Bởi vì Vương Chu từ trên người Diêm Xuyên nhìn thấy được một loại
phong phạm của vương giả. Là phong phạm - Nhất phu đương quan, vạn phu
mạc địch. Đây là một loại mị lực mà chỉ có bậc lãnh tụ mới có, không
phải là khí thế, không phải là lực lượng, chính là một loại cảm giác.
Vương Chu đã từng nhìn thấy từ trên người Yêu Thiên Thương. Bây giờ lại có thể thấy trên người Diêm Xuyên.
Mị lực đặc biệt là phải căn cứ vào tự tin cực lớn mới có thể có.
Trong lòng Vương Chu hiện lên một tia lo lắng, hắn muốn vì Yêu Thiên
Thương mà tiến cử Diêm Xuyên, nhưng tên Diêm Xuyên này thật có thể chịu
khuất thân dưới người sao?
Diêm Xuyên giẫm chân mà ra, lạnh lùng nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt thấy Diêm Xuyên kéo ra Mặc Vũ Hề, trong mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc.
Khí cảnh? Nho nhỏ khí cảnh, cũng dám chống đối mình?
- Nơi đây, không hoan nghênh ngươi, trừ Văn Nhược tiên sinh, mang theo người của ngươi, cút ra khỏi Đông Phương điện!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Thường Tam lần nữa nổi giận nói.
- Ồ!?
Diêm Xuyên trong mắt lạnh lẽo, một cổ lệ khí lạnh như băng từ hai mắt bắn ra.
Thường Tam đang nghênh hướng Diêm Xuyên, đột nhiên một rùng mình một
cái, thật giống như bị ánh mắt Diêm Xuyên làm cho thân thể băng lạnh.
- Diêm Xuyên, giờ phút này cũng không phải ngươi, chuyện mà cha ta đích thân nhắn nhũ, ngươi nghe thì nghe, không nghe cũng phải nghe!
Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời lạnh lùng nói.
Vừa nói, khí thế trên người Cổ Nguyệt Thánh tử lần nữa hướng về phía Diêm Xuyên ép xuống.
Trên mặt đất, ban đầu sàn nhà đã rạn nứt, giờ phút này càng thêm vỡ vụn hoàn toàn.
Ken két ken két
Giống như áp bách thực chất, Cổ Nguyệt Thánh tử muốn cấp cho Diêm Xuyên một lần dạy dỗ cả đời khó quên.
- Roẹt…keng!
Ngọc Đế Kiếm đeo sau lưng Diêm Xuyên, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh.
- Hưu!
Ngọc Đế Kiếm đột nhiên tự mình bay ra. Kiếm chỉ về Cổ Nguyệt Thánh tử,
đột nhiên một đạo kiếm khí màu đen khổng lồ hiện ra, hung hăng chém về
phía Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Ồ!?
Cổ Nguyệt Thánh tử liền biến sắc, một chưởng phách về phía kiếm khí.
- Oanh!
Kiếm chưởng chạm vào nhau. Ngọc Đế Kiếm đột nhiên phóng lên trời cao.
Vững vàng đứng ở trong hư không, giống như là lơ lửng trong không trung.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm giữa không trung, bao gồm Cổ Nguyệt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
- Ông!
Ngọc Đế Kiếm đột nhiên rung lên một tiếng.
Mây trắng bốn phía trong Đông Phương điện phù đảo, đột nhiên toát ra
hàng vạn hàng nghìn kiếm khí, kiếm khí như mưa sa mà ra, cuồn cuộn mà
đến, hạo hạo đãng đãng. Đầy trời đều là bóng kiếm.
- Ùng ùng!
Trong lúc nhất thời, đảo mắt Đông Phương điện đã bị kiếm khí bao phủ,
xa xa nhìn lại, giống như là một trận phong bạo khổng lồ đem Đông Phương điện bao vây lại vậy.
Vô số tu giả ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện.
- Ùng ùng!
Bên trong quảng trường Đông Phương điện, cũng là vô số kiếm khí hạo hạo đãng đãng, bốn phía Diêm Xuyên, bốn phía Mặc Vũ Hề, bốn phía Cổ Nguyệt, đều là kiếm khí cuồn cuộn.
Kiếm khí vô tận, mũi kiếm hướng về phía Diêm Xuyên, giống như là ở đối với Diêm Xuyên triều bái vậy.
Vô tận kiếm khí hướng về phía Diêm Xuyên mà triều bái, đột nhiên đồng loạt hướng về Cổ Nguyệt.
- Thứ gì?
Cổ Nguyệt sắc mặt âm trầm nói.
- Oanh!
Kiếm khí như phong bạo, từ bốn phương tám hướng bắn tới, bắn thẳng về Cổ Nguyệt Thánh mà lao đến.
- Muốn chết!
Cổ Nguyệt thét lên, khởi động một cổ khí tường khổng lồ.
- Oanh, oanh, oanh, oanh!
Vạn đạo kiếm khí màu trắng, trong nháy mắt đâm vào khí tường của Thánh tử, từng đợt từng đợt không biết mệt mỏi.
Trên đại địa, đột nhiên toát ra mười chuôi trường kiếm đen nhánh, giống như Ngọc Đế Kiếm, trong nháy mắt đâm rách khí tường, trực tiếp đâm
thẳng vào Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Oanh!
Cổ Nguyệt
Thánh tử một chưởng chụp ra, cùng mười chuôi hắc kiếm chạm vào nhau,
trong nháy mắt, lực lượng khổng lồ đem Cổ Nguyệt Thánh tử đụng cho bay
lên trời cao.
- Roẹt...! Roẹt...!Roẹt...! ... ... ...
Kiếm khí màu trắng chớp mắt lại biến thành kiếm khí màu đen, trong lúc
nhất thời, bốn phía Đông Phương điện, xuất hiện hàng tỉ Ngọc Đế Kiếm,
hàng tỉ Ngọc Đế Kiếm hướng về phía Cổ Nguyệt Thánh tử, mang theo Thị
Huyết Sát Lục.
- VÈO..! VÈO..! VÈO..! ... ... ...
Tốc độ khủng khiếp, lực đạo khổng lồ, một lần lại một lần, giống như
ngàn đao tùng xẻo giống nhau, cắt vào khí tường của Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Không, khốn kiếp, làm sao có thể!
Cổ Nguyệt Thánh tử cuồng luống cuống sợ hãi kêu lên.
Khí tường cấp Trung Hư Chi Cảnh, cư nhiên bị kiếm khí ngàn đao tùng xẻo cắt vỡ rồi? Hơn nữa Ngọc Đế Kiếm này chỉ mới có bộ dạng bóng kiếm mà
thôi, lại càng giống như châu chấu, cách mình càng ngày càng gần, càng
ngày càng gần.
Cổ Nguyệt Thánh tử lật tay lấy ra một thanh
trường kiếm, nhất thời kích phát hàng vạn hàng nghìn kiếm khí hướng Ngọc Đế kiếm khí vọt tới.
Ngọc Đế kiếm khí căn bản không thua gì kiếm khí của Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Ùng ùng!
Từng đợt này đến đợt khác, Ngọc Đế kiếm khí hung hăng ăn mòn Cổ Nguyệt Thánh tử, đảo mắt đã đến mặt.
- A!
Cổ Nguyệt Thánh tử chưa từng kinh qua hiểm cảnh như ngày hôm nay? Trong lúc gào thét, khí thế quanh thân giống như nổ lớn mà phát ra.
- Oanh!
Đại lượng Ngọc Đế kiếm khí bị áp bức mà phun ra đi ra ngoài. Nhưng mà,
kiếm khí nhiều như châu chấu, trong nháy mắt lại bức đến trước người Cổ
Nguyệt Thánh tử.
- VÈO.. Thử thử thử thử!
Đại
lượng mảnh y phục bay tán loạn, chỉ trong nháy mắt, Cổ Nguyệt Thánh tử
tóc tai tán loạn, y phục lại càng nát như tương rồi.
- Oanh!
Hàng vạn hàng nghìn kiếm khí nhất thời thối lui ngoài, cách Cổ Nguyệt
Thánh tử khoảng mười trượng, từng đạo kiếm khí chiếu thẳng vào Cổ Nguyệt Thánh tử.
Đứng ở trong hư không, bộ dạng Cổ Nguyệt Thánh tử
đặc biệt chật vật. Kiếm khí đứng xếp hàng, giống như là quân đội vậy,
lạnh như băng chỉa thẳng vào Cổ Nguyệt Thánh tử.
- Làm sao có thể?
Thường Tam, Thường Tứ cả kinh kêu lên.
Diêm Xuyên chỉ có đứng chắp tay, Cổ Nguyệt Thánh tử đã chật vật không chịu nổi rồi?
Cổ Nguyệt Thánh tử tóc tai bù xù, nhìn Diêm Xuyên một chút, bộ dáng đều là không tin, đồng thời nhìn một chút Ngọc Đế Kiếm kiếm khí đen nhánh
bốn phía.
- Kiếm trận? Ngươi lại có thể bố trí kiếm trận? Làm sao có thể, kiếm của ngươi có Kiếm Linh rồi?
Cổ Nguyệt Thánh tử sợ hãi kêu lên, nhìn chằm chằm về phía Diêm Xuyên.
- Ngươi cũng biết kiếm trận?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Không thể nào, Kiếm Linh làm sao có thể nghe lời ngươi nói? Kiếm trận?
Cổ Nguyệt Thánh tử vẫn còn có chút không tin.
- Ngọc Đế, đuổi khách!
Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng nói.
- Ông!
Ở trong phong bạo kiếm khí khổng lồ, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm
minh, giống như là hiệu lệnh hàng vạn hàng nghìn kiếm khí.
- Ùng ùng!
Vô tận kiếm khí cuồn cuộn hướng về Cổ Nguyệt Thánh tử mà lao đi, giống như là sông lớn chạy chồm, trút xuống mà đến.
- Ùng ùng!
Cổ Nguyệt Thánh tử từng đợt ngăn cản, nhưng kiếm trận này uy lực quá
lớn, đảo mắt đã đem Cổ Nguyệt Thánh tử đánh bay đi ra ngoài, chớp mắt đã bức hắn ra khỏi Đông Phương điện.
- Chư vị, còn muốn ta mời các ngươi sao?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía đám người Thường Tam.