó, lần đầu tiên thấy Tử Tử ở Vô Ưu thành.
Trên mặt Diêm Xuyên lộ nụ cười dịu dàng.
Diêm Xuyên nói:
- Các ngươi ở bên ngoài chờ ta!
Mọi người đồng thanh:
- Tuân lệnh!
Khi tất cả lùi ra, Khổng Ngạo Thiên nhìn Diêm Xuyên từ từ đi hướng Tử
Tử ở phía xa, mắt lóe tia kích động độc ác. Diêm Xuyên đúng là háo sắc
to gan bằng trời, không tha cả ôn thần, để xem ngươi chết như thế nào!