Thần Tông thánh địa, đại điện Mộng Hồng Anh ở.
Hiện tại đại điện đang tiếp đãi một khách quý, là Cổ Nguyệt Thánh Tử đến từ Đại Chiêu thánh địa.
Cổ Nguyệt Thánh Tử hít sâu, nói:
- Hồng Anh thánh nữ, làm phiền nàng giúp ta mang thư đến cho Thần Tông
thánh chủ đi! Cứ nói là ta mang theo pháp chỉ của Đại Chiêu thánh chủ
xin gặp.
Mộng Hồng Anh lắc đầu, nói:
- Xin lỗi
nha, Cổ Nguyệt Thánh Tử, chắc ngươi cũng hiểu Thần Tông thánh địa ta có
một khu thần giới, thánh chủ và các điện chủ vào trong thần giới rồi thì người ngoài không được vào. Gia gia ta đã dặn, trừ phi Thần Tông thánh
địa gặp nguy hiểm sinh tử tồn vong, nếu không thì dù bất cứ chuyện gì
cũng không được quấy rầy!
Cổ Nguyệt Thánh Tử biểu tình phức tạp nói:
- Toàn bộ tiến vào thần giới ư?
Mộng Hồng Anh chỉ điểm nói:
- Cổ Nguyệt Thánh Tử có chuyện gì ư? Hình như Quý Thần điện chủ Khổng
Huyền Thủy chưa vào thần giới, nếu có chuyện khẩn cấp thì ngươi có thể
đi gặp hắn.
Cổ Nguyệt Thánh Tử mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng hít sâu, lắc đầu nói:
- Ta có đi Quý Thần điện, tiếc rằng Quý Thần điện chủ hiện tại không gặp ai hết.
Mộng Hồng Anh lộ vẻ bất lực nói:
- Ồ? Cái này thì ta chịu thua.
Cổ Nguyệt Thánh Tử nghiêm túc nói:
- Không, việc này cần có Hồng Anh thánh nữ hỗ trợ mới được.
Mộng Hồng Anh lắc đầu từ chối:
- Ta? Hỗ trợ? Ha ha, Cổ Nguyệt thánh tử quá đề cao ta rồi. Ta có thể hỗ trợ cái gì? Nếu không thì ngươi lại đi Quý Thần điện thử lần nữa xem.
Cổ Nguyệt Thánh Tử vội nói:
- Không, Hồng Anh thánh nữ xứng đáng là đệ nhất thánh nữ Thần Tông thánh địa, chuyện này chỉ có nàng mới làm được!
Mộng Hồng Anh lắc đầu, nói:
- Đệ nhất thánh nữ? Ha ha, Cổ Nguyệt thánh tử quá đề cao, ta không nhận nổi đâu!
Cổ Nguyệt Thánh Tử lập tức đánh tan điều khiến Mộng Hồng Anh lo lắng:
- Hồng Anh thánh nữ không cần lo, không phải chuyện gì lớn. Với ta nó
như biển rộng tìm kim, đối với nàng mà nói thì chỉ cần một câu thôi.
- A?
Cổ Nguyệt Thánh Tử trầm giọng nói:
- Là như vầy, chắc nàng biết đại trấn giới bia đi?
Mộng Hồng Anh gật đầu:
- Có nghe qua.
Cổ Nguyệt Thánh Tử nghiêm túc nói:
- Mấy năm trước nó đã bị người trộm đi, Đại Chiêu thánh chủ ta cực kỳ
tức giận, nghịch thiên suy tính, biết được kẻ giữ đại trấn giới bia giấu ở gần Thần Tông thánh địa. Nàng rất quen chỗ này, làm phiền hỏi giúp
ta.
Mộng Hồng Anh nhíu mày:
- A?
Cổ Nguyệt Thánh Tử nghiêm nghị nói:
- Năm đó thánh chủ để đại trấn giới bia ở Trung Thần châu đương nhiên
là có ý định riêng, hơn nữa năm đó kêu gọi Thần Tông thánh địa của nàng. Nhưng giờ ở Trung Thần châu bị trộm, kẻ trộm núp gần Thần Tông thánh
địa, có lẽ là muốn giá họa cho Thần Tông thánh địa, khiêu khích cuộc
chiến hai đại thánh địa. Vì yên bình của hai thành địa, làm phiền nàng!
Mộng Hồng Anh nhíu mày, đi tới đi lui trong đại điện.
Đi một lát sau, Mộng Hồng Anh ánh mắt kiên quyết, nói:
- Cổ Nguyệt Thánh Tử yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp. Chỉ cần đại trấn giới
bia ở gần Thần Tông thánh địa thì ta nhất định tìm ra được.
Cổ Nguyệt Thánh Tử cười đáp:
- Vậy thì tốt!
Tử Tâm sơn trang.
Diêm Xuyên chậm rãi đi tới ven hồ, bóng lưng yêu kiều kia đưa lưng
hướng hắn, nhẹ nhàng chải tóc nhìn ảnh chiếu trong đầm nước.
Là Tử Tử!
Tử Tử không cần làm phòng hộ gì, cũng không cần sợ kẻ xấu tập kích, bởi vì tại Thần Tông thánh địa gần như không ai dám đắc tội nàng, càng
không ai dám đến chỗ này.
Dù Tử Tử cực kỳ xinh đẹp, mái tóc
màu tím tăng thêm phong vận, nhưng đối diện các loại 'kỳ diệu' của nàng
thì có háo sắc hơn cũng sẽ chết tâm thôi.
Thánh nữ xủa Thần Tông thánh địa càng khiến vô số tu giả vô cùng kính sợ.
Cùng lúc đó, ngày xưa cô đơn không vì có quyền thế địa vị mà biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ảnh chiếu trong nước, Tử Tử khẽ cười.
Tử Tử không có tâm lý vặn vẹo gì, vì nàng còn có một thứ cùng mình, đó
là cây lược này. Nhìn cây lược, lại nhìn ảnh chiếu trong hồ, Tử Tử như
trở lại năm đó, khóe môi cong lên.
Chải tóc thề, tựa như ngày ấy Diêm Xuyên tự tay chải tóc cho nàng vậy.
Diêm Xuyên...
Tử Tử thầm thở dài.
- Ba mươi năm, hắn có khỏe không?
Tử Tử buồn bã.
Hiện tại Diêm Xuyên đứng ở phía sau, yên lặng nhìn Tử Tử, chỉ nhìn. Đối với Tử Tử nỗi lòng của hắn là thương hại, hắn luôn cố gắng tiêu trừ
'nguyền rủa' trên người nàng, càng yêu thương nàng hơn. Vì trên Phong
Thần bảng hoàng hậu chỉ để lại Chân Nhu chứ không có Tử Tử.
Nhưng mới vừa nhớ lại khiến Diêm Xuyên phát hiện trong lòng mình hình
như không chỉ là thương tiếc mà thôi, hình như có thứ gì khác nữa.
'Ba mươi năm, hắn có khỏe không?'
Tử Tử thuận miệng một câu như là chất xúc tác, khiến trong lòng hắn tràn đầy thương hại nhanh chóng thăng hoa, biến chất.
Lòng Diêm Xuyên bỗng run lên, hình như chỗ mềm mại nhất trong tâm bị đụng chạm, từ thương xót sinh ra tình yêu.
Trong khoảnh khắc này, Diêm Xuyên phát hiện trước kia đã đối xử rất bất công với Tử Tử. Tình yêu thăng hoa không ngừng lan rộng trong lòng hắn.
Diêm Xuyên vươn tay, từ bên vườn hoa hái xuống một đóa hồng, giấu sau lưng.
Diêm Xuyên khẽ gọi:
- Tử Tử, ta đến rồi.
Cô gái ở bên hồ vụt ngẩng đầu nhưng không xoay lại, lát sau cười khổ.
Tử Tử lắc đầu nói:
- Lại lãng tai rồi.
Diêm Xuyên lại kêu lên:
- Tử Tử, ta thật sự đến, ta tới đón nàng đây!
Tử Tử biến sắc mặt, chẳng lẽ không phải nghe lầm? Nàng xoay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, lược nhỏ trong tay Tử Tử trượt xuống.
Tử Tử khó tin nói:
- Diêm Xuyên?
Diêm Xuyên đưa ra một đóa hồng, mềm giọng nói:
- Ta đến chậm, xin lỗi!
Tử Tử thấy mũi cay cay, hốc mắt ẩm ướt.
Nàng quay người đi, liên tục lau nước mắt, nhẹ nhàng đứng dậy.
Tử Tử đứng dậy, người run rẩy, nức nở, lát sau nàng lau khô nước mắt, lần thứ hai quay đầu lại.
Hai người mặt đối mặt.
Diêm Xuyên dịu giọng hỏi:
- Ba mươi năm nay nàng sống như thế nào?
Tử Tử khịt mũi, tràn đầy tình yêu nói:
- Nhớ ba mươi năm, chờ ba mươi năm, oán ba mươi năm, hận ba mươi năm!
Diêm Xuyên tự trách, trong mắt tràn đầy áy náy:
- Ta nên sớm đến, đã để nàng tủi thân rồi!
Tử Tử tình yêu sâu đậm nói:
- Ta không tủi thân, vì chàng khiến ta còn có điều nhớ, điều chờ, điều
oán, điều hận. Ba mươi năm nay ta không cô độc, ba mươi năm qua ta không cô đơn!
Hiện tại Tử Tử không kiềm nén nữa, nhớ nhung ba mươi năm khiến nàng không dè dặt thêm. Trong lòng có bao nhiêu nhớ nàng muốn nói hết ra đây, nói hết tất cả!
Tình cảm của Tử Tử khoảnh khắc đạt đến đỉnh, tình yêu của Diêm Xuyên cũng vì nàng thổ lộ mà tăng vọt.
Nhìn Tử Tử thổ lộ, tình yêu của Diêm Xuyên tăng lên đến đỉnh.
Đóa hồng trong tay trông buồn cười biết bao.
Diêm Xuyên quăng hoa hồng đi, tiến lên một bước, trong ánh mắt kinh ngạc của Tử Tử ôm lấy nàng, môi nhẹ in trên môi son.
Tử Tử trợn to mắt, không ngờ Diêm Xuyên trực tiếp như vậy, nhưng giây
sau nàng chìm đắm trong tình yêu, say mê trong nụ hôn nồng nàn.
*Ầm!*
Bầu trời bỗng nổ vang, mây đen cuồn cuộn ập đến. Thiên uy cực kỳ đậm đặc bao phủ Tử Tâm sơn trang.
Mây đen cuồn cuộn mang theo thiên uy hùng hồn.
Trong hai trượng gần Tử Tử có vận rủi không ngừng va đụng vào tóc nàng, thiên phạt giáng xuống. Diêm Xuyên ôm chặt, hôn Tử Tử đắm đuối, chọc
thiên uy giận.
Mang theo uy lực diệt thế đến.
Mệnh cách thê tử đạo thiên sao có thể để người khác làm bẩn? Còn hôn sâu như vậy? Sao có thể chứ?
*Ầm ầm!*
Mây đen cuồn cuộn đè ép, chỗ chính giữa đỏ rực, chính giữa mây đen vòng quanh ánh sáng đỏ từ từ xoay tròn, như là tận thế buông xuống. Thần
Tông thánh địa có các tu giả đều kinh sợ.
- Thiên phạt, đây là trời phạt!
- Thiên phạt mãnh liệt quá, cái này...này...!
............
......
...
Tu giả bốn phía kinh khủng chạy vắt giò lên cổ, chỉ là uy nhiếp của thiến uy đã khiến các tu giả kinh sợ, quá khủng bố.
Không chỉ khủng hoảng thôi, thiên uy tăng lên áp lực, càng tăng càng
mạnh! Bốn phía ngày càng nhiều tu giả kinh sợ nhìn trời, nhìn lên bầu
trời Tử Tâm sơn trang
Bên ngoài sơn cốc Tử Tâm sơn trang.
Khổng Ngạo Thiên, Kim Đại Vũ, Hoắc Quang, Tham Lang, Phụng Âm Dương đều kinh ngạc nhìn trời.
Kim Đại Vũ nhíu mày nói:
- Có chuyện gì vậy?
Khổng Ngạo Thiên kinh ngạc nói:
- Không phải chứ, chắc không là Diêm Xuyên đắc tội Tử Tử thánh nữ đi?
Diêm Xuyên bị nguyền rủa? Nhưng cỡ này cũng độc quá đi?
Khổng Ngạo Thiên không thể tưởng tượng rốt cuộc Diêm Xuyên làm chuyện gì vậy?
Hoắc Quang bỗng nói:
- Chắc là vậy rồi!
- Gì?
Mọi người nhìn hướng Hoắc Quang.
Hoắc Quang lắc đầu, không muốn nói nhiều, dù sao đây là chuyện của Diêm Xuyên, làm thần tử không thể bàn luận về Hoàng thượng.
Phụng Âm Dương nhíu mày hỏi:
- Hoàng thượng sẽ không bị nguy hiểm gì đi?
Mọi người nhíu mày.
Diêm Xuyên đã ra lệnh mọi người lui ra ngoài, hiện tại hắn chưa kêu họ vào, cả đám do dự.
*Ầm!*
Chính giữa mây đen xoay tròn, rốt cuộc thiên phạt thứ nhất giáng xuống. Một con thiên hỏa long to lớn gầm rống, há mồm có lực lượng hủy diệt
thế gian.
Xung quanh hỏa long vô tận tia chớp vòng quanh, như là thác nước từ trên trời rơi xuống, theo hỏa long dẫn dắt ùa đến,
thiên uy giáng xuống, trời phạt diệt thế!
Xung quanh các tu
giả sợ vỡ mật, chỉ là dư âm đã khiến họ sợ muốn nhũn chân, thậm chí
thiên uy long này khiến họ suýt tẩu hỏa nhập ma.
- Grao!
Hỏa long gầm rống, xông hướng Diêm Xuyên.
Đại hủy diệt sắp tới nhưng Diêm Xuyên không sợ hãi, vẫn ôm Tử Tử hôn
sâu. Trời đất sáng tỏ, biển sét ùa đến, hỏa long huyễn thế xông hướng
Diêm Xuyên.
- Thanh thiên lôi vân!
Xung quanh Diêm Xuyên bỗng toát ra vô tận khói xanh, xông hươgs biển sét hỏa long.
*Vèo vù vù!*
Tia chớp cuồn cuộn đánh vào thanh thiên lôi vân, phút chốc tan biến.
Khói xanh run rẩy, hình như khổ sở vùng vẫy nhưng cuối cùng chặn được
lại trùng kích trời phạt mãnh liệt, càng hung mãnh hấp thu nhiệt lượng
của thiên hỏa.
*Ầm ầm!*
Hôn sâu không ngừng, trời
phạt không dứt, biển sét hỏa long cuồn cuộn ngã gục, vô tận dư âm tản ra bốn phía. Các sông núi đều bị tạc vỡ, thật nhiều tu giả bị nhấn chìm
trong tai kiếp khủng bố.
Thiên nộ nhân oán, chỉ vì một nụ hôn thâm tình.