Tiên Tuyệt

Chương 392: Chương 392: Bán Yêu Quỷ Thuật (Trung)




Hồng Phá Hải nuôi đám cự thú bảo vệ đảo này không dễ, trước mắt chúng đã đến cực hạn, nếu còn tiếp tục chém giết, ắt sẽ có hao tổn. Hồng Phá Hải cũng cảm thấy đau lòng, cho nên lệnh cho chúng xuống biển nghỉ ngơi.

Nữ nhân Bán Yêu tộc là một trong những người thừa kế vương vị, Bán Yêu tộc ở biển sâu không thái bình gì, hoàn cảnh còn khốc liệt hơn cả Đông Thổ. Chuyện này cũng là nguyên nhân Bán Yêu tộc mưu cầu tiến vào Đông Thố. Nữ nhân Bán Yêu tộc trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, từng thấy qua không ít chiến trận chém giết đủ các quy mô, nhưng chưa từng thấy qua cục diện hôm nay.

Thủ đoạn tác chiến của Bán Yêu tộc vẫn là như vậy, trước hết dùng Ngự Thú Bát Thần Cổ xua một đám hải thú đi trước làm chốt thí, sau đó chiến sĩ tinh nhuệ của Bán Yêu tộc mới xuất hiện.

Nhưng vừa rồi, mấy vạn hải thú không thể vượt qua phòng tuyến thứ nhất của Nộ Long đảo, nữ nhân Bán Yêu tộc chưa từng nghe qua tình huống như vậy. Nàng mơ hồ cảm thấy, kế hoạch mấy năm trời của Bán Yêu tộc, cho rằng chắc thắng trận chiến này, e rằng cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng.

Trên mặt biển, Ngự Thú Bát Thần Cổ đã ngừng đánh, vài hải thú khổng lồ nhận được mệnh lệnh, chậm rãi chìm xuống biển. Mặt biển trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một diện tích màu đỏ rất lớn chói mắt vô cùng.

Mặt biển trước mặt bọn Vũ La thình lình xuất hiện một xoáy nước, đường kính ban đầu là một trượng, sau đó nhanh chóng tăng lên ba mươi trượng, hút tất cả thi thể hải thú xung quanh xuống.

Một tiếng nước rào thật lớn vang lên, một cái miệng khổng lồ từ dưới biển vươn lên, nuốt chửng tất cả thi thể hải thú.

Miệng này to đến mức đáng sợ, mở ra có đến ba mươi trượng, tham lam nuốt chửng tất cả thi thể hải thú vào. Trên cái miệng khổng lồ này là cái đầu sặc sỡ đủ màu, đôi mắt lóe ra lục quang u ám, nhìn chằm chằm bọn Vũ La.

Cái đầu này có đường kính cũng gần mười trượng, là một cái đầu rắn. Cũng chỉ có loại cự thú này mới có thể há miệng ra to như vậy.

Sau một lúc, đầu rắn khổng lồ này chậm rãi chìm xuống biển. Thân con rắn này nhỏ hơn đầu nó nhiều, chỉ chừng ba trượng, dù là như vậy, cũng là một cự thú khổng lồ vô cùng đáng

Đầu rắn lại vươn ra khỏi mặt biển hai mươi trượng, đứng im bất động.

Nữ nhân Bán Yêu tộc hơi sửng sốt, sau đó mừng như điên dại:

- Đại ca tới rồi!

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La:

- Dâm tặc kia, ngươi hãy chờ đó. Đại ca hiểu rõ ta nhất, ngươi dám chiếm tiện nghi ta, chờ lát nữa công phá Nộ Long đảo, Đại ca ta nhất định sẽ lột da rút gân ngươi.

Nhan Chi Vi cười cười, đi tới bên cạnh nữ nhân Bán Yêu tộc, giơ tay ra nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của nàng:

- Này, tiểu muội muội, ngươi uy hiếp hắn như vậy quả thật không sáng suốt chút nào. Hiện tại ngươi vẫn còn trong tay hắn, chưa biết các ngươi có thể công phá Nộ Long đảo được không, cho dù là được, trước khi Đại ca ngươi tới đây, hắn cũng có thừa thời gian tiền dâm hậu sát, vừa gian vừa sát ngươi đó. . .

Nữ nhân Bán Yêu tộc nghe vậy sợ hãi tới nỗi sắc mặt trắng bệch. Vũ La quay lưng về phía hai nàng, lộ vẻ vô cùng đau khổ, cảm thấy mình là kẻ vô tội nhất trong thiên địa này.

Nhan Chi Vi nhìn bóng dáng bình tĩnh của Vũ La, trong bụng cười thầm.

Nữ nhân Bán Yêu tộc bị nàng hù dọa như vậy, quả nhiên trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, vừa tức tối vừa khiếp sợ lấm lét nhìn Vũ La, không dám nhiều lời nữa.

Trên mặt biển, cái lưng đầy vẩy của xà quái kia nổi lên, trông giống như bậc thang. Một tên đại hán Bán Yêu tộc từ dưới biển bước lên những chiếc vảy rắn, lên tới trên đầu rắn hình tam giác, đứng đó nhìn về phía mọi người.

Dường như xà quái nọ tâm ý tương thông cùng đại hán kia, không đợi mệnh lệnh đã chạy thật nhanh tới Nộ Long đảo, không thèm để ý tới đám cự thú bảo vệ đảo.

Những cự thú này đã nhận được lệnh của Hồng Phá Hải trước đó, nấp sâu dưới biển không xuất hiện. Xà quái chở tên đại hán Bán Yêu tộc chạy tới còn cách Nộ Long đảo chừng ba dặm, lúc này mới dừng lại.

Tên đại hán kia chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:

- Thả A Âm ra, ta bảo đảm các ngươi có thể trở lại Đông Thổ an toàn.

Hồng Phá Hải lạnh lùng không nói, nếu lão đàm phán cùng đám vãn bối Bán Yêu tộc, chính là tự hạ thấp thân phận của mình.

Nhan Chi Vi nhìn thấy ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn của nữ nhân Bán Yêu tộc, trong lòng cảm thấy không vui:

- A Âm là tên ngươi sao? Y gọi ngươi thân thiết như vậy, ngươi nhìn thấy y lại tỏ ra vui mừng như vậy, phải chăng huynh muội các ngươi luyến ái nhau?

Nữ nhân Bán Yêu tộc vô cùng xấu hổ:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó!

Bản chất Nhan Chi Vi lộ ra, cười chẳng khác hồ ly:

- Ủa, A Âm nổi giận rồi, chắc chắn là ta đã nói đúng. Đừng nghĩ rằng ta không biết, Bán Yêu tộc các ngươi huynh muội thông hôn. . .

Nữ nhân Bán Yêu tộc A Âm xấu hổ không thôi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhan Chi Vi:

- Ngươi trăm ngàn lần đừng để rơi vào tay ta.

Sau đó quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Nhan Chi Vi khiêu khích nữa.

Vũ La sờ trán mình, thầm nghĩ lúc vừa gặp mặt, mình thật sự không nhìn ra Nhan Chi Vi sống chín đều không kị như vậy. . .

Hồng Phá Hải không thèm để ý tới đại hán Bán Yêu tộc trên đầu xà quái, Vũ La cũng không nói gì. Đại hán nọ đợi trong chốc lát không thấy có người trả lời, hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên chỉ về phía ngọn sơn phong, lạnh lùng nói:

- Tự chịu diệt vong!

Vừa dứt lời, mặt biển xung quanh Nộ Long đảo vang lên vài tiếng sấm. Tám cột nước bắn lên cao, bên trong cột nước đường kính mười trượng, tám tên chiến sĩ Bán Yêu tộc chậm rãi dâng lên.

Đại hán kia điểm nhẹ lên đầu quái xà, toàn thân chậm rãi bay lên vô cùng quỷ dị, không hề mượn lực.

Đến độ cao ngàn trượng, y tiện tay chộp xuống dưới một trảo, xà quái sặc sỡ kia bay lên rào một cái, chấn động bọt nước tung tóe. Đến giữa không trung, thần quang chợt lóe, chỉ thấy xà quái hóa thành một thanh trường thương thân khắc hoa văn dài bằng người lớn, bay vào tay đại hán.

Đại hán vung trường thương chỉ Nộ Long đảo, cao giọng quát to:

- Là ai đả bại xá muội, có dám ra đây đánh cùng ta một trận hay không? Ngươi yên tâm, ngươi thua ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần thả xá muội ra là được!

Vũ La không nhịn được lắc lắc đầu, xoay người liếc nhìn A Âm một cái:

- Các ngươi quả thật là thân huynh muội, ngay cả tính tình thối tha cũng giống nhau.

Nữ nhân Bán Yêu tộc A Âm nhất thời không phục:

- Nếu không phải ngươi có được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của ta. Đại ca ta Nam Vinh Hùng là người thừa kế vương vị, tiếng nói rất có trọng lượng, thực lực mạnh hơn ta nhiều lắm, tỏ ra tự tin như vậy là chuyện bình thường. Không tự tin còn là cao thủ sao?

Vũ La nở một nụ cười:

- Hay lắm, xem ra Đại ca nàng còn có trọng lượng hơn nàng. Nếu bắt được y, Bán Yêu tộc ném chuột sợ vỡ đồ, nhất định không dám làm càn quá mức. . .

Nam Vinh Hùng chỉ thấy trước mắt hoa lên, một người đã xuất hiện trước mặt y, mặt tươi cười, đánh giá y một lượt từ trên xuống dưới, không ngừng gật gật đầu:

- Hay lắm, hay lắm, không tệ, không tệ!

Nam Vinh Hùng cau mày, y chính là một trong những người thừa kế vương vị của Bán Yêu tộc, từ nhỏ đã nhắm vào ngôi vương Bán Yêu tộc mà phấn đấu, thành thục ổn trọng, khí thế vô song, vừa thấy dáng vẻ của Vũ La như vậy lập tức tỏ ra không vui:

- Cái gì mà hay, cái gì mà không tệ?

Vũ La tỏ ra nghiêm nghị nói:

- Làm con tin rất hay, bắt ngươi làm con tin chắc chắn không tệ.

Vũ La cười to một tiếng, phát động Bích Ngọc Đằng, bóng dây leo xanh biếc rợp trời như ngọc bích. Nam Vinh Hùng Quát lên một tiếng lớn, trường thương chỉ ra, mũi thương phun ra một cỗ độc hỏa màu tím. Đáng tiếc độc hỏa này không có tác dụng gì với Bích Ngọc Đằng, độc tố của Bích Ngọc Đằng hùng mạnh hơn thanh quái thương này nhiều lắm, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vũ La vừa mới xông trận thường hay sử dụng Bích Ngọc Đằng.

Bóng dây leo xanh biếc chập chùng, giống như vô số mãng xà quấn lấy nhau, múa may xung quanh Nam Vinh Hùng một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.