Tiến Sĩ Thất Nghiệp

Chương 36: Chương 36




Hai người ngồi trên ghế, lẳng lặng ôm nhau, không nói một lời lại tựa như thiên ngôn vạn ngữ. Lý Khắc Lập tham luyến chăm chú nhìn vào khuôn mặt khiến mình ngày nhớ đêm mong, ngón tay dịu dàng phác họa đường nét cánh môi anh đào mềm mại của cô. Bình An lúc này cũng không rời mắt khỏi Lý Khắc Lập, thấy anh hôm nay đặc biệt dễ nhìn, nhất là đôi mắt đen sâu hút không thấy đáy kia, cảm giác như cả linh hồn cũng bị rút vào trong đó. Không kiềm lòng được, cô rướn người đặt môi lên đuôi mắt của anh.

Lý Khắc Lập cúi đầu hôn lên khóe môi cô, ôn nhu đáp trả. Hai người triền miên giây lát, bàn tay Lý Khắc Lập lại dở trò bướng bĩnh, tiến vào váy của Bình An, cách lớp quần lót mỏng manh, xoa nắn cặp mông cong mềm mại. Bình An không chịu thua kém, vén áo trườn ngón tay vào như có như không ma sát đầu nhũ của anh.

Lý Khắc Lập cả người như tê dại, cổ họng khò khè âm thanh như một con thú dữ. Anh kích động xoay người, đặt Bình An dưới thân. Tiếc thay, sô pha gỗ cũ kĩ rẻ tiền, lại không có đệm tựa, Bình An nghiến răng kêu lên, đau đến xuất mồ hôi hột.

Lý Khắc Lập lúc này mới hoảng hồn, kéo cô dậy kiểm tra một hồi, trong lòng xót không thể tả.

“Em có sao không?” Anh ôm cô vào lòng, đau tiếc xoa lưng cô.

Cô bĩu môi, khóe mắt ửng đỏ tựa như phải chịu thiên đại oan khuất: “Đau.”

“Anh xin lỗi, anh không để ý, cố chịu một chút, tí nữa sẽ hết đau.”

Đợi chốc lát, cơn đau qua đi, Bình An dữ tợn vươn tay nhéo mạnh đầu nhũ Lý Khắc Lập: “Anh không có não à?”

Nơi mẫn cảm bị dày vò, cổ họng Lý Khắc Lập gầm lên một tiếng, kích động vạn phần, anh tiếp tục đè cô xuống xâu xé. Lần này lực đạo rất vừa phải, không làm đau Bình An, cô cũng nhiệt tình đáp trả. Hai người lăn qua lăn lại một hồi, lăn từ sô pha đến giường ngủ, quần áo vươn vãi khắp nhà. Chiếc giường đơn cũ kỹ chất lượng kém không chịu nổi sức ép của Lý Khắc Lập, cót két lay động.

“Bình An! Bình An! Bình An!” Lý Khắc Lập điên cuồng tiến sâu vào cơ thể Bình An, miệng không ngừng nỉ non tên của cô.

Bình An bị anh đặt chống gối trên giường, cong mông đón nhận, ánh mắt mê ly giăng kín sương mù. Không còn đau đớn như lần đầu tiên, cô lúc này chỉ cảm nhận dòng điện tê dại chạy khắp cơ thể, từng tế bào khao khát kêu gào trong cơn khoái cảm.

“Ưm…a…a…a...” Khóe miệng cô bật ra tiếng rên rỉ đứt quãng, hùa đón cùng sự đẩy đưa của anh.

Một tháng dồn nén trong nhung nhớ, khoái cảm tìm đến quá nhanh, Bình An vỡ òa trong sung sướng, lý trí bị che kín, bản năng nguyên thủy nhất trong người trỗi dậy, cô lắc hông đòi hỏi nhiều hơn nữa: “A…a…nhanh…nhanh lên một chút.”

Lý Khắc Lập sắp phát điên rồi, anh đét vào mông cô một cái thật kêu, sau đó dứt khoát rút ra. Thô bạo xoay Bình An lại đối diện với mình, ép chặt hai chân cô lên cao, rồi hung hăng tiến vào. Dục vọng tích tụ thời gian dài được bùng nổ, mãnh liệt như cơn hồng thủy, có thể càn quét hết thảy mọi thứ cản đường.

Cao triều qua đi, hai người ướt đẫm mồ hôi ôm lấy nhau thở dốc. Lý Khắc Lập cúi đầu dùng môi miêu ta từng chi tiết trên gương mặt Bình An, hạ thân vẫn còn trong thân thể cô, quyến luyến không muốn tách rời.

“Nóng.” Một lát sau, Bình An mới lên tiếng. Cô vươn tay quệt vầng trán ướt đẫm mồ hôi, khó chịu nói.

“Anh cùng em tắm.” Dứt lời anh ngồi dậy, hai tay bợ mông Bình An, ôm cô trước ngực đứng dậy, thân thể vẫn nối liền không rời, mỗi bước đi là mỗi lẫn va chạm. Thân thể vừa đạt cực khoái, mẫn cảm đến cực điểm, Bình An không nhịn được bấu chặt vai anh, rên thành tiếng.

Âm thanh này rơi vào tai Lý Khắc Lập trở thành một liều thuốc thôi tình cực mạnh. Hạ thân vẫn chưa có dấu hiệu ủ rủ lại tiếp tục bành trướng. Anh gấp gáp bước vào phòng tắm xả vòi sen, đặt Bình An lên tường hung hăng va chạm. Trong phòng tắm chật hẹp đầy hơi nước lại diễn ra một màn kiều diễm động lòng người.

Cơn kích tình qua đi, Lý Khắc Lập vẻ mặt thỏa mãn như con mèo trộm ăn vụng liếm mép, ôm chặt lấy Bình An không buông.

Bình An nằm lim dim, mệt mỏi rả rời nhưng vẫn không chịu ngủ. Bụng cồn cào kháng nghị.

Sau một hồi cày cấy vất vả, Lý Khắc Lập mới chợt nhớ mình từ sớm đến giờ vẫn chưa có gì trong bụng, chắc Bình An cũng không khá hơn là bao. Anh yêu thương hôn tóc cô, ôn tồn hỏi:

“Đói bụng sao? Anh dẫn em đi ăn ngon.”

Bình An ngáp dài một tiếng, lắc lắc đầu. Bây giờ cô không có tâm trạng ra ngoài, chỉ muốn được cùng anh yên lặng quấn quýt một chỗ. “Không đi, để em nấu cho anh ăn.” Bây giờ Lý Khắc Lập đã là người của cô, chuyện ăn uống của anh cô cũng nên chịu một phần trách nhiệm. Chậc chậc, sau này phải tìm cách kiếm tiền thôi, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới biết ngay là một người nuôi cực tốn kém. Có người yêu chất lượng cao như vậy thật là một nổi khổ tâm.

Lý Khắc Lập kinh ngạc, sau đó cười tươi như hoa: “Được, anh chờ thưởng thức tay nghề của Bình An.”

Bình An kiêu ngạo hếch mặt lên trời, mới nghe cô nấu cho ăn thôi mà đã vui như vậy, quả nhiên yêu cô thảm rồi, cô trượt khỏi người Lý Khắc Lập, khoác độc một chiếc áo ngủ, vỗ vỗ lên mặt anh mấy cái mới khoan thai đi xuống bếp.

Lý Khắc Lập cũng cất bước theo sau, hai người vừa xác lập quan hệ, anh luyến tiếc phải tách khỏi cô, hơn nữa lại càng tò mò bộ dáng Bình An lúc nấu ăn.

Thấy Lý Khắc Lập đích thân quan khán, Bình An càng muốn chứng tỏ bản thân. Bằng cách vô cùng ‘chuyên nghiệp’, cô bắt đầu đun nước lạnh, sau đó lại tiếp tục ‘chuyên nghiệp’ xé vỏ mì ăn liền cho vào bát.

Lý Khắc Lập nén cười, hóa ra đây chính là buổi tiệc lớn của cô ấy, anh đột nhiên cảm thấy mỗi hành động của Bình An đều thật đáng yêu, tràn ngập sức sống, tình yêu dành cho cô cháy âm ỉ trong lòng, như tằm ăn rỗi, cắn nuốt sạch sẽ linh hồn anh.

Hai bát mì nhanh chóng hoàn thành, Bình An nôn nóng gọi Lý Khắc Lập đến thưởng thức ‘tay nghề’ của mình. Biết được một tháng nay Bình An đều ăn thứ thực phẩm độc hại này, Lý Khắc Lập đáy lòng tràn đầy tự trách. Tuy thế anh vẫn không làm cô mất hứng, ngồi xuống xì xụp ăn.

“Thế nào, có ngon không?”

“Ngon, đây là bát mì ngon nhất mà anh từng ăn.” Lý Khắc Lập không tiếc lời khen ngợi, làm cái đuôi của Bình An thiếu chút nữa nhổng lên trời.

Lý Khắc Lập rất cảm động, Bình An không biết nấu ăn, thế nhưng cô lại nguyện ý xuống bếp vì anh, đối với Lý Khắc Lập mà nói, đây không chỉ là một bát mì, mà còn là tình yêu cao lớn mà Bình An dành cho anh. Càng nghĩ càng cảm động, anh cúi xuống xì xụp húp nước mỳ, ngay cả một giọt cũng không chừa lại. Cho nên mới nói, giữa những người đang yêu luôn xuất hiện tình trạng tuột giảm IQ, nấu một bát mì ăn liền cũng có thể vĩ đại như giải cứu trái đất.

Ăn xong, Lý Khắc Lập tự nguyện xung phong rửa bát, không muốn để Bình An động tay, không khí giữa hai người ngọt ngào như một đôi vợ chồng tân hôn.

Cơm no rượu say, Lý Khắc Lập lại tiếp tục dính lấy Bình An muốn dở trò. Hai người ngồi trên ghế, tựa sát vào nhau. Lý Khắc Lập có chút đau lòng sờ sờ mấy viên đậu đỏ trên trán Bình An: “Một tháng này ăn toàn mì ăn liền, làm sao em chịu nổi?”

Bình An cười hề hề tỏ vẻ không sao: “Thật ra mì ăn liền cũng ngon lắm, có điều ăn nhiều nên bị nhiệt.” Nói xong còn vạch miệng cho anh nhìn thấy vết loét bên trong môi mình.

“Anh xin lỗi, là do anh không tốt, đáng lẽ nên đến gặp em sớm hơn.” Lý Khắc Lập hối hận không thôi.

“Không có gì, cũng không phải ngày nào cũng ăn mì, thỉnh thoảng em có ra ngoài ăn đổi khẩu vị.” Bình An rất tri kỷ mà an ủi anh.

Lý Khắc Lập vẫn không xóa bỏ được cảm giác tội lỗi: “Đổi khẩu vị kiểu gì mà gầy thành cái dạng này chứ?”

“Đi ăn nhà hàng Tây, Ấn Độ, Hàn Quốc, Thái Lan.” Bình An thành thật đáp.

Lý Khắc Lập nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng: “Em lấy tiền đâu ra mà ăn những chỗ đó.”

“Không tốn tiền, ăn miễn phí.”

“Sao lại miễn phí?”

Bình An nhìn Lý Khắc Lập như nhìn một kẻ ngốc: “Thì người ta mời nên miễn phí.” Chuyện đơn giản như vậy cũng hỏi.

Lý Khắc Lập vẻ mặt không tốt hỏi: “Ai mời em?”

“Đình Nam mời.” Bình An vẫn thản nhiên đáp.

Trên trán Lý Khắc Lập bắt đầu nổi đầy gân xanh, sắc mặt tối tăm như muốn nổi bão: “Đình Nam là thằng nào?”

Bình An vô tội lắc đầu: “Không biết nữa, gặp ở thư viện.”

Mẹ kiếp, rốt cuộc một tháng qua đã xảy ra chuyện gì: “Em không biết hắn mà lại đi ăn cùng hắn sao?”

“Đúng vậy. À, tối nay Đình Nam còn mời em đi ăn buffet, anh muốn đi cùng không? Không biết dắt anh theo anh ấy có chịu trả thêm tiền không nữa.” Cô còn tốt bụng đề nghị.

Lý Khắc Lập kiềm chế dục vọng muốn đánh người, gằn từng tiếng một: “Phan! Bình! An!”

“Anh sao thế, không khỏe à?” Cô rất vô tội hỏi.

Lý Khắc Lập siết chặt nắm tay, rốt cuộc Bình An có biết được cô ấy đang làm gì không. Anh cố gắng giữ cho giọng nói của trở nên bình tĩnh nhất, dữ tợn nói: “Từ nay về sau, em không được qua lại với cái tên Đình Nam gì gì đó.”

“Sao vậy? Anh ta tốt mà.” Cô vẫn không mảy may nhận ra nguy cơ, chỉ cảm thấy Lý Khắc Lập thái độ thật kỳ lạ.

“Tốt, em quen người ta bao lâu mà biết hắn tốt hay xấu?”

“Em biết mà, không ai qua được ánh mắt của em đâu. Anh ấy hay mời em đi ăn, còn mua cho em rất nhiều thứ nữa.” Quả thật Bình An rất có năng khiếu tìm đường chết.

“Thằng đó mua cái gì cho em?” Anh nghiến răng thốt ra từng chữ một.

“Đấy.” Cô thản nhiên chỉ vào một góc nhà.

Lý Khắc Lập nhìn theo, thấy một đống lớn túi xách lớn nhỏ chồng chất lộn xộn, không khó để nhận ra có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng.

“Hắn mua cho em tất cả những thứ này?”

“Không, một phần thôi, phần còn lại của Mạnh Hùng.”

Lý Khắc Lập chính thức phát hỏa, anh bật dậy, quát to với Bình An: “Mạnh Hùng là thằng khốn nào nữa? Mẹ kiếp, Phan Bình An, rốt cuộc thời gian qua em đã thông đồng với bao nhiêu người?”

Bình An thấy thái độ kịch liệt của Lý Khắc Lập, có chút không lý giải được: “Anh bị cái gì vậy? Sao lại quát em?”

“Thế anh phải làm thế nào, em thông đồng hết thằng này đến thằng khác, anh không quát em chẳng lẽ lại đi mỉm cười chúc phúc! Nào là đi ăn, nào là mua sắm hàng hiệu, xem ra anh đã quá xem thường em rồi.”

“Lý Khắc Lập, nếu anh còn không nói chuyện đàng hoàng thì cút ra khỏi nhà của tôi ngay.” Dù không biết tại sao Lý Khắc Lập lại tức giận, nhưng cô không chấp nhận anh dùng cách này để nói chuyện với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.