Chưa đợi anh định thần, Đỗ Kiến Văn lại tiếp tục quăng bom: “Hai người đã tách ra một tháng rồi phải không? Khù khờ như Bình An, không biết đã bị người khác bắt đi chưa.”
Lần này, Đỗ Kiến Văn đã thành công khơi dậy sự cảnh giác trong lòng Lý Khắc Lập, khiến anh vội vã ngồi dậy muốn rời đi.
“Này, đi đâu vậy?” Đỗ Kiến Văn thấy hành động của Lý Khắc Lập, giật mình hỏi.
“Tìm Bình An.”
“Cậu định cứ thế đi gặp em ấy?” Anh cũng bật dậy, quét mắt nhìn bạn tốt từ trên xuống dưới. Tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, gặp người yêu cũ bằng bộ dáng này, thật có khả năng nối lại tình xưa sao?
Lý Khắc Lập lúc này mới nhặt lại lý trí, lại như một cơn gió tiến vào phòng nghỉ. Lăn lộn mười lăm phút trong phòng tắm, lại bận bịu chải chuốt bản thân, đến hơn nửa tiếng sau, anh mới ăn mặc chỉnh tề đứng trước gương ngắm nghía. Anh nhíu mày có chút không hài lòng nhìn vào vết thương trên miệng: “Chết tiệt, dám đánh vào mặt tôi, lần sau cho cậu lãnh đủ.”
Đỗ Kiến Văn tựa vào ghế bành, nhìn Lý Khắc Lập bận rộn, mũi khẽ hừ lạnh một tiếng: “Đỏm dáng thế này, nói cậu đàn bà quả thật không sai.”
“Tính sổ với cậu sau.” Nói xong, Lý Khắc Lập liền gấp gáp rời đi.
“Không ăn trưa à?” Đỗ Kiến Văn hỏi.
“Bận rồi.”
“Này!” Đỗ Kiến Văn gọi với theo.
“Cái gì?” Lý Khắc Lập mất kiên nhẫn nhíu chặt mày.
“Đến lúc gặp Bình An nhớ phải mặt dầy chút nhé. Cậu có biết ăn vạ không? Có cần tôi chỉ giáo không?”
Lý Khắc Lập nhếch mép khinh thường: “Ngại quá, những trò đó không phải là thương hiệu của Lý Khắc Lập.” Dứt lời, anh kiêu ngạo bước đi.
“Trọng sắc khinh hữu, có ngày sét đánh chết.” Đỗ Kiến Văn nhìn theo, lầm bầm trong miệng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Đứng trước cửa nhà Bình An, Lý Khắc Lập cố gắng áp chế nội tâm hồi hộp lo lắng như một cậu trai mới lớn, anh chỉnh lại cà vạt, đằng hắng vài tiếng mới vươn tay bấm chuông.
Không lâu sau, gương mặt khiến anh ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng xuất hiện. Bình An hé đầu ra ngoài, nhìn thấy Lý Khắc Lập liền kinh hoảng như một con nai nhỏ, ngay lập tức rụt vào trong, đóng sầm cửa lại. Lý Khắc Lập dường như đọc được suy nghĩ của cô, nhanh chóng nhào đến ngăn chặn. Hai người giằng co trong giây lát, có điều nếu xét về giá trị thể lực, Bình An không thể nào sánh được với anh, nên rất nhanh sau đó, Lý Khắc Lập đã nghiêm chỉnh đứng trong nhà Bình An.
Bình An cúi đầu không dám nhìn mặt anh, che dấu trong lòng một tia dao động.
Tách ra được một tháng, cô cứ ngỡ bệnh tình của mình đã thuyên giảm, nào ngờ khi gặp lại Lý Khắc Lập, cô mới nhận ra mình vẫn còn nhớ anh nhiều lắm. Khẽ vuốt ve một bên lồng ngực đang loạn nhịp, cô rối rắm không biết phải làm thế nào, hình như bệnh của mình ngày một nặng thì phải.
Lý Khắc Lập tham lam nhìn Bình An, tựa như muốn đem một tháng thời gian xa cách nhìn lại cho đủ, thấy cô đã gầy hẳn một vòng, trên trán còn ngang nhiên nổi thêm vài viên đậu đỏ, Lý Khắc Lập đau lòng đến phá hủy. Anh vất vả lắm mới bồi dưỡng được mấy ký thịt trên người cô, bây giờ cũng mất hết rồi.
Kiềm lòng không được, anh nhào đến kéo cô vào ngực, ôm thật chặt. Chưa bao giờ anh thấy hối hận như lúc này, nếu trước kia chịu hạ xuống mặt mũi đi tìm Bình An thì cô đâu phải chịu khổ thời gian dài như vậy, đáng chết!
Bình An bất ngờ bị ôm chặt, trong lòng rối rắm không yên. Cô cũng rất muốn ôm đáp trả lại, nói với anh rằng lúc nào cô cũng nghĩ đến anh, nhưng lý trí lại không cho phép. Cảm nhận được sự kháng cự của Bình An, Lý Khắc Lập càng bị kích thích. Anh không do dự cúi người, in môi mình lên môi cô, thô bạo cắn mút.
Bình An trợn to mắt nhìn anh, tiêu cự dần tan rã, rất nhanh bị cuốn hút vào nụ hôn tràn đầy cuồng nhiệt.
Môi lưỡi giao triền, ướt át và nóng bỏng, sau một nụ hôn dài bất tận, cả hai rời khỏi môi nhau, Bình An mềm nhũn tựa vào người Lý Khắc Lập, trái tim đập liên hồi nhắc nhở với cô rằng tình huống hiện tại rất không tốt. Lúc này, Bình An mới lấy lại lý trí, hoảng loạn đẩy Lý Khắc Lập ra.
“Anh…anh đi đi, mau đi đi, đừng có đến đây nữa.”
Lý Khắc Lập nào để Bình An như ý nguyện, anh nắm chặt lấy vai cô, không cho cô trốn tránh: “Bình An, anh xin lỗi, về nhà với anh đi, chúng ta trở lại như trước kia có được không?”
“Không được, anh mau đi đi, anh làm tôi sắp phát điên rồi này, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Bình An run rẩy xua tay, nội tâm bồn chồn kích động càng khiến cô khẳng định ‘bệnh’ của mình đang trở nên nghiêm trọng.
“Anh không đi, anh sẽ ở đây cho đến khi nào em tha thứ mới thôi.” Ăn vạ chứ gì, mặc dù chưa từng sử dụng chiêu này nhưng không có nghĩa là anh không biết, chẳng những thế còn vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
“Cái gì mà tha thứ với không tha thứ, anh có lỗi gì mà tôi phải tha thứ cho anh, đừng nói nhiều nữa, mau đi đi.” Bình An có chút mờ mịt nói, cô căn bản không cho rằng Lý Khắc Lập đã làm chuyện gì có lỗi với mình.
“Không, anh có lỗi với em, anh không nên mang em ra để cá cược với bạn bè, Bình An, em hãy tha thứ cho anh.” Kỷ năng ăn vạ trong giây lát phát đã huy đến trình độ thượng thừa.
“Được rồi, tha thứ tha thứ, còn không mau đi đi.” Bình An liên tục xua tay, qua loa nói.
“Em nói dối, nếu đã tha thứ tại sao còn muốn đuổi anh đi. Anh sai rồi, anh nhớ em lắm, trở về với anh đi, anh lúc nào cũng nghĩ đến em hết, anh sắp chịu hết nổi rồi, chúng ta quay trở lại như trước kia đi nhé, anh sẽ đối xử thật tốt với em, muốn gì anh cũng cho em hết, có được không?” Lý Khắc Lập đỏ mắt nói, đây chính là những lời thật lòng của anh.
Bình An chăm chú nhìn Lý Khắc Lập hồi lâu, rốt cuộc mới lên tiếng: “Anh cũng bị như vậy sao?”
Lý Khắc Lập ngơ ngẩn, không biết mạch não của Bình An lại chạy về đâu. Không để anh phải bối rối lâu, cô lại tiếp tục: “Anh lúc nào cũng nhớ tôi?”
Lý Khắc Lập gật đầu, đến nằm mơ cũng thấy nhớ.
Bình An đưa tay lên, xoa nhẹ lồng ngực của Lý Khắc Lập: “Thế khi đó nơi này của anh có khó chịu không?”
“Có chứ, mỗi lần nghĩ đến việc không có em bên cạnh, trái tim đau thắt như bị bóp nghẹn, anh cho rằng mình có thể quên được em, nhưng nghĩ thì dễ hơn làm, anh cố gắng vùi đầu vào công việc, thế mà chỉ cần lơi lỏng một phút, trong lòng lại không kiềm được nhớ đến em. Bình An, anh sắp phát điên rồi, em mau cứu anh đi, ngoài em ra không ai có thể cứu anh được nữa.” Lý Khắc Lập thâm tình nói, lời lẽ tuy có phần hoa mỹ nhưng đây lại là lời thật lòng.
Bình An buông thỏng hai tay, đôi mắt mờ mịt: “Tôi không thể cứu anh được.”
“Tại sao?” Anh đỏ mắt, dữ tợn hỏi.
“Vì tôi cũng bị như thế, giống hệt anh vậy, tôi không biết đây là bệnh gì, ngay cả bản thân còn không trị được huống chi là cứu anh.” Bình An bi ai nói, không ngờ người bệnh không phải chỉ một mình cô.
Lý Khắc Lập đần ra, rốt cuộc trí tưởng tượng của Bình An lại phiêu dạt đến nơi nào rồi: “Đợi đã, ý em là thời gian qua em cũng rất nhớ anh?”
Bình An rầu rĩ gật đầu, suy ngẫm một chốc rồi nói: “Với những biểu hiện này, tôi nghĩ chúng ta không phải bị bệnh, mà trúng một loại ám thị tâm lý. Vấn đề là ai có khả năng thần không biết quỷ không hay tiến hành ám thị tâm lý chúng ta. Anh nên biết, không hề dễ dàng để tấn công hàng rào tâm lý của một thiên tài với bộ não cường đại như tôi, ít nhất cho đến bây giờ chưa có ai thành công làm điều đó, chỉ lần này là ngoại lệ…”
Lý Khắc Lập chăm chú nghe Bình An huyên thuyên, càng nghe nụ cười trên khóe miệng càng sâu, cho đến khi không nhịn được bật lên thành tiếng. Anh lại kéo cô vào lòng, cười thật to, thật sảng khoái, cười không dừng lại được, thành công dọa Bình An một trận.
“Lý Khắc Lập, anh làm sao vây?”
Ngừng người, khóe miệng anh cong lên, cưng chiều hôn lên môi cô: “Anh không sao, anh cảm thấy rất vui.”
Bình An trong lòng lộp bộp rơi xuống, xem ra Lý Khắc Lập bệnh so với cô càng nặng.
Đoán được suy nghĩ trong lòng Bình An, Lý Khắc Lập nhịn cười, ôm cô thật chặt vào lòng, hận không thể đem cô tiến nhập vào máu thịt.
“Bình An, em đáng yêu quá.” Anh cảm thán.
Bình An nội tâm càng kinh dị, rốt cuộc Lý Khắc Lập đang động kinh cái gì vậy.
“Làm sao bây giờ, anh càng ngày càng yêu em rồi.” Anh vùi đầu vào gáy cô, nỉ non.
Bình An hoảng hốt đến cuống quýt chân tay. Nhìn thấy bộ dạng của cô thật buồn cười, anh không nhẫn tâm tiếp tục đùa giỡn: “Anh biết chúng ta bị bệnh gì rồi.”
“Bệnh gì?”
“Anh bị trúng độc của em, em thì trúng độc của anh, không trị được, nhưng nếu ở bên cạnh nhau sẽ không chết.”
Lần này đến lượt Bình An đần ra, lại cái quái gì nữa đây?
Lý Khắc Lập lại bật cười, đầu ngón tay khẽ điểm lên mũi cô: “Ngu ngốc, yêu anh rồi mà còn không biết.”
“Yêu?”
“Đúng vậy. Không phải bệnh, là yêu.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Lý Khắc Lập chễm chệ ngồi trên sô pha, trong lòng là Bình An đang cầm điện thoại mò mẫm. Nhìn cô vô cùng nghiêm túc nhập vào hệ thống tra cứu câu hỏi ‘Yêu là gì?’, ‘Tình yêu là gì?’, anh nhịn không được cong khóe miệng. Lý Khắc Lập chưa từng nghĩ đến có một ngày mình lại yêu một người, hơn nữa còn là một cô gái ngốc nghếch dở hơi đến như vậy.
Bình An cúi đầu chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, trong lòng cũng rối rắm không kém. ‘Yêu’, thứ này không phải cô không biết, nhưng lại chưa từng nghĩ đến nó sẽ xảy ra trên người mình, thật là không biết dùng từ nào diễn tả cho phải. Xem qua rất nhiều định nghĩa cùng biểu hiện khi yêu, Bình An còn chút ngơ ngác nói: “Lý Khắc Lập, hình như tôi yêu anh rồi, không phải bị ám thị tâm lý đâu.”
Lý Khắc Lập nhướng mày, khóe miệng cong vút tiết lộ nội tâm vô cùng cao hứng:
“Vậy thì làm sao?”
Bình An lại vô cùng nghiêm túc nhập vào một hàng chữ: ‘Yêu nhau thì phải làm gì?’
Lý Khắc Lập nhịn cười đến nội thương, cưng chiều hôn lên tóc cô.
“Trong này nói chúng ta nên làm người yêu của nhau.”
“Được, thế thì chúng ta sẽ làm người yêu của nhau.” Được người đẹp tỏ tình, nội tâm thật kích động a.
Chỉ đơn giản thế thôi đã giải quyết được vấn đề khiến cô phải rối rắm cả tháng qua, thật không biết nên vui hay nên buồn. Lại nghĩ đến sau này sẽ trở lại bên cạnh Lý Khắc Lập, trong lòng cô không nhịn được nhảy nhót. Không hiểu lắm thế nào là tình yêu, nhưng hiện tại cô thấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn, càng tò mò và khao khát về thứ tình cảm mới mẻ này.
“Lý Khắc Lập.”
“Hửm?” Lý Khắc Lập đang vùi đầu sau gáy Bình An, say mê ngửi mùi hương cơ thể cô, khẽ kêu lên một tiếng.
“Từ bây giờ anh là người yêu của tôi, cũng có nghĩa là vật sở hữu của tôi, cho nên không được phản bội tôi, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến anh hối hận.”
“Hối hận thế nào?” Anh hứng thú bừng bừng hỏi, hoàn toàn không cảm thấy sự uy hiếp trong lời nói của Bình An.
“Tôi có rất nhiều cách khiến một người chết không để lại dấu vết.”
Lý Khắc Lập lại cười, sảng khoái đáp ứng: “Được, nhưng em cũng là vật sở hữu của anh, không được phép phản bội anh.”
“Đương nhiên.” Một người muốn chân chính bước vào nội tâm Bình An không dễ, nhưng một khi đã tiến vào rồi, người đó sẽ trở thành địa phương mềm mại nhất trong lòng cô, vĩnh viễn không phai nhạt, tựa như giáo sư Hall, cũng tựa như Lý Khắc Lập.
Bình An đã nhận định mình yêu Lý Khắc Lập, điều này có ý nghĩa rằng đoạn tình cảm này vĩnh viễn không thay đổi, nếu như anh không còn tồn tại, cô chắc chắn sẽ sống cô độc cả đời, không thể yêu thêm một ai khác.