Ô Hoài nói tới đây, Thiền cô nương tựa hồ có chút tiếc hận:
- Đúng vậy, bao nhiêu mỹ ngọc lương tài thế giới này cuối cùng cũng hóa thành bụi đất. Thật là đáng tiếc, nếu có thể thu nạp tất cả bọn họ, chúng ta. . . Bỏ đi, không nói những chuyện này nữa.
Nếu còn nói tiếp nữa, sẽ phải chạm đến đề tài cấm kỵ, mặc dù ba người cũng rất có lai lịch, nhưng cũng không tiện công khai đàm luận.
Lúc này trong sơn cốc, Vu Thiên Thọ đã lộ ra vẻ có chút chật vật. Ở một bên sơn cốc có một đám tuyết khẽ động, Vu Thiên Thọ dựng lỗ tai lên, một đạo hào quang màu tím xuất hiện giữa bão tuyết trắng xóa, đâm ra một kiếm. Trong sơn cốc vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, một con cự lang thân dài hai trượng trắng toát bị kiếm Vu Thiên Thọ chém thành hai đoạn.
Hàng năm Vu Thiên Thọ luyện khí ở Băng Hà khẩu, cũng biết được một ít cố sự Bắc Cương:
- Đây là bầy sói thả ra điều tra, gần đây nhất định có bầy tuyết lang rất đông.
Bất quá lão chỉ đưa ra phán đoán của mình, trong giọng nói không có chút lo âu. Bầy tuyết lang đối với tuyệt đại đa số tu sĩ trên thế giới này cũng giống như ngày tận thế. Nhưng đối với bốn người bọn họ, chỉ là một ít thịt cấp thấp ngay cả lúc cần cải thiện khẩu vị cũng lười không thèm chọn.
Lư Niệm Vũ cũng cảm thấy có chút tiếc nuối:
- Đáng tiếc không phải là một đám Tuyết Ưng.
Hướng Cuồng Ngôn vẫn không ưa Vu Thiên Thọ, ngang ngạnh nói:
- Đừng hy vọng ta nướng chim cho cái tên bất nam bất nữ kia ăn.
Vu Thiên Thọ nắm lỗ mũi coi như không nghe thấy. Tài nghệ không bằng người, địa vị không bằng người, còn tranh cái rắm gì nữa?
Sơn cốc này dài ít nhất cũng vài trăm dặm, dưới bão tuyết mù trời như vậy, người bình thường đi được một ngày mười dặm đã là khá lắm. Nhưng bốn người đi như trên đất bằng, không bao lâu sau đã thấy cửa cốc xuất hiện trong tầm mắt.
Một tiếng sói tru thê lương từ trên đỉnh một ngọn sơn phong gần đó vang lên. Chỉ thấy một cự lang cao hơn hai trượng, thân dài bốn trượng trắng như tuyết, răng toát ra kim quang mờ nhạt, trên cổ là một vòng lông trắng mà dài, đang ngửa mặt lên trời tru dài.
Theo tiếng tru của nó, từng cự lang màu trắng từ vách đá hai bên xông ra, nhìn chằm chằm vào bốn người bên dưới.
Vu Thiên Thọ điểm vào mi tâm mình một cái, quát to một tiếng:
- Vạn Tử Thiên Hồng, bạo!
Vô số đạo phi kiếm từ sau lưng lão dâng lên, bắn về phía ngọn núi hai bên giống như loạn tiễn. Sau đó là một tiếng nổ ầm, tất cả phi kiếm dưới sự khống chế gần như đạt tới đỉnh phong của lão, động thời đánh trúng vách núi cùng một lúc.
Mỗi một kiếm xuyên qua thân thể một cự lang, lực lượng hùng mạnh ẩn chứa trên thân kiếm lập tức nổ tung, khiến cho thi thể cự lang chia năm xẻ bảy. Ngọn núi vốn trắng xóa một màu, hiện tại đã nhuộm đỏ máu cự lang.
Huyết nhục cùng nội tạng nóng hổi bắn vào băng tuyết bốc lên từng đợt bạch khí, rất nhanh đã bị bão tuyết lạnh như băng bao phủ.
Cự lang đứng trên núi còn chưa dứt tiếng tru của mình, bầy đàn của nó đã bị diệt sạch. Tiếng tru của nó lập tức ngưng bặt lại, đôi mắt sói xanh biếc có chút ngây ngốc nhìn bốn người trong sơn cốc, chỉ chốc lát sau rốt cục cũng kịp phản ứng, lập tức cụp đuôi bỏ chạy.
Hướng Cuồng Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng:
- Chỉ là một con súc sinh cũng giả vờ giả vịt, hôm nay không giết ngươi, coi như ngươi gặp may!
Mấy ngàn tuyết lang trong chớp mắt bị giết chết không còn một mống, khiến cho Ô Hoài ở ngoài hàng chục vạn dặm không nhịn được cũng khẽ giật mình:
- Xem ra những người này quả thật là cường giả đỉnh phong của thế giới này.
Lý Bình Lang mỉm cười, tiêu sái mở ra một thanh chiết phiến, nhẹ nhàng phe phẩy, cũng tỏ ra tràn đầy tự tin, không nói thêm lời nào. Ô Hoài nhìn y một cái, trong lòng lại có chút buồn cười, tâm tư xoay chuyển một hồi, rốt cục cũng nói năng thận trọng.
Ô Hoài cùng Lý Bình Lang cũng là theo Thiền cô nương đi tới thế giới này. Đối với hết thảy mọi chuyện của thế giới này, bọn họ cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chưa từng thấy tận mắt.
Tỷ như có bảy con đường dẫn tới Bắc Cương, mỗi con dường như vậy đều có hiểm quan khác nhau, mà đường dẫn tới Thiên Các quần sơn là hung hiểm nhất.
Trước khi đến đây, Ô Hoài từng hỏi qua một vị trưởng bối trong nhà, y biết được nhiều nội tình hơn Lý Bình Lang. Tỷ như y biết trên con đường này, trong đạo hiểm quan thứ nhất có ẩn giấu thứ gì, cho nên y mới mười phần tự tin, cho dù là cường giả đỉnh phong của thế giới này cũng hầu như không thể xông qua cửa thứ nhất.
Vị trí kia. . .
Ô Hoài trong lòng thầm mơ tưởng, âm thầm cười đắc ý: vị trí tham gia Hiền Tài yến là của ta rồi!
Thiên Các quần sơn cực kỳ trọng yếu, dọc trên con đường này có bảy đạo hiểm quan, mỗi một đạo cũng hầu như không có khả năng thông qua.
Bên ngoài sơn cốc đột nhiên trở nên rộng rãi thoáng đãng, tuyết vẫn đóng thành mảng khổng lồ như trước. Trên thế giới này dường như bão tuyết bắt đầu từ thời thượng cổ cho tới bây giờ chưa từng dừng lại.
Trên cánh đồng tuyết xa xa, có một số điểm trắng rất lớn đang di chuyển. Đó là đám hung thú ngửi được mùi máu tươi của thi thể tuyết lang, chuẩn bị đến đây chén một bữa no nê.
Vũ La vung tay lên:
- Trước hết hãy đi về phía trước một chút, né tránh nơi này, tránh cho bị những hung thú kia vây công.
Bốn người đi về phía trước vài chục dặm, cẩn thận nhìn một chút, tìm một tảng cự thạch ngồi xuống tránh gió. Vũ La móc tấm bản đồ mà Cừu Nhân Hổ đưa cho hắn, cuối cùng cười khổ một tiếng: bản đồ này hầu như không giúp gì được cho bọn họ.
- Bỏ đi thôi, đừng hy vọng vào Cừu Nhân Hổ nữa, dựa vào bản thân chúng ta đi.
Lư Niệm Vũ nói.
Lão chợt đứng dậy, đơn chưởng dựng lên, một viên kim đan màu đỏ nhạt toát ra hào quang mờ mịt chậm rãi dâng lên. Kim đan khẽ run lên giữa không trung, sau đó chậm rãi bay về một hướng.
- Đây là Chỉ Nam đan, mọi người đi theo ta.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn không thèm để ý, nhưng Vu Thiên Thọ tỏ ra rất ngạc nhiên:
- Đan đạo các ngươi còn có thủ đoạn bực này sao?
Trong linh phù của Hướng Cuồng Ngôn cũng có linh phù có công hiệu tương tự. Chức năng “tìm đường” này dù dễ sử dụng, nhưng là cấp thấp, nếu như muốn tìm người hay bảo bối gì, vậy chiêu này không còn linh nghiệm.
Trên thực tế trước khi thi triển, Lư Niệm Vũ cũng không nắm chắc, lão không biết Chỉ Nam đan của mình có tác dụng ở địa phương thần bí như Bắc Cương này không.
Tốc độ Chỉ Nam đan rất chậm, hiển nhiên hoàn cảnh đặc thù của Bắc Cương áp chế lực lượng mọi người, cũng đã hạn chế Chỉ Nam đan này.
Trong gió tuyết, bốn người dần dần nhích tới gần một sông băng.
Trên lâu thuyền khổng lồ, Thiền cô nương khẽ mỉm cười:
- Đã đến đạo hiểm quan thứ nhất.
Trên màn sáng, chỉ thấy bốn người Vũ La cùng nhau ngừng lại, không hẹn mà cùng nhíu mày.
- Các lão cũng cảm thấy sao?
Vũ La tùy ý hỏi một câu. Đây chính là ích lợi của siêu cấp đoàn đội, thực lực bốn người hầu như đồng đều, hơn nữa hết sức hùng mạnh, bất cứ một người nào cũng thừa sức làm cho cả Trung Châu chấn động. Vì vậy một khi gặp phải chuyện gì, không cần giải thích quá nhiều, tất cả mọi người đều có thể hiểu được.
Dòng sông băng trước mắt ẩn trong tuyết trắng mịt mùng, rộng bảy mươi dặm chảy từ Đông sang Tây, trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, giống như một ngọn đao băng cắt trọn Bắc Cương thành hai mảnh.
Bề mặt sông băng là một tầng băng cứng thật dày. Trong hoàn cảnh giá rét căm căm này không biết đã đông cứng bao nhiêu năm, e rằng còn cứng rắn hơn cả sắt thép.
Mà bốn người cùng dừng lại là vì bọn họ cảm nhận được, trong sông băng này có một lực lượng kỳ quái, dường như là do trời sinh như vậy, áp chế lực lượng bên trong cơ thể bọn họ.
- Có vẻ như. . .
Vũ La trầm ngâm một chút, bản thân hắn cũng không xác định:
- Tác dụng áp chế của thượng cổ Thần Thú đối với hung thú thông thường. . .
Lư Niệm Vũ vỗ đùi một cái:
- Đúng, chính là uy áp này, là áp chế tự nhiên của huyết mạch cao quý với huyết mạch pha tạp.