Theo lời đàm luận của ba người Thiền cô nương, dường như tính mạng của người thế giới này không phải là nhân mạng.
- Được.
Thiền cô nương gật đầu:
- Vậy chúng ta đánh cuộc một phen. . .
Nàng suy nghĩ một chút, sau đó lại nói:
- Như vậy đi, ba năm sau có một vị trí trong Hiền Tài yến của Băng tiểu thư, nếu ai thắng, lúc ấy ta sẽ dẫn người đó đi vào.
Hai nam nhân tỏ ra mừng rỡ:
- Đa tạ Thiền cô nương.
Trên thực tế Thiền cô nương không có hứng thú lắm, nàng hiểu rất rõ ràng thực lực của người thế giới này. Sở dĩ hoàn cảnh phía Bắc khắc nghiệt như vậy là có nguyên nhân, chính là không muốn cho người thế giới này tiến vào.
Nàng cũng không nhận ra, những người này thật sự có năng lực xâm nhập.
Bất quá hai nam nhân này ở đây phụng bồi nàng trong một thời gian dài như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, không thể quá bạc bẽo, cho nên mượn cơ hội này cho bọn họ chút ích lợi.
Hai nam nhân thấy vị trí tiến vào Hiền Tài yến hết sức thèm thuồng, nhìn nhau một cái, rục rịch muốn thử.
- Bình Lang huynh, huynh ra tay hay ta đây?
Nam nhân tên Lý Bình Lang cười một tiếng, làm ra vẻ khiêm nhượng:
- Hay là Ô Hoài huynh ra tay đi, ta vụng về lắm.
Ô Hoài gật đầu:
- Vậy ta không khách sáo.
Chỉ thấy y khoát tay, vô số trận pháp phức tạp thâm ảo chồng lên tầng tầng, sau đó tụ lại trước mặt y thành một quang cầu to bằng mắt rồng. Sau đó y phẩy tay một cái, quang cầu chui ra ngoài cửa sổ, vù một tiếng biến mất không thấy.
Nếu có Trịnh Tinh Hồn ở chỗ này, e rằng sẽ bị dọa cho toát mồ hôi lạnh toàn thân. Chỉ một thủ pháp vừa rồi của Ô Hoài, nháy mắt đã chồng ba mươi chín tầng trận pháp vào một chỗ. Đừng nói là Trịnh Tinh Hồn, cho dù là sư tôn y, Thái Thượng chưởng môn cũng không làm được.
Trận pháp kia bay ra khỏi lâu thuyền, khoảng cách hàng chục vạn dặm chỉ nháy mắt đã tới, dừng lại lơ lửng trên không. Vũ La tựa hồ cảm thấy được cái gì, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên trên là gió tuyết đầy trời, không phát hiện được gì. Hắn lắc lắc đầu, tiếp tục lên đường.
Quang cầu do trận pháp ngưng kết mà thành kia ẩn trong gió tuyết, truyền tống nhất cử nhất động dưới mặt đất trở về lâu thuyền cách đó hàng chục vạn dặm.
Thiền cô nương cùng Lý Bình Lang, Ô Hoài đang ngồi trước một bức màn sáng mỏng như tấm lụa theo dõi.
Bối cảnh trên màn sáng này chính là tấm bản đồ tỉ mỉ nhất của cả Bắc Cương.
Lý Bình Lang hỏi:
- Theo các ngươi, bọn họ sẽ chọn con đường nào?
Lúc này bốn người Vũ La đang chịu đựng cuồng phong bão tuyết, đứng trước một sơn cốc. Sơn cốc này rất kỳ lạ, vách tuyết hai bên như bị ai dùng đao chém thẳng đứng từ trên xuống dưới. Sơn cốc có bảy con đường, từng đạo gió xoáy khổng lồ không ngừng gào thét trên những con đường này. Từ xa nhìn lại, đường nào cũng lộ ra vẻ quỷ quái âm trầm, vô cùng hung hiểm.
Vũ La quay đầu lại nhắc nhở mọi người một câu:
- Cẩn thận một chút, chúng ta sẽ đi theo con đường ngoài cùng mé Đông.
Tối thiểu ở nơi này, tấm bản đồ trên tay bọn họ vẫn có ghi chú.
- Không ngờ là đường dẫn tới Thiên Các quần sơn.
Ngay cả Lý Bình Lang cũng có chút ngạc nhiên.
- Đây chính là con đường nguy hiểm nhất.
Ô Hoài không nhịn được lắc đầu:
- Xem ra không có gì hay mà đánh cuộc, mặc dù trên con đường này có bảy đạo hiểm quan, nhưng chắc chắn là bọn họ không thể nào qua được đạo hiểm quan thứ nhất.
Lý Bình Lang liếc nhìn Thiền cô nương một cái:
- Nếu nói đánh cuộc, vậy phải theo tới cùng, Ô Hoài huynh muốn đặt cửa thứ nhất ư? Ta đặt bọn họ có thể tới được cửa thứ hai.
Ô Hoài gật đầu.
Thiền cô nương cười một tiếng, đưa tay vén tóc mây:
- Tốt lắm, chỉ cần bọn họ qua cửa thứ hai, coi như là ta thắng.
Lý Bình Lang cùng Ô Hoài bĩu môi một cái, làm sao có thể. Người có thực lực đỉnh phong trên thế giới này cũng chỉ có thể vượt qua đạo hiểm quan thứ nhất. Nếu những người này có thực lực kém một chút, chắc chắn sẽ chết ở đạo hiểm quan thứ nhất.
Trong sơn cốc hẹp dài, bốn người cảnh giác ngó xung quanh, bước cao bước thấp tiến tới. Đến Bắc Cương, cho dù là Hướng Cuồng Ngôn vốn cuồng vọng cũng không dám phi hành trên không. Bên trong tầng mây thật dày kia, nói không chừng ẩn giấu đòn tập kích chí mạng nào đó.
Trong bốn người, có ba người mặc áo khoác lông thú thật dày bên ngoài, ngay cả gương mặt cũng được bao bọc bằng vải bông thật dày. Duy chỉ có một người vẫn khoác trường bào hoa lệ màu đỏ tím, trên thêu hoa văn màu vàng tinh xảo, chính là Vu Thiên Thọ.
Đối với hành vi màu mè lòe loẹt của tên đồ đệ tử trên trời rơi xuống này, Vũ La cũng chỉ có thể lắc đầu không dứt. Kể từ khi bái sư tới nay, Vu Thiên Thọ hết sức ngoan ngoãn vâng lời Vũ La, chỉ riêng phương diện trang phục, chết sống gì lão cũng không chịu nghe theo. Vũ La tức tối tới nỗi lôi cả mẫu thân lão ra thóa mạ, nhưng không có chút tác dụng gì, Vu Thiên Thọ vẫn khăng khăng làm theo ý mình, vô cùng cố chấp.
Dù sao Vũ La cũng không coi lão như truyền nhân y bát chân chính của mình, cho nên cũng mặc kệ lão.
Mặc dù Vu Thiên Thọ chưa học được gì thật sự từ Vũ La, nhưng mấy ngày qua thu hoạch cũng rất khổng lồ. Tuy rằng sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn vô cùng khó chịu, không thèm để ý tới lão, nhưng tính tình Lư Niệm Vũ rộng rãi hơn nhiều. Một người là Trung Châu đệ nhất đan sư, một người là Trung Châu đệ nhất khí sư, tài nghệ cũng có chỗ tương đồng, cả hai trao đổi tham khảo lẫn nhau, Vu Thiên Thọ cũng được lợi rất nhiều.
Vì vậy lão cũng không còn không cam lòng nữa, cho rằng nếu ở bên Vũ La một thời gian, nếu có thể xây dựng quan hệ tốt với Hướng Cuồng Ngôn, học được chút ít gì đó dung nhập vào trong thuật luyện khí của mình. Cho dù không có Vũ La chỉ điểm, mình cũng có thể trở thành nhân vật số một số hai trong lịch sử luyện khí Trung Châu.
Lư Niệm Vũ vừa đi vừa nói:
- Không biết các vị có cảm thấy hay không, sau khi tiến vào sơn cốc này, lực lượng của chúng ta dường như bị áp chế. Ta cảm thấy muốn vận dụng linh lực khó khăn hơn bình thường không ít.
Vu Thiên Thọ gật đầu:
- Ta còn tưởng rằng chỉ có mình ta, nếu lão cũng cảm thấy, vậy chứng tỏ Bắc Cương có thực lực áp chế tu sĩ.
Hướng Cuồng Ngôn có chút căm tức:
- Tên bại hoại Cừu Nhân Hổ này, tin quan trọng như vậy cũng không cho chúng ta biết. Sau khi trở về, lão tử nhất định phải hủy Băng Hà khẩu của lão, giết chết Bắc Thú quân của lão!
Vũ La đã thử qua linh lực, thần lực, cũng bị áp chế rõ ràng, chỉ có Vu lực màu vàng sẫm là không bị hạn chế.
Hơn nữa vừa tiến vào sơn cốc này, lần thứ hai Vũ La cảm thấy trong cuồng phong mơ hồ mang theo một tia cương phong, mặc dù cũng chỉ lóe lên một chút rồi biến mất như lần trước.
Hắn nhìn bão tuyết đầy trời một cái, thổi một hơi, khiến cho bông tuyết bay bay trước mặt hóa thành hơi nước.
- Sau khi tiến vào sơn cốc, chúng ta mới xem như chân chính bước chân vào Bắc Cương. Đây vẫn chỉ là bên ngoài Bắc Cương, tác dụng của lực lượng áp chế rất nhỏ, ta lo rằng chúng ta càng đi sâu vào, tác dụng áp chế này càng mãnh liệt, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm.
Ngoài hàng chục vạn dặm, hình ảnh và thanh âm của bốn người truyền về.
Ô Hoài không nhịn được khẽ động dung:
- Tiểu tử này tuổi còn trẻ, nhưng kiến thức quả thật bất phàm, không ngờ rằng có thể nhìn ra được điểm này.
Lý Bình Lang cười nói:
- Vậy thì đã sao, Ô Hoài huynh bắt đầu lo lắng, sợ đạo hiểm quan thứ nhất không ngăn được bọn họ ư?
Hai người ngoài mặt hòa hợp êm thấm, huynh huynh đệ đệ thân như huynh đệ ruột, nhưng trên thực tế lại âm thầm cạnh tranh, ai cũng muốn giành được hảo cảm của Thiền cô nương.
Ô Hoài sao chịu nhận thua, nhướng mày nói:
- Cho dù có chút ít kiến thức thì đã sao? Thế giới này đã bị giới hạn, lực lượng chỉ có thể đạt tới một cấp bậc nhất định. Trước đây thế giới này xuất hiện bao nhiêu thiên tài, kết quả thì sao, cũng không phải là nuốt hận cả đám ư? Tiểu tử này bất quá cũng chỉ là một vật hy sinh đáng thương mà thôi.