“Vu Từ, có phải cô cảm thấy tôi rất dễ gạt không?” Ninh phụ gọi tên của Ninh phu nhân: “Nhiều năm như vậy, tôi cũng không hiểu được vì sao mình lại bị cô đùa giỡn xoay mòng mòng như vậy chứ?”
Bàn tay túm ống quần Ninh phụ của Vu Từ hơi khựng lại một chút, bà không dám tin ngẩng đầu, gương mặt trang điểm tỉ mỉ bị nước mắt cọ rửa thành một mớ nhòe nhoẹt: “Chồng...”
Ninh phụ không dám nhìn thẳng quay mặt đi, đá văng tay Vu Từ: “Đừng có gọi tôi là chồng, ngày mai chúng ta ly dị.”
Hiện giờ Vu Từ thực sự đang khóc, bà thực sự hoảng sợ, bà theo Ninh phụ mười mấy năm, ăn sung mặc sướng, quần áo trang sức đầy đủ, cuộc sống thoải mái, thế nhưng rời khỏi Ninh phụ thì bà không có gì cả.
Bà không thể nào ngờ được Ninh Nhiên làm ra chuyện này sẽ dẫn tới hậu quả nặng nề như vậy.
Ninh phụ nói: “Ninh Nhiên là con của tôi, nhưng Ưu Ưu cũng vậy. Nhiều năm qua tôi bên vực hai mẹ con cô, yêu thương hai mẹ con cô, kết quả hai người hồi báo tôi thế nào?” Nghĩ tới chính mình vì hai kẻ này mà bỏ rơi đứa con bảo bối, Ninh phụ cảm thấy mình thực sự cũng chẳng ra gì.
Ôn nhu hương, anh hùng trủng. Suy ra thì ông cũng có lỗi, vì ông mà bọn họ với lớn gan như vậy.
Ninh phụ không nghe lời lẽ cầu khẩn của Vu Từ, gọi quản gia thu dọn đồ đạc rồi đuổi bà ra khỏi nhà.
Nói đến cùng thì Ninh phụ chưa từng xem Vu Từ cùng Ninh Nhiên là người nhà chân chính, trừ bỏ người vợ đầu tiên đã qua đời, tiếp đó chỉ có Ninh Ưu là đừa con gái được ông thừa nhận.
Vu Từ cùng Ninh Nhiên chung quy chỉ là điều tề phẩm*, chẳng qua cuộc sống quá thư giãn, quá thoải mái nên ông mới để Vu Từ leo lên đầu mình. [* sản phẩm điều hòa, giải khuây, giải stress]
Lúc bị đuổi ra khỏi Ninh gia, Vu Từ sững sờ, bà không ngờ Ninh phụ nói là làm, tuyệt tình bảo quản gia đuổi mình đi.
Tại sao có thể như vậy? Cứ như chỉ trong một đêm thời tiết đã thay đổi vậy!
Sau khoảnh khắc không thể nào tin được, Vu Từ bắt đầu điên cuồng đập cửa, khóc lóc cầu xin quản gia để mình vào nhà, không bao lâu sau quản gia đi ra, Vu Từ vui mừng nghĩ là Ninh phụ thay đổi chủ ý.
Quản gia nhìn dáng vẻ như mụ điên, hoàn toàn không còn chút đoan trang cùng ưu nhã của Vu Từ: “Ông chủ nói, nếu bà còn không thức thời, ông ấy sẽ thu hồi cả chút thương hại sau cùng.”
Nói xong, quản gia đi vào nhà.
Quản gia ở Ninh gia nhiều năm như vậy vẫn chỉ trung tâm với một mình Ninh phụ mà thôi.
Nghe vậy, Vu Từ giống như bị sét đánh ngã ngồi ở cửa khóc thảm, thực sự không hiểu được vì sao Ninh phụ lại trở mặt nhanh như vậy?
Bà không hiểu, Ninh phụ trở mặt nhanh như vậy, một là vì nhận ra mình thân là đại nam nhân lại bị bà lừa dối nhiều năm như vậy nên thẹn quá thành giận, trong mắt ông, Vu Từ cùng Ninh Nhiên phải phụ thuộc vào ông mới sinh tồn được, kết quả ông lại bị hai kẻ phụ thuộc đùa giỡn. Thứ hai là sau khi nhìn rõ bộ mặt của Vu Từ, ông nhớ ra mình đã để cô con gái bảo bối chịu khổ nhiều năm như vậy, một lòng muốn bù đắp.
Nói là con gái bảo bối nhưng Ninh phụ chưa từng nghĩ tới, nếu mình thật sự có tâm thì làm sao vì cưng chìu Ninh Nhiên mà bỏ lơ Ninh Ưu như vậy chứ?
Chẳng qua là mượn cớ mà thôi!
Ninh Ưu hiếm thấy ngủ được một giấc thật ngon, khi tỉnh lại thì cũng sắp giữa trưa. Lúc cô xuống lấu thì Ninh phụ không có nhà, quản gia đã chuẩn bị cơm xong, đồng thời báo cho cô biết một tin tức lớn... đó là Ninh phụ ly dị Vu Từ.
Ninh Ưu nghe thấy tin này cũng sửng sốt, cô biết Ninh phụ tức giận nhưng không ngờ cư nhiên lại ly dị! Sự cưng chìu mười mấy năm qua chẳng lẽ chỉ đều là giả thôi sao?
Nghĩ tới đây, Ninh Ưu không khỏi nhíu mày, cũng đúng thôi, cô con gái cưng được cưng chìu nhiều năm như cô cũng có thể bị người thay thế, nói chi tới một người vợ có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Cô đã trưởng thành, không còn cần cha yêu thương như trước nữa. Thế nhưng nếu như vậy có thể giúp cô sống tốt hơn, có thể chèn ép Ninh Nhiên cùng Vu Từ thì cô cầu cũng không được.
“Bên Ninh Nhiên thế nào?” Ninh Ưu hỏi, dù sao thì Ninh Nhiên cũng là con gái ruột Ninh phụ, cũng yêu thương mười mấy năm, mặc dù chứng cớ vô cùng xác thực nhưng Ninh phụ sẽ không để nó ngồi tù đi? Dù sao thì nếu chuyện này lan truyền ra thì Ninh phụ cũng mất hết mặt mũi.
Vì thế Ninh Ưu đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, cho dù Ninh Nhiên ra ngoài được thì cũng không tốt đẹp gì, mất đi sự cưng chìu của Ninh phụ, Vu Từ cũng bị ly dị, Ninh Nhiên so với cô chỉ là một đám lục bình trôi dạt mà thôi, cô muốn giáo huấn nó thế nào cũng được, hơn nữa Ninh phụ sẽ không nhúng tay.
Chỉ là không ngờ quản gia lại nói Ninh phụ cự tuyệt cung cấp luật sư Ninh gia cho Ninh Nhiên, thậm chí còn tạo áp lực để bên cảnh sát mau kết án. Nên xử thế nào thì cứ xử thế ấy.
Lúc này Ninh Ưu thật sự sửng sốt, Ninh phụ bị chạm mạch nào đúng không?
Có Ninh phụ tạo sức ép, vụ án của Ninh Nhiên rất nhanh bị kết án, Ninh Nhiên bị xử phải ngồi tù.
Ninh Nhiên cũng không tin được kết quả này, cô liều mạng yêu cầu gặp Ninh phụ nhưng bị Ninh phụ cự tuyệt.
Ninh Nhiên muốn gặp Vu Từ, Vu Từ không tới, sau khi ly dị với Ninh phụ, Vu Từ lấy được phần tài sản ít đến đáng thương, bà không chịu nên ngày ngày đuổi theo Ninh phụ muốn tái hợp.
Vụ án Ninh Nhiên đã kết nhưng Tiễn Văn Thành thì chưa.
Trên người Tiễn Văn Thành còn rất nhiều điểm khả nghi nhưng làm thế nào cũng không cạy miệng được.
Dương Lâm Tây nóng nảy bứt rứt, cuối cùng vẫn nhịn không được gọi điện cho Tống Triết.
Mà bên Tống Triết, sau khi không tìm ra tư liệu nào liên quan tới trận pháp ở nhà Tiễn Văn Thành, không còn cách nào khác là tìm tới Hoàng đại sư.
Hoàng đại sư nhìn hình, lại nghe Tống Triết miêu tả thì trầm ngâm thật lâu: “Ta cũng lần đầu tiên nghe thấy thứ này, hình như là ẩn thân thuật nhưng không phải chính thống. Cũng không biết từ đâu truyền ra... nói ra thì ẩn thân thuật đã thất truyền từ rất lâu rồi.”
Tống Triết nói: “Không sai, con cũng cảm thấy là oai môn tà đạo, chỉ tiếc là không tìm thấy tư liệu.”
Hoàng đại sư nói: “Để ta tìm mấy ông bạn hỏi một chút, nói không chừng sẽ có tin.”
“Vâng, vậy làm phiền Hoàng đại sư!”
Tống Triết cầm đồ chuẩn bị tới tìm Hoàng đại sư, vẫn chưa kịp báo tin cho Nghiêm Minh Nhân.
Nghiêm Minh Nhân lòng nóng như lửa đốt, điện thoại cũng gọi vài cuộc, Tống Triết nói: “Có vài chuyện tôi vẫn chưa rõ, cậu chờ chút, rảnh tôi gọi lại cho!”
Nghiêm Minh Nhân nghẹn: “Được rồi, vậy cậu nhanh nhanh chút a!”
Trừ chuyện này thì còn một chuyện Tống Triết chưa làm là dựa theo ước nguyện của Lâm Hiểu đi tìm Ninh Ưu.
Sau khi giao quyển sổ cho Dương Lâm Tây, cảnh sát đã thông báo cho thân nhân, cha mẹ Lâm Hiểu cũng nhận được tin, hai người cực kỳ bi thương cùng phẫn nộ, muốn Tiễn Văn Thành sống không bằng chết.
Ninh Ưu hiện giờ vẫn không biết tình huống, cha mẹ Lâm Hiểu vẫn còn chìm đắm trong thống khổ nên căn bản không có tâm tình thông báo cho Ninh Ưu.
Vì thế khi Ninh Ưu vui vẻ ăn cơm xong thì Tống Triết tới nhà.
“Cậu gạt tôi, tôi không tin! Hiểu Hiểu không thể nào chết được.” Ninh Ưu trợn to mắt, cả người phát run, cô cố trừng mắt để nước mắt không rơi xuống.
Thiên đường cùng địa ngục chỉ cách nhau nháy mắt.
Tống Triết thở dài: “Thật xin lỗi!” Ánh mắt ôn nhu của cậu rơi vào người Ninh Ưu: “Lâm Hiểu nhờ tôi nói với cô, cô phải sống thật tốt, cô ấy hi vọng đời sau lại tiếp tục làm bạn với cô.”
Nước mắt lả chả rơi mà không thể khống chế, Ninh Ưu khóc thảm thiết, tim đau như muốn nứt ra, đều là lỗi của cô, là lỗi của cô, nếu không vì cô thì Ninh Nhiên cũng không đánh chủ ý vào Lâm Hiểu.
Ninh Nhiên, con khốn khiếp Ninh Nhiên, tao sẽ không bỏ qua cho mày! Nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!
Ninh Ưu cắn chặt răng, môi bị cắn tới bật máu, ánh mắt đỏ ngầu đầy hận ý, nếu trước kia chỉ là chán ghét thì bây giờ Ninh Ưu chỉ hận không giết chết Ninh Nhiên, trên thế giới này sao lại có người ác tâm như vậy chứ?
Tống Triết im lặng thở dài, giờ phút này có an ủi thế nào cũng phí công.
...*...