Không ngờ thân người nữ nhân Bán Yêu tộc uốn éo như rắn, tránh khỏi tay hắn, miệng nàng chuyển hướng cắn vào vai hắn. Vũ La nổi nóng, sử dụng cả tay lẫn chân, cố gắng đẩy nàng ra.
Hai người quấn lấy nhau, ngã lăn ra đất. Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, Vũ La chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, mũi đau nhói.
Hắn cất tiếng hét to, không còn cố kỵ gì nữa, thần lực bạo phát, lập tức chấn văng nữ nhân Bán Yêu tộc ra, giơ tay sờ mũi. Lúc này máu tươi đã chảy ròng ròng, không ngờ nữ nhân kia đã cắn trúng mũi hắn.
Chu Nghiên tức tối sắc mặt tái xanh, tiến tới xách bổng nữ nhân Bán Yêu tộc lên, tát cho hai cái. Muội phu không tiện đánh nữ nhân, bản cô nương lại không ngại.
Nữ nhân Bán Yêu tộc bị đánh, lửa giận bừng bừng trừng mắt nhìn nàng, hung hăng nhe răng lộ ra hai chiếc răng nanh như răng hổ.
Chu Nghiên tiện tay vứt nàng sang bên, sau đó lấy trong không gian trữ vật ra một sợi dây thừng, nhanh nhẹn trói gô nàng để trước mặt Vũ La.
Vũ La bất quá chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, nhưng thật là nhục nhã.
Hắn vận công trị thương, sau đó đùng đùng nổi giận đi tới trước mặt nữ nhân Bán Yêu tộc, nhưng lại không biết làm gì. Chẳng lẽ đánh nàng một trận. . . Vũ La không muốn động thủ đánh nữ nhân, huống chi còn là nữ nhân đã không còn năng lực phản kháng.
Nếu là chỗ không người, Vũ La hẳn sẽ có thủ đoạn dạy cho nàng một bài học, phương pháp đơn giản nhất là thọc lét.
Đúng vậy, chiêu này đối phó nữ nhân vô cùng hiệu quả, vấn đề là hiện tại bên cạnh còn có người nhìn, hình phạt này không khỏi có chút mờ ám, Chu Nghiên chắc chắn sẽ nuốt sống mình.
Dù sao hắn cũng là đệ nhị cao thủ bức cung Nhược Lô Ngục, hiện tại lại bó tay hết cách.
Vũ La hung hăng nghiến răng một cái, từ bỏ hành động trả đũa, hỏi nàng:
- Khai thật ra mau, rốt cục lần này ai trong các ngươi tới đây?
- Dâm tặc chết đi!
Nữ nhân Bán Yêu tộc nhận định Vũ La đã chiếm tiện nghi của mình, phun một bãi nước bọt quay mặt sang nơi khác:
- Cả đời này ta không muốn nhìn thấy ngươi!
Dứt lời quả thật nhắm nghiền mắt lại.
- Hắc hắc!
Vũ La cười lạnh một trận. Vừa rồi không có biện pháp đối phó nàng, hiện tại không phải là lúc thích hợp thi triển năng lực bức cung của mình sao?
- Không nói ư, hay lắm. . . Ta nghe nói Thần Hoang hải có một loài cự thú có tên là Nguyên Thôn, thứ gì cũng ăn. Một con Nguyên Thôn trưởng thành mỗi ngày có thể ăn ba ngàn cân, mà lượng bài tiết hàng ngày của nó cũng rất lớn, đủ để chôn vùi một người trưởng thành.
Nhan Chi Vi nghe vậy không nhịn được khẽ cau mày.
- Dường như trong số cự thú bảo vệ Nộ Long đảo có một con Nguyên Thôn. Hôm qua ta còn thấy nó bài tiết ở vách núi phía sau, nghe nói đống ấy bây giờ vẫn còn. Nghe nói thứ mà Nguyên Thôn bài tiết rất có ích cho da dẻ, chi bằng để cho ta giúp nàng một lần, đưa nàng tới tẩy rửa trong thứ mà Nguyên Thôn bài tiết một chuyến, sao hả?
Nữ nhân Bán Yêu tộc lập tức thét lên một tiếng chói tai. Thứ mà Nguyên Thôn bài tiết hôi thối vô cùng, có ích cho da dẻ chỉ là Vũ La bịa đặt. Nữ nhân Bán Yêu tộc nổi da gà khắp toàn thân, rùng mình sờn ốc, nếu như mình bị dâm tặc này ném vào đống bài tiết của Nguyên Thôn, quả thật sống không bằng chết.
Nữ nhân Bán Yêu tộc vừa thét lên vừa mở mắt ra, chỉ thấy Vũ La đang nở một nụ cười tà, đi về phía mình. Nàng lại gào thét liên tục, liều mạng lui lại:
- Ngươi đừng tới đây, tên dâm tặc này, cút mau. . .
Vũ La ngừng lại, giả vờ y như thật.
- Không muốn chứ gì?
Vũ La cười lạnh một tiếng:
- Ta hỏi nàng chuyện gì, nàng phải trả lời thành thật, hiểu chưa?
Nữ nhân Bán Yêu tộc rưng rưng nước mắt, uất ức gật gật đầu:
- Bại hoại, dâm tặc, ngươi sẽ chết không tử tế. . .
Vũ La không coi ra gì, bản để Quân đã chết một lần, còn sợ lời nguyền rủa cỏn con của nàng sao?
- Rốt cục là người nào của các ngươi tới đây?
- Thành viên Vương tộc có hơn hai mươi người tới đây, nhưng chủ lực chính là Tứ Đại Binh Vương cùng Tứ Đại Thuật Vương.
Nữ nhân Bán Yêu tộc uể oải đáp.
Nhan Chi Vi bên cạnh nói:
- Binh Vương của Bán Yêu tộc sở trường nhục thể cận chiến, Thuật Vương sở trường công kích pháp thuật. Thực lực tám người này không kém gì tám Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng.
Vũ La hiểu rõ: Nói cách khác tương đương với Bát Đại Thần Trủng vây công Nộ Long
Nhan Chi Vi có chút lo lắng liếc nhìn Hồng Phá Hải một cái, nói:
- Một mình gia gia của ta có thể đối phó bốn Đại Tế Ti vây công, chiến lực của Hồng gia gia cao hơn gia gia ta. . .
Hồng Phá Hải nói thẳng:
- Một mình bản tọa có thể đối phó năm tên.
Tứ Đại Binh Vương, Tứ Đại Thuật Vương chính là tất cả chiến lực trung tâm của Bán Yêu tộc. Bán Yêu tộc sinh sống ở biển sâu, cũng không chỉ có một địch nhân là Yêu tộc. Tám người này bình thường rất khó tụ tập lại, lần này quả thật bọn chúng đã hạ quyết tâm.
Nhan Chi Vi thầm tính toán trong lòng: còn ba người nữa, xem như Vũ La có thể đối phó một người, cũng còn hai người.
Huống hồ còn có hơn hai mươi tên Vương tộc, không cần tên nào cũng có thực lực như nữ nhân Bán Yêu tộc này, chỉ cần có bảy phần thực lực của nàng, hơn hai mươi tên này đã rất khó đối phó.
Nhan Chi Vi thở dài, âm thầm lo lắng.
Bên ngoài đảo, Ngự Thú Bát Thần Cổ vẫn kêu thùng thùng, vô số hải thú đã bị đuổi tới phạm vi năm dặm xung quanh Nộ Long đảo, đây đã là khoảng cách cự thú hộ đảo phát động.
Chỉ thấy mặt biển bên ngoài Nộ Long đảo giống như sôi trào, vô số bọt khí bay lên, sóng trắng cuồn cuộn. Rốt cục có một cự thú dẫn đầu bay vọt lên, ầm một tiếng vang lên làm dấy lên cơn sóng cao hàng chục trượng. Trong bọt nước đầy trời, một con bạch tuộc khổng lồ xông ra, cao hơn mặt biển mười trượng.
Lập tức hàng chục đạo xúc tua bắn ra, cuốn lấy mười mấy hải thú dẫn đầu trước mặt kéo mạnh, mặt biển nhất thời loang máu đỏ.
Ngay sau đó, tiếng nước nổ vang, từng cự thú từ dưới mặt biển chui lên. Hồng Phá Hải nuôi dưỡng đám cự thú này đã mấy ngàn năm, dạy dỗ bằng bí pháp, không sợ thanh âm của Ngự Thú Bát Thần Cổ, hơn nữa thực lực hùng mạnh hơn xa đồng tộc.
Thân thể mỗi cự thú như vậy dài hơn ba trăm trượng, trước mặt đám quái vật khổng lồ này, đám hải thú bị Bán Yêu tộc xua tới quả thật không chịu nổi một đòn.
Mấy trăm cự thú vây quanh Nộ Long đảo thành một vòng tròn phòng ngự. Lưng đám cự thú này đa số có màu đen, mà đám hải thú bên ngoài không ngừng ép tới có màu trắng, màu đen cùng màu trắng đột nhiên va chạm với nhau, tạo ra một mảng máu tươi nhuộm đỏ mặt biển.
Cự thú gào thét, tiếng nước ầm ầm vang trời. Mấy trăm cự thú cường hãn tạo thành vòng phòng ngự không gì phá nổi. Mặc cho đám hải thú bị xua tới công kích thế nào, thủy chung vẫn không thể vượt qua.
Ngự Thú Bát Thần Cổ trên lưng tám cự thú phía sau đánh càng ngày càng gấp, đám hải thú cũng càng ngày càng nóng nảy. Nhưng thực lực giữa chúng và đám cự thú bảo vệ đảo chênh lệch quá lớn, dù chúng đã liều mạng tấn công, để lại khá nhiều vết thương trên thân thể đám cự thú bảo vệ đảo, nhưng thủy chung vẫn không thể đột phá tuyến phòng ngự.
Trường chém giết này khiến cho Nhan Chi Vi và Chu Nghiên trên đỉnh núi kinh tâm động phách.
Trận chiến kéo dài hoảng ba canh giờ, rốt cục đám hải thú bị Bán Yêu tộc xua tới tổn thất gần như không còn. Hàng chục dặm mặt biển xung quanh Nộ Long đảo trở thành màu đỏ sẫm, mà màu đỏ này vẫn đang không ngừng khuếch tán ra ngoài.
Mấy trăm cự thú bảo vệ đảo rơi vào tĩnh trạng kiệt sức, thương tích đầy mình. Thần sắc Hồng Phá Hải tỏ ra nghiêm nghị, đại chiến vừa chấm dứt, lão há to miệng, ngực bụng phình lên, quát to một tiếng.
Nhưng lại không có thanh âm nào phát ra, chỉ thấy một đạo linh văn màu vàng nhạt kỳ dị bay ra, bành trướng giữa không trung, bao trùm Nộ Long đảo cùng đám cự thú bảo vệ đảo bên ngoài.
Dường như đám cự thú bảo vệ đảo nhận được mệnh lệnh, buông lỏng toàn thân, chìm xuống dưới biển. Không ít cự thú nhân tiện kéo một ít hải thú bị giết chết khi nãy xuống, chắc là chuẩn bị đánh chén một bữa ngon.