Tiểu trợ lý cảm thấy mình “xong” rồi.
Nam Mô chụp ảnh xong, đổi bộ áo sơ mi khác đi đến trước mặt cô. Gần đến mức tiểu trợ lý có thể ngửi được mùi nước hoa hàng hiệu trên người hắn.
Tiểu trợ lý vốn dĩ định cúi đầu thành khẩn xin lỗi Nam Mô, lời nói đã đến bên miệng, kết quả vẻ mặt cô khẩn trương nhìn Nam Mô đi đến trước mặt mình, lời nói ra lại biến thành:
“Anh mặc chiếc áo sơ mi kia vẫn đẹp hơn, lúc giơ tay còn có thể lộ rốn.”
Nam Mô nhướng mày: “Hả?”
Tiểu trợ lý tự tát mình “Bang” một cái bạt tai, làm mặt của chính mình lệch sang một bên rồi mới bước chân về phía trước: “Thực xin lỗi tôi quá hạ lưu!”
Nam Mô: “Phốc.”
Tiểu trợ lý vươn tay đỡ mắt kính sắp rơi xuống, một bên nhìn lén mặt Nam Mô một bên lặng lẽ suy nghĩ, hắn cười rộ lên cũng rất đẹp.
Nam Mô như là suy nghĩ cái gì, vươn ra ngón tay, hơi cong lại chạm miệng mình, sau đó mỉm cười với tiểu trợ lý.
“Thích tôi mặc áo sơ mi trắng?”
Tiểu trợ lý còn chưa kịp nói chuyện, Nam Mô đã kéo tay cô, đặt ở trên ngực hắn. Thanh âm khàn khàn gợi cảm đến cũng đủ khiến đầu óc tiểu trợ lý có thêm một trăm câu chuyện “hay“.
“Vậy thì sao tôi không mặc thử nhỉ? Muốn nhìn không?”
------------------------------------------------------------------------
Muốn nhìn hông???
@_&
-------------------------------------------------------------------------------
Like Fanpage Đảo Cú - Nơi những con cú ngôn tình hội tụ nếu bạn thấy hay nhé!!!
Ngày mai sẽ đăng tiếp 1 số