Sau khi rời nhà Ninh Ưu, Tống Triết vốn định sẵn tiện qua tìm Nghiêm Minh Nhân, thế nhưng trên đường nhận được điện thoại của Dương Lâm Tây, nói là có chuyện cần anh hỗ trợ, Tống Triết không nói hai lời lập tức chạy tới cục cảnh sát.
Dương Lâm Tây thấy Tống Triết tới thì lập tức kể lại những chuyện Tiễn Văn Thành đã khai: “..đại khái chính là vậy, tên này thích Ninh Nhiên nên mới đe dọa Ninh Ưu. Giết Lâm Hiểu cũng là chủ ý của Ninh Nhiên, cô ta đã đứng sau giật dây. Bất quá thủ đoạn rất tốt, luôn dùng lời nói để ẩn ý mình bị khi dễ, Tiễn Văn Thành liền xung phong nhận việc chạy đi thu thập Lâm Hiểu cùng Ninh Ưu, căn bản không cần Ninh Nhiên tự mở miệng nhờ.”
Tống Triết nói: “Thực đúng với câu nam nhân có thể chinh phục thế giới, còn nữ nhân thì có thể chinh phục nam nhân.”
Dương Lâm Tây sờ cằm: “Quả thực không sai.”
“Anh có biết sau khi rời khỏi cô nhi viện Tiễn Văn Thành đã đi đâu không?”
Dương Lâm Tây nói: “Đã qua quá lâu rồi, cô nhi viện kia đã đóng cửa, viện trưởng cũng đã qua đời mấy năm trước, căn bản không ai biết Tiễn Văn Thành đã đi đâu. Tụi tôi đã tìm hiểu rất lâu mới biết, hình như năm đó cha ruột của Tiễn Văn Thành đã tìm tới đón hắn về nhà.”
Tống Triết có chút kinh ngạc: “Cha ruột? Tôi tưởng hắn là cô nhi?”
Dương Lâm Tây nói: “Tôi cũng tưởng vậy, bất quá tôi nghĩ người cha kia có hiềm nghi rất lớn. Bản lĩnh kỳ quái của Tiễn Văn Thành nói không chừng là do cha hắn dạy.”
Bởi vì chuyện này dính tới sự kiện phi tự nhiên nên Dương Lâm Tây đã giấu nhóm cấp dưới rất nhiều thứ. Còn bên cục trưởng thì Tiêu Thiên đã đánh tiếng nên sẽ không làm khó chuyện phá án của Dương Lâm Tây.
Nói cho cùng thì cảnh sát bọn họ vẫn không thể tùy tiện tuyên truyền mê tín, nếu chuyện này bị công chúng biết thì không chỉ gây ra khủng hoảng mà uy tín của cảnh sát cũng bị suy giảm.
“Nhưng tụi tôi đã thẩm vấn rất lâu nhưng Tiễn Văn Thành vẫn không chịu hợp tác, không có cách nào, tụi tôi chỉ có thể tìm tới cậu.” Ninh Nhiên là nhược điểm của Tiễn Văn Thành, thế nhưng cho dù bọn họ nói tình huống hiện giờ của Ninh Nhiên, Tiễn Văn Thành vẫn không chịu mở miệng. Bọn họ nhìn ra Tiễn Văn Thành rất phẫn nộ, mỗi lần thẩm vấn Tiễn Văn Thành vẫn luôn dùng ánh mắt âm u trừng trừng nhìn bọn họ, tựa hồ có một lưỡi dao sắc bén đang kề bên cổ bọn họ, từng chút từng chút cắt sẻo da thịt, cực kỳ đáng sợ.
Không ít đồng nghiệp thẩm vấn xong mà da gà da vịt nổi cục cục, thậm chí còn có bóng ma tâm lý, dù sao hắn cũng là một tên biến thái bằm thây người rồi ướp gia vị nấu chín.
“Ừm, để tôi thử một chút!”
Tống Triết đi theo Dương Lâm Tây tới phòng thẩm vấn, Tiễn Văn Thành nhắm mắt, mặt không biểu cảm.
Tống Triết ngồi xuống, liếc nhìn Tiễn Văn Thành một vòng, sát khí trên người hắn vẫn còn rất nồng, nó hình thành sau khi hắn giết người, không thể nào phai mờ được. Cũng vì số sát khí này một vài loài quỷ quái không dám tới gây phiền toái cho hắn.
“Tiễn Văn Thành.” Tống Triết gọi một tiếng.
Lỗ tai Tiễn Văn Thành giật giật, âm thanh này tựa hồ có chút quen tai. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú nho nhã của Tống Triết thì ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt âm u như rắn độc.
Lúc ánh mắt Tống Triết nhìn tới trán Tiễn Văn Thành thì một hình ảnh xuất hiện trước mắt cậu, cậu nhìn thấy một người nam nhân dắt tay một đứa bé đứng trước cổng thôn, ở bên cạnh cổng thôn là một tấm bia đá rất lớn, trên đó có khắc ba chữ... Tùng Vận Thôn.
Rất nhanh, hình ảnh biến mất.
Tống Triết híp mắt, nếu cậu không nhìn nhầm thì người nam kia chính là cha Tiễn Văn Thành, mà đứa bé kia chính là Tiễn Văn Thành lúc nhỏ. Khi đó có lẽ là lần đầu tiên Tiễn Văn Thành được cha dẫn về nhà.
Tiễn Văn Thành chống cằm: “Không ngờ là mày! Mày cũng là cảnh sát?”
Tống Triết cười híp mắt: “Dĩ nhiên không phải, tôi là cố vấn được cảnh sát mời tới.”
Tiễn Văn Thành nhíu mày: “Mày rốt cuộc là ai?” Hắn lăn lộn ở đế đô này cũng đã một hai năm, những người trong huyền môn cũng biết không ít, thế nhưng chưa từng thấy Tống Triết.
“Tôi à...” Tống Triết xoay bút, một tay chống cằm: “Chúng ta trao đổi đi, cậu nói cho tôi biết cậu làm sao gây án, tôi sẽ nói cho cậu biết tôi là ai.”
Tiễn Văn Thành cười phá lên, tựa hồ cười nhạo Tống Triết thực ngây thơ.
Tống Triết không thèm để ý, nhún vai: “Không nói đúng không? Bất quá không sao, tôi đã biết chút manh mối rồi, tìm hiểu thêm một chút thì có thể biết rõ rồi.”
Tiễn Văn Thành khịt mũi xem thường, hắn cho rằng Tống Triết cố tỏ ra huyền bí.
Dương Lâm Tây đứng bên cạnh cố tỏ ra nghiêm túc, trong lòng cũng rối rít suy nghĩ, Tiễn Văn Thành không nói gì cả, Tống Triết làm sao có được manh mối a? Đại sư quả nhiên không giống người bình thường.
“Tùng Vận thôn, cậu nghe tên có quen không?” Tống Triết cười mà không cười nói, thành công thấy được Tiễn Văn Thành biến sắc.
Tiễn Văn Thành có chút kích động muốn bật dậy, thế nhưng bị còng tay giữ lại, hắn hít sâu một hơi nhìn dáng vẻ hài lòng của Tống Triết, cố tỏ ra bình tĩnh ngồi tĩnh ngồi xuống nhưng chỉ có bản thân hắn biết mình thực sự luống cuống đến mức nào.
Người này rốt cuộc là sao? Làm sao lại biết thôn làng kia?
“Tùng Vận thôn?!” Dương Lâm Tây móc móc lỗ tai, cảm thấy có chút quen quen. Anh suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng rực, cuối cùng cũng nhớ ra.
Lâm Trịnh Lập là người phụ trách vụ án Lâm Hiểu mất tích, sau khi anh bắt Tiễn Văn Thành về cục thì Lâm Trịnh Lập hiển nhiên phải chạy tới thảo luận vụ án với anh.
Khi ấy anh thấy người báo án là Ninh Ưu. Cô nói lúc chat với mình trên V tín, Lâm Hiểu nói mình muốn tới Tùng Vận thôn, nơi này phong cảnh rất đẹp, còn có rất nhiều sản phẩm thủ công đã thất truyền. Lâm Hiểu đi cùng bạn trai mình, khi đó là bạn trai Lữ Hưng Vĩ của Lâm Hiểu gọi điện cầu cứu, nói là Lâm Hiểu mất tích, sau đó Ninh Ưu cũng không thể liên lạc với Lữ Hưng Vĩ.
Dương Lâm Tây đã cùng Lâm Trịnh Lập xem xét vụ án, dựa theo lời Ninh Ưu thì Lâm Hiểu cùng Lữ Hưng Vĩ đã tới Tùng Vận thôn rồi tự dưng mất tích, như vậy làm sao Lâm Hiểu lại xuất hiện ở đế đô cách Tùng Vận thôn tới một ngàn tám trăm dặm chứ?
Là Tiễn Văn Thành bắt Lâm Hiểu về đế đô sao?
Thế nhưng Lâm Hiểu là người trưởng thành, từ Tùng Vận thôn đến đế đô, không quản là máy bay hay ngồi xe thì chắc chắn phải lưu lại dấu vết, thế nhưng Lâm Trịnh Lập hoàn toàn không tra xét được gì.
Lâm Trịnh Lập chỉ tra được ghi chép Lâm Hiểu cùng Lữ Hưng Vĩ ngồi xe tới Tùng Vận thôn, thế nhưng ghi chép lượt về thì không có, ngay cả camera giám sát cũng không phát hiện tung tích.
Không chỉ cái chết của Lâm Hiểu làm người ta khó hiểu, Lữ Hưng Vĩ mất tích cũng làm người ta không thể không hoài nghi Tùng Vận thôn này.
Dương Lâm Tây chưa từng nói với Tống Triết về thôn này, thế Tống Triết chỉ nhìn Tiễn Văn Thành một chút liền phun ra từ này, không phải đại sư thì là gì? Nhất định là nam thần của anh a!
“Tiễn Văn Thành, cậu vẫn kiên quyết không khai à?” Tống Triết thong thả hỏi.
Tiễn Văn Thành siết chặt nắm tay, phần trán vì tức giận mà nổi gân xanh, ánh mắt ứ máu, tơ máu bắt đầu lan rộng, thoạt nhìn cứ hệt như ma quỷ: “Mày rốt cuộc biết cái gì?”
Tống Triết đảo đầu bút rồi gõ gõ xuống mặt bàn, nhướng mắt nói: “Tôi biết nhiều hơn cậu tưởng tượng.”
Tiễn Văn Thành bắt đầu thấp thỏm bất an, tất cả mọi thứ của hắn đã bị cảnh sát mang đi, hắn căn bản không có cách nào liên lạc với Tiễn Quân, báo cho ông ta biết thôn sắp gặp chuyện.
Dương Lâm Tây thừa dịp nói: “Tiễn Văn Thành, nếu bây giờ cậu chịu khai thì có thể sẽ được xử lý khoan hồng, bằng không chờ cảnh sát tra được hết thảy thì cậu chẳng còn gì để bấu víu đâu.”
Tiễn Văn Thành hung tợn nhìn Tống Triết cùng Dương Lâm Tây, bắp thịt trên người hắn cũng vì phẫn nộ mà run run, hắn không nói gì, trong lòng nghẹn một bụm khí, hắn không có cảm giác gì đặc biệt với thôn, thế nhưng hắn biết một khi thôn bại lộ sẽ phát sinh chuyện gì. Tội của hắn đã xác định, đời này không còn hi vọng được phóng thích, sao hắn phải cung cấp thông tin cho lũ cảnh sát?
Tiễn Văn Thành im lặng, dáng vẻ cự tuyệt hợp tác cũng không làm Dương Lâm Tây căm tức như trước đó nữa, hiện giờ anh đã biết điểm đột phá, nhất định sẽ đào ra được rất nhiều thứ.
Hai người rời khỏi phòng thẩm vấn, Dương Lâm Tây cao hứng nói: “Tống Triết, lần này lại được cậu giúp rồi, trước đó tụi tôi đã biết về Tùng Vận thôn nhưng không quá để ý. Xem dáng vẻ Tiễn Văn Thành khi nãy thì Tùng Vận thôn rất có thể chính là nơi hắn đã tới sau khi rời khỏi cô nhi viện.”
Tống Triết gật đầu: “Đúng vậy, hơn chín mươi phần trăm khả năng. Anh phải cẩn thận điều tra một chút, nếu như muốn tới thôn đó thì nhớ nói với tôi, mấy thứ kia của Tiễn Văn Thành rất có thể đã học được từ trong thôn, nếu anh tùy tiện tới đó sẽ rất nguy hiểm.”
Dương Lâm Tây hiểu ý gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra về thôn này, có tình huống sẽ báo cho cậu biết.”
“Ừm, vậy tôi về trước!”
“Ừm ừm!”
Dương Lâm Tây hưng phấn quay về văn phòng, Lưu Nhất Minh ngồi gác chân hút thuốc, thấy dáng vẻ Dương Lâm Tây liền hiểu: “Sao rồi? Có kết quả à?”
Dương Lâm Tây vui sướng nói: “Tống Triết vừa ra tay là có kết quả ngay. Sau khi rời khỏi cô nhi viện, Tiễn Văn Thành rất có thể đã sống ở Tùng Vận thôn. Chúng ta phải điều tra thôn này kĩ càng!”
Lưu Nhất Minh nhớ ra: “Đó không phải là nơi Lâm Hiểu muốn tới trước khi chết à? Đúng rồi, bạn trai cô gái đến bây giờ vẫn không có tin tức. Lâm Trịnh Lập có phải đang điều tra vụ này không?”
Dương Lâm Tây nói: “Đúng rồi, em phải gọi cậu ta tới, chuyện này không phải chuyện nhỏ.”
Lúc Dương Lâm Tây gọi điện qua thì không có ai bắt máy. Anh tới văn phòng tìm thì nghe đồng nghiệp nói Lâm Trịnh Lập đã lên đường tới Tùng Vận thôn: “Cái gì? Trước khi đi sao không chịu nói tiếng nào với tụi tôi?”
Người nọ mờ mịt: “Hình như cậu ta phát hiện được manh mối gì đó, nhìn dáng vẻ rất vội vàng, rạng sáng hôm qua đã đặt vé máy bay đi luôn rồi.”
Tùng Vận thôn nằm ở một nơi rất vắng vẻ, sau khi xuống máy bay phải chuyển xe nhiều lần mới tới được.
Giao thông bất tiện, tín hiệu chưa phát triển, có đi lạc cũng không biết.