Hai người càng thảo luận thì lại càng thấy vụ án này là do Lý Cường Lệ làm không sai.
Dựa theo suy luận của hai người cùng tin tức Dương Lâm Tây hỏi thăm được trước đó, hai người đại khái miêu tả lại tình cảnh xảy ra ngày đó.
Ngày Đồng Tư Ức xảy ra chuyện, cô cùng đồng nghiệp là Nhan Thư Kỳ cũng khách hàng đi dùng cơm, Đồng Tư Ức uống rượu say nên dùng App di động gọi xe về nhà.
Lý Cười Lệ nhận đơn này, phát hiện Đồng Tư Ức uống rượu say mơ mơ màng màng thì nổi sắc tâm, cố ý lái xe đưa cô tới nơi vắng vẻ, sau khi làm xong chuyện thì hủy thi diệt tích.
Sau đó hắn dùng đơn hàng mình tự tạo ra để tạo chứng cớ vắng mặt.
Lúc cảnh sát điều tra, hắn nói là Đồng Tư Ức tự ý thay đổi địa điểm, khách muốn đổi, hắn làm tài xế chỉ có thể làm theo. Hơn nữa có thể tra được số điện thoại của khách hàng sau đó, còn gọi điện kiểm tra, vì thế Lý Cường Lệ dễ dàng thoát được nghi ngờ.
Đến bây giờ thi thể của Đồng Tư Ức đang ở đâu cũng không biết.
Chuyện xảy ra hơn một thàng, Lý Cường Lệ chết, Nhan Thư Kỳ cũng chết.
“Hai người đều có liên quan tới Đồng Tư Ức, Nhan Thư Kỳ ở công ty cố ý lan truyền tin đồn về Đồng Tư Ức, hủy hoại thanh danh của cô, Đồng Tư Ức uống say, cô ta không chỉ không chiếu cố đồng nghiệp, nhìn thấy Đồng Tư Ức rời đi liền leo lên giường khách hàng, cướp đi đơn hàng này. Mà Lý Cường Lệ, hắn chính là hung thủ hại chết Đồng Tư Ức. Anh nói coi có phải có người cũng suy luận được như chúng ta nên giết chết hai người này, báo thù cho Đồng Tư Ức?”
Dương Lâm Tây cảm thấy suy luận này rất đáng tham khảo.
Lưu Nhất Minh cười nói: “Tôi cứ tưởng cậu quen Tống Triết lâu sẽ nói là quỷ hồn của Đồng Tư Ức quay về báo thù chứ?”
Dương Lâm Tây uống một hớp: “Mặc dù trên thế giới này thật sự có quỷ, thế nhưng chúng ta là cảnh sát phá án, không thể cứ luôn đặt quỷ ở bên mép. Những vụ án thật sự có quỷ mà em từng gặp, thật sự chỉ là số ít. Nếu cứ thấy vụ án có tình tiết cổ quái liền nói là có quỷ thì chắc em phải sớm từ biệt ngành cảnh sát rồi.”
Lưu Nhất Minh ngậm thuốc lá, trong lòng kỳ thật rất bội phục Dương Lâm Tây, người trẻ này có sự cứng cỏi cùng chấp nhất mà anh không có, còn có cả quyết tâm tiến tới cùng dũng khí, cứ hệt như nghé con mới sinh không sợ cọp vậy. Mặc dù có người muốn ngấm ngầm ngáng chân thì cũng phải xem xem người đứng sau Dương Lâm Tây là ai.
Ngay từ ngọn nguồn đã bị bóp chết, khó trách Dương Lâm Tây có thể quyết chí tiến thủ, phấn đấu quên mình như vậy.
Nếu năm đó anh cũng có được vận may như vậy---
Lưu Nhất Minh chậm rãi phun ra một ngụm khói, làn khỏi tản ra ở trước mặt, gương mặt trẻ tuổi của Dương Lâm Tây trở nên mờ nhạt mông lung, thế nhưng vẻ mặt kiên nghị vẫn đặc biệt rõ ràng.
Đột nhiên điện thoại Lưu Nhất Minh đổ chuông, anh nghe máy, nhàn nhàn nói: “Tra được chủ nhân số điện thoại kia chưa?”
“Đội trưởng, tra được rồi, là...” Bên kia đầu dây, nhân viên cảnh sát túa một thân mồ hôi lạnh: “Là số điện thoại của Đồng Tư Ức.”
“Cái gì?” Lưu Nhất Minh lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu lập lại lần nữa, là của ai?”
Cảnh sát lau mồ hôi trên mặt: “Là Đồng Tư Ức, đội trưởng, cái này...?”
Lưu Nhất Minh nhíu mày: “Được rồi, tôi biết rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Dương Lâm Tây sắp xếp tư liệu, thấy dáng vẻ Lưu Nhất Minh thì tựa hồ vừa nghe thấy một chuyện rất khó tin.
Lưu Nhất Minh trợn trừng mắt sững sờ nhìn Dương Lâm Tây, làm Dương Lâm Tây ù ù cạc cạc đứng dậy hỏi: “Này, rốt cuộc làm sao vậy? Anh nhìn em như vậy là sao?”
Lưu Nhất Minh hít sâu một ngụm thuốc rồi dụi tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó chậm rãi nói: “E rằng vụ án này thật sự là do quỷ hồn gây ra.”
Nội tâm Dương Lâm Tây lóe lên dự cảm bất an: “Anh nhận được tin tức gì?”
“Trước khi chết Lý Cường Lệ từng nhận được một đơn hàng, mà số điện thoại của đơn đó chính là Đồng Tư Ức. Nói cách khác, là Đồng Tư Ức đã gọi điện thoại gọi xe Lý Cường Lệ.”
“Cái gì?” Dương Lâm Tây cũng kinh hãi trợn to mắt, dáng vẻ miệng khô lưỡi khô, đầu óc hỗn loạn, sau đó mới nói: “Có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không? Dùng di động của Đồng Tư Ức không nhất định phải chính là bản thân cô ấy mà? Sau khi Đồng Tư Ức biến mất, di động của cô ấy cũng không tìm được.”
“Thế nhưng Đồng Tư Ức bị Lý Cường Lệ giết chết, di động tự nhiên cũng bị Lý Cường Lệ xử lý, cho dù không xử lý thì cũng phải ở trong tay hắn, người khác sao có thể lấy được di động của Đồng Tư Ức chứ? Hơn nữa đã qua một tháng rồi, sim số không có khả năng chưa bị khóa lại bán cho người khác.”
Lưu Nhất Minh cảm thấy khả năng quỷ hồn Đồng Tư Ức quay trở về trả thù rất lớn.
Lưu Nhất Minh tiếp tục nói: “Đồng Tư Ức không có bạn trai, chỉ sống nương tựa với mẹ mình, mẹ cô ấy vẫn còn ở cục cảnh sát chờ đợi tin tức của chúng ta, với khả năng của bà ấy căn bản không thể giết được Lý Cường Lệ, càng có khả năng bị Lý Cường Lệ giết ngược lại hơn, cơ bản có thể loại trừ khả năng gây án. Ngoài bà ấy ra, không còn ai vì Đồng Tư Ức mà thương tâm đến vậy.”
“Cho nên suy luận có người khác chuyển dời thù hận lên người Lý Cường Lệ cùng Nhan Thư Kỳ không có khả năng thành lập. Hơn nữa cậu cũng nói, vụ án của Nhan Thư Kỳ rất quỷ dị, không hề có ai ra vào phòng làm việc nhưng cô ta lại vì kinh sợ quá độ mà đột tử. Một mình cô ta ở đó, phải là kinh hách cỡ nào mới đột tử như vậy chứ? Trừ phi là cô ta gặp quỷ!”
Không thể không nói, suy luận của Lưu Nhất Minh làm Dương Lâm Tây nhịn không được gật đầu: “Thế nhưng làm cảnh sát, chúng ta vẫn phải điều tra rõ ràng, bằng không sẽ bị cách nói quỷ quái dẫn trật hướng mất.”
Lưu Nhất Minh cười cười: “Đó là đương nhiên. Điều tra càng sâu biết lại càng nhiều. Chúng ta đi tìm cục trưởng nói chuyện một chút, sáp nhập hai vụ án thành một.”
“Đi!” Hai vụ án rất có thể là do một người, không đúng, là một quỷ hồn làm, sáp nhập hai vụ lại cùng điều tra, tài nguyên dùng chung, như vậy sẽ dễ phá án hơn.
Cục trưởng nghe hai người nói xong thì vui vẻ đồng ý.
Dương Lâm Tây cùng Lưu Nhất Minh cùng hành động, một người điều tra Lý Cường Lệ, một người điều tra Nhan Thư Kỳ cùng Đồng Tư Ức, đào sâu hơn thì chắc chắn có thể moi ra hết bí mật bên trong.
Cùng lúc đó, tin tức tài xế DD bị hại cũng xuất hiện trên các trang web tin tức lớn.
Đoạn thời gian trước đều là tin tức tài xế DD sát hại nữ sinh đại học hay nữ khách này nọ, hiện giờ cư nhiên tình thế xoay ngược, tài xế DD lại là người bị hại, nghe nói bị người ta chọc cây vào hoa cúc.
Chuyện này lan tin ra tự nhiên là nghe được từ người nhặt rác đã báo án.
Có vụ án, phóng viên lập tức hành động, chi ra chút tiền cho người nhặt rác kia thì tự nhiên sẽ có tin.
Cùng lúc đó một ít tin tức về Lý Cường Lệ cũng bị người ta moi ra, trước kia từng bị nữ khách tố quấy rối tình dục cũng bị phanh phui.
Không ít bạn mạng mắng chửi, nói hắn chết là đúng!
“Cá một gói gân bò cay chay, tên tài xế này nhất định là tay già đời, mấy vụ bị giấu đi không khiếu nại không biết nhiều cỡ nào ấy. Giờ thì hay rồi, lật thuyền trong mương. Hỉ đại phổ bôn*! Đáng đời!” [喜大普奔là một thuật ngữ mạng, nghĩa là chia sẻ, thông báo và cùng ăn mừng]
“Không phải tôi u ám hay gì, chỉ là tôi cảm thấy người ta đã chết mà còn vỗ tay bảo chết tốt như vậy thật sự không đúng. Nhưng mà người tài xế này, tác phong thật sự không ổn, rất có thể là người từng bị hắn ức hiếp quay trở lại báo thù. Mọi người ngẫm lại xem, chọt cúc hoa người ta như vậy, cho dù là người bình thường có thù hận cũng không làm ra hành vi giết người vừa kỳ lạ lại vừa buồn nôn như vậy.”
“Cái này gọi là gì? Là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển. Ngày hôm qua bạn ỷ mình cao to lực lưỡng khi dễ nhỏ yếu, như vậy nhất định phải cẩn thận coi chừng sinh vật nhỏ yếu đó một ngày nào đó sẽ quay lại giết chết bạn.”
“Mọi người có phát hiện không? Tài xế này chính là người đã chụp hình nữ khách uống say lần trước a! Khi đó có nhiều người bình luận nói nhất định là tên tài xế này là hung thủ, thế nhưng tài xế lại có chứng cớ vắng mặt, chứng cứ không đủ nên thả hắn đi. Không ngờ hiện giờ cư nhiên lại chết rồi.”
“Đúng nha, quả nhiên là hắn! Khi đó tôi còn nói tên tài xế này thoạt nhìn không giống người tốt, hơn nữa còn có ghi chép khiếu nại, công ty DD còn tiếp tục dùng người này đúng là chẳng ra gì. Giờ thì hay rồi, báo ứng tới rồi! DD không xử, cảnh sát không xử, vậy thì cứ để sứ giả chính nghĩa xử!”
“Mọi người đừng có quá khích như vậy được không? Cảnh sát cũng không nói vụ án nữ khách kia do tài xế này làm, mọi người đừng có kết luận bừa. Người chết là lớn nhất, tích khẩu đức một chút đi.”
“Tích đức? Ha hả, lầu trên đang nói đùa à? Người như vậy chết đi, mọi người đều vỗ tay khen hay. Làm sao? Một tên cặn bã chết đi, bọn tôi không thể vui vẻ một chút à? Người như hắn không biết đã hại biết bao nhiêu người vô tội rồi, hiện giờ hắn chết đi, vì sao bọn tôi không thể vui vẻ chứ?”
...
Phần lớn bạn mạng đều bình luận là tài xế chết tốt lắm, cũng có một số giang tinh* nói những cô gái kia gặp chuyện không may đều là do bọn họ, trách được ai chứ, ai kêu đã uống say rồi còn đón xe, gặp chuyện không may là đáng đời! Bị hiếp cũng đáng kiếp! [*là thuật ngữ mạng, nói về những người luôn thích đưa ra ý kiến trái chiều khi tranh luận]
Nhìn thấy những bình luận này, một số ít cô gái tức điên: “Lúc nào cũng nói phụ nữ bọn tôi bị xâm hại là vì ăn mặc hở hang, vì buổi tối còn đón xe, làm sao? Đàn ông mấy người thì được quyền mặc quần đùi đi ra ngoài, phụ nữ bọn tôi có thể vì mấy người ăn mặc hở hang mà nhéo vú mấy người không? Không có!!! Cho nên mấy người dựa vào cái gì mà nói bọn tôi như vậy chứ?”
“Một đám thẳng nam ung thư não nhũn, coi chừng có ngày ra ngoài bị hiếp đấy, nếu quả thật bị người ta hiếp thì nhất định là vì ăn mặc hở hang, đáng đời!”
“Thật sự lo lắng cho vợ cùng con của loại người này, cư nhiên có một người chồng, người cha như vậy!”
Trong chớp mắt, dưới V bác là một mảnh chiến trường ngôn luận, các phe phái tập trung nhân mã, tranh đấu thảm khốc, người nào người nấy hệt như chó săn, đã cắn là nhất quyết không chịu buông.
Thậm chí còn có bình luận kêu gọi phụ nữ phải biết bảo vệ mình chính là không tôn trọng phụ nữ, cái gì cũng bảo phụ nữ làm thì còn cần cảnh sát làm gì.
Đồng thời cũng có V đại nói: “Nhìn vụ án này mà còn dám mở mồm nói phụ nữ phải biết bảo vệ chính mình, đúng là tởm lợm!”
Rất nhanh, bên dưới xuất hiện không ít nữ giới tức giận cùng dân mạng xem náo nhiệt.
[end 238]