Tiên Quốc Đại Đế

Chương 55: Q.3 - Chương 55: Tư Mã Vân Thiên




Nhất thời, Thường Tam, Thường Tứ nội tâm một trận cuồng loạn, khí cảnh? Người này là khí cảnh sao?

- Đi!

Thường Tam quát lên.

- Oanh!

Ở dưới sự bức bách của hàng vạn hàng nghìn kiếm khí, năm người nhất thời cũng bị bức ra kiếm trận.

- Ùng ùng!

Đông Phương điện tràn đầy kiếm khí vờn quanh. bốn người Cổ Nguyệt Thánh tử bị buộc vội vã mà ra. Chật vật không chịu nổi, sau khi một đám đi ra ngoài, vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

- Ông!

Hàng vạn hàng nghìn kiếm khí đột nhiên nổ tung mà ra, trong nháy mắt phát tán bốn phía biến mất không thấy.

Giữa không trung, Ngọc Đế Kiếm chân chính bay múa một hồi, đảo mắt đến bên Diêm Xuyên, tự mình bay vào trong bao kiếm phía sau lưng Diêm Xuyên, giống như là cho tới bây giờ vẫn không có đi ra ngoài vậy.

- Có Kiếm Linh? Là Tiên Kiếm? Tiên Kiếm bày trận? Khó trách!

Thường Tam sắc mặt khó coi nói.

- Diêm Xuyên sao lại may mắn như thế chứ, lại nhận được một thanh Tiên Kiếm? Như thế Tiên Kiếm vừa ra, kiếm trận ngăn cản, Trung Hư Chi Cảnh, cũng không cách nào đả thương hắn!

Thường Tứ sắc mặt phức tạp nói.

- Chưa chắc, chỉ cần có pháp bảo tốt, thì cũng có thể phá vỡ kiếm trận. Đáng tiếc... !

Thường Tam sắc mặt quấn quýt nói.

Cổ Nguyệt Thánh tử đứng ở không trung, lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Diêm Xuyên, năm đó không có giết ngươi, là sai lầm lớn nhất trong đời ta!

Cổ Nguyệt Thánh tử giọng nói rét lạnh gào thét.

Diêm Xuyên nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử khinh thường nói:

- Đạo Quân Chi Tử, lại không có lấy một pháp bảo ra hồn? A!

Một từ A này của Diêm Xuyên truyền vào trong tai Cổ Nguyệt, chói tai vô cùng. Pháp bảo? Pháp bảo của mình, lại không có cái nào có thể sánh được với hắc kiếm kia?

Đạo Quân Chi Tử? Nghĩ đến đại bảo trong tay những tên Đạo Quân Chi Tử khác, trong lòng Cổ Nguyệt Thánh tử không hiểu mà oán hận lên người cha mình, nếu là cha có thể ban cho mình một pháp bảo, làm sao sẽ phải nhịu nhục ngày hôm nay?

- Đông Phương điện không hoan nghênh ngươi, chờ ngươi có thể phá Ngọc Đế Kiếm trận của ta, ngươi lại đến sao!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

- Ngọc Đế Kiếm trận? Ngươi chờ!

Cổ Nguyệt Thánh tử mang theo một cổ oán hận nói.

- Đi!

Trong nháy mắt, Cổ Nguyệt Thánh tử bay về phía xa. Năm tên cường giả theo sát phía sau, đảo mắt đi theo Cổ Nguyệt Thánh tử xấu hổ và giận dữ mà rời đi.

- Ngọc Đế Kiếm? Lúc nào lại trở nên lợi hại như thế rồi?

Mặc Vũ Hề kinh ngạc nhìn hắc kiếm đeo sau lưng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên quay đầu, khẽ mĩm cười nói:

- Nào có đơn giản như vậy, ở bốn phía, ta đã sớm bố trí trận pháp, để phòng ngừa Hư Cảnh xâm phạm, nguyên tưởng rằng sẽ không dùng đến rồi, không nghĩ tới hôm nay lại phải dùng tới.

- Thì ra là như vậy!

Một bên Văn Nhược tiên sinh thở dài nói.



- Mới vừa tới?

Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề.

- Ở trong thư ngươi đã nói đến nơi này, chúng ta tự nhiên chạy thẳng tới mà thôi, mới vừa tới!

Mặc Vũ Hề gật đầu.

- Diêm công tử, kiếm trận vừa rồi, thật là lợi hại!

Chu Tước hưng phấn nói.

Lúc này, Hoàng mới từ trong Đông Phương điện đi ra.

Bỗng nhiên Hoàng xuất hiện, mọi người hơi ngoài ý muốn, cùng nhau nhìn về phía Hoàng.

- Là nàng?

Chu Tước, Huyền Vũ cũng biến sắc, còn nhớ rõ lần trước, Hoàng rất hung hãn.

- Ngọc Đế Kiếm trận? Đáng tiếc tu vi của ngươi hôm nay quá thấp, nếu không căn bản không cần trận pháp phụ trợ!

Hoàng thản nhiên nói.

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không có phản bác.

- Ách?

Chu Tước, Huyền Vũ đám người lộ ra vẻ cổ quái.

- Ta nghỉ ngơi ở đâu?

Hoàng thản nhiên nói.

- Dịch Phong, mang Hoàng qua Thiên điện!

Diêm Xuyên nhìn về phía Dịch Phong.

- Dạ!

Dịch Phong gật đầu.

Mặc Vũ Hề ngoài ý muốn nhìn nhìn Hoàng, cuối cùng cái gì cũng không còn hỏi.

Văn Nhược tiên sinh hơi có tò mò nhìn nhìn Hoàng.

- Văn Nhược tiên sinh, mời vào điện!

Diêm Xuyên cười nói.

- Tốt!

Văn Nhược gật đầu.

Diêm Xuyên cùng Mặc Vũ Hề nhìn nhau cười một tiếng, không có khách sáo, cùng đi hướng Đông Phương điện.

Vương Chu vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Diêm Xuyên, lắc đầu, cũng trở về chỗ của mình bên phía Thiên điện.

Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ ở ngoài đại điện chờ đợi.

- Meo meo, Mặc tỷ tỷ, tiên thạch mảnh nhỏ này, ngươi còn có nữa không?

Miêu Miêu nhỏ giọng đối với Mặc Vũ Hề nói.

- Miêu Miêu, quá tham rồi đó!

Diêm Xuyên nghiêm mặt nói.

- Meo meo, ta chỉ là hỏi thôi, lại không nói là muốn!

Miêu Miêu nhất thời ủy khuất nói.

- Còn có một khối, nhưng không có ở đây, nếu ngươi thích, sau này ta sẽ lấy tới cho ngươi!

Mặc Vũ Hề nói.

- Meo meo, Mặc tỷ tỷ tốt nhất!

Miêu Miêu nhất thời trong mắt trần đầy tinh quang.

- Những năm này, ở Cự Lộc thành, đại khái ta cũng biết một ít sự tích của Văn Nhược tiên sinh, Văn Nhược tiên sinh có thể tới giúp ta, Diêm Xuyên cảm kích vô tận!

Diêm Xuyên cười nói.

- Diêm công tử quá khen, ta chỉ là một kẻ bỏ đi bị trục xuất thư viện mà thôi!

Văn Nhược khổ sở nói.

- Kẻ bỏ đi? Ha hả, ta lại cảm thấy Văn Nhược tiên sinh là người thẳng thắn! Không tiếc rời đi Cự Lộc thư viện, đi tới Đại Chiêu thánh địa!

Diêm Xuyên hít sâu một cái, thở dài nói.

Văn Nhược khẽ cười khổ một trận, nói:

- Chuyện này, không đề cập tới nữa, Diêm công tử, hai năm trước ở Cự Lộc thành, văn đấu quần nho, có thể nói là oanh động thiên hạ, tại phía xa trăm vạn dặm, ta cũng có thể cảm nhận được vẻ này ngất trời mạch văn.

- A? Tin tức này là truyền đi nhanh như vậy?

Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.

- Thiên Thụ đại hội bắt đầu, Cự Lộc thành đã trở thành tiêu điểm của cả đông phương, bất kỳ đại sự gì, cũng sẽ truyền ra thiên hạ, trăm thiên cẩm tú văn hay xuất hiện, Diêm công tử đã danh động thiên hạ!

Văn Nhược tiên sinh khẳng định nói.

- Danh động thiên hạ? Ha hả, Văn Nhược tiên sinh khen trật rồi!

Diêm Xuyên lắc đầu cười nói.

- Bất quá!

Văn Nhược tiên sinh nhíu mày.

- Làm sao?

- Diêm công tử tốt nhất không nên vì Văn đấu kia mà coi thường Tư Mã Vân Thiên! Đám đệ tử kia của hắn cũng không thể đại biểu Tư Mã Vân Thiên.

Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói.

- A?

- Diêm công tử, ngươi cảm thấy tranh của tại hạ như thế nào?

Văn Nhược hỏi.

- Mặc dù không có xem qua tranh của ngươi, nhưng Cự Lộc thư viện cũng có rất nhiều tài liệu đã nói đến, tranh của Văn Nhược tiên sinh, độc nhất vô nhị, một bức được vẽ ra, cảm thiên động địa! Tái họa thế gian!

Diêm Xuyên ngưng trọng nói.

- Đúng vậy, lúc gia phụ còn tại thế, cũng cực kỳ sùng bái Văn Nhược tiên sinh, nói là Văn Nhược tiên sinh chính là vì tranh mà sinh!

Mặc Vũ Hề gật đầu.

Văn Nhược khẽ cười khổ một trận nói:

- Có lẽ Thánh nữ cùng Diêm công tử còn không biết được, tại hạ học vẽ từ Khải Mông lão sư, cũng chính là Tư Mã Vân Thiên!

- A?

Diêm Xuyên hai mắt nhíu lại.

Đây là Diêm Xuyên lần đầu tiên biết được.

- Tư Mã Vân Thiên, mấy trăm năm không gặp hắn, hắn thật sự là một thiên tài, Cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi. Lần này nếu không có Diêm công tử tới tranh đoạt, ta khẳng định hắn nhất định có thể nhận được Phong Thần Sách!

Văn Nhược khẳng định nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.