Vũ La luyện phù trong thời gian ước chừng nửa ngày một đêm, sau đó dưỡng thương lại mất nửa ngày.
Nguyễn Xạ Nhật dẫn người vất vả chém giết, từ ngày hôm qua xông vào rừng, chém giết cho đến bây giờ mới giết chết được Quỷ Vương. Một ngày một đêm, vô cùng vất vả.
Nếu tính thời gian, thật ra Vũ La nhanh hơn Nguyễn Xạ Nhật không phải một chút, mà nhanh hơn tới nửa ngày chữa thương. Nếu Nguyễn Xạ Nhật biết được chuyện này, e rằng sẽ tức tối hộc máu.
Lúc này đã là hoàng hôn, thái dương gác núi chỉ còn lại dư quang. Vũ La cũng không biết làn khói đen do mình đốt lên là muốn báo cho bọn Hỏa Sư Đà bên ngoài biết mình đã bình an, lại làm cho Nguyễn Xạ Nhật buồn bực đến nội thương.
Hắn đang ngồi bên cạnh đống lửa, lấy lương khô ra ăn.
Đáng tiếc xung quanh nơi này không có thú, khiến cho Vũ La cảm thấy hơi tiếc nuối. Bởi vì theo suy nghĩ của Vũ La, nếu đã đốt lửa lên, vậy sao không làm món nướng?
Bọn Hỏa Sư Đà bên ngoài Niên Luân Mộ Địa nhìn thấy khói đen bốc lên, trước tiên là sửng sốt, sau đó ai nấy cất tiếng hoan hô như sấm dậy, vốn mọi người đã tuyệt vọng, không ngờ Vũ La tạo ra bất ngờ, lại có thể vượt qua được rừng cây nọ.
Bất quá trong rừng âm khí che lấp dày đặc, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xảy
Ra chuyện gì. Bọn họ tưởng rằng Vũ La chạy thoát ra ngoài, nếu để cho bọn họ biết Vũ La có thể giết chết Quỷ Vương, nhất định sẽ càng thêm khiếp sợ.
Vũ La tĩnh dưỡng thêm một thời gian, sau đó dập tắt lửa, cất bước đi về phía rừng cây tầng hai.
Nguyễn Xạ Nhật cảm thấy uất nghẹn trong lòng, y đường đường là Đại Tế Ti của Hồng Tuyền Thần Trủng, giao hảo với Vũ La không có nghĩa là y cố ý thua Vũ La.
Huống hồ dù là thua, chỉ sợ Vũ La cũng sẽ cảm thấy là y cố ý nhường cho, ngược lại không đẹp.
Trong lòng y vẫn thầm so sánh, để xem ai có thể tới trung tâm mộ địa trước.
Vấn đề là hiện tại Nguyễn Xạ Nhật hết sức buồn bực, vốn y không có ý nhường cho Vũ La. Sau khi vượt qua tầng thứ nhất, nhân mã của y còn đang nghỉ ngơi hồi phục, Vũ La đã dập tắt lửa, tiến vào tầng hai.
Tuy rằng Nguyễn Xạ Nhật sốt ruột, nhưng nghĩ rằng chuẩn bị kỹ càng sẽ tốt hơn, cho nên nhẫn nại chờ đợi bộ hạ mình nghỉ ngơi hồi phục thật khỏe mới xuất phát. Chính vì như vậy cho nên y chậm trễ.
Lúc Vũ La anh dũng xông qua tầng hai, Nguyễn Xạ Nhật mới đi được nửa đường. dần dần khoảng cách giữa hai người càng kéo dài ra, tầng ba, tầng bốn, tầng năm. . . Đến tầng sáu,
Khoảng cách giữa hai người đã là một tầng.
Trong lòng Nguyễn Xạ Nhật vô cùng uất ức, mình dẫn theo đám chiến sĩ tinh nhuệ của Bát Đại Thần Trủng, lại bị tụt lại phía sau Vũ La dẫn theo một đám chiến sĩ ô hợp như vậy. Nếu y biết Vũ La đơn thương độc mã xông vào, chắc chắn sẽ càng thêm tức tối.
Trên thực tế mấy tầng mộ địa sau này nguy hiểm không kém gì tầng thứ nhất. Bất quá cơ hồ mỗi ngày Vũ La vượt qua một tầng, thời gian hạn định của Hồng Phá Hải ra cho hắn đã sắp sửa không còn kịp nữa.
Vốn tầng thứ nhất không tới nỗi nguy hiểm như vậy, chỉ vì Vũ La và Nguyễn Xạ Nhật cùng nhau xông vào một lượt, hơn nữa thực lực quá mức hùng mạnh, đã làm khơi dậy hệ thống phòng ngự của Niên Luân Mộ Địa. Lúc này mới khiến cho lực lượng mấy vạn cây quỷ hình thành nên Quỷ Vương, xông ra ứng phó.
Trong những tầng sau, thực lực Quỷ Vương bất quá chỉ tương đương với lực lượng của một vạn cây quỷ mà thôi, bất quá kỹ xảo chiến đấu của chúng thuần thục hơn.
Dọc đường vượt mọi chông gai, hành trình của Vũ La cũng không hề thuận lợi. Trong đó có mấy lần suýt chết. Cũng may hắn có nhiều pháp bảo, thủ đoạn cũng không ít, mới có thể lướt qua bên cạnh tử thần.
Bất quá không còn có cơ hội thi triển Cửu Long Thôn Nhật, đạo linh phù âm khí trong bụng Linh Long vẫn dừng lại ở Nhất Chuyển.
Lúc Vũ La xông vào tới tầng tám, Nguyễn Xạ Nhật đã chậm hơn hắn một tầng rưỡi.
Chuyện này khiến cho Nguyễn Xạ Nhật thật sự không nhịn được, cảm thấy mất mặt vô cùng. Trong cơn giận dữ tiện tay lấy ra hết thảy linh dược bí truyền của Hồng Tuyền Thần Trủng vốn không hề sở trường luyện đan luyện dược, lúc cần lập tức ăn vào. Những linh dược này là do một vị tổ tiên Hồng Tuyền Thần Trủng là bậc thiên tài tuyệt thế, căn cứ vào một bộ sách tàn khuyết cổ xưa luyện chế mà thành, nguyên liệu sử dụng toàn là thiên tài địa bảo tuyệt đỉnh. Hơn nữa pháp môn nọ hết sức bất phàm, mới có được số linh dược này lưu truyền tới ngày nay.
Bất quá từ sau khi vị thiên tài kia chết đi, cho tới bây giờ Hồng Tuyền Thần Trủng vẫn không xuất hiện một vị dược sư nào khác, cho nên số linh dược này càng ăn càng cạn.
Đến lúc này, bên cạnh Nguyễn Xạ Nhật chỉ còn lại hơn hai mươi tên chiến sĩ, toàn là hạng người tinh anh. Sau khi tất cả ăn linh dược vào, chăng những vết thương cũ lành lặn, hơn nữa thực lực tăng lên gấp đôi.
Bị dược lực kính thích, tính tình của đám chiến sĩ này cũng trở nên nóng nảy, giúp đỡ Nguyễn Xạ Nhật xông qua một hơi mấy tầng cuối cùng. Cho đến thời khắc cuối cùng có thể coi như giữ được thế diện, hầu như vượt qua rừng cây tầng cuối cùng lúc với Vũ La.
Toàn thân Vũ La đầy máu, tay cầm thần kiếm Thiên Tinh xông ra khỏi rừng cây. Mặc dù hắn xông ra rất nhanh, nhưng rừng cây sau lưng vẫn có một nhánh cây quỷ đầy máu đuổi theo chộp hắn. Vũ La xoay tay lại chém ra một kiếm, cả cảnh lẫn thân gốc Quỳ Mộc nọ tan tác, cố gắng chút sức lực cuối cùng nhảy vọ về phía trước, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi rừng cây.
Vũ La ngã lăn ra đất thở hồng hộc một hồi, nhìn ánh mặt trời mỏng manh trên đầu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này chợt nghe rầm một tiếng, Nguyễn Xạ Nhật dẫn theo mười mấy chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng còn lại lao ra khỏi rừng. Tất cả mọi người bao gồm Nguyễn Xạ Nhật đều chật vật không chịu nối, y phục áo giáp rách tơi tả chăng khác nào khất cái, trên người ai nấy toàn là thương tích. Một cánh tay của Nguyễn Xạ Nhật đã không thể động, trên đùi còn một vết thương khá to, trên đó cấm một cây chủy thủ gỗ, máu tươi theo đùi chảy xuống nhỏ giọt trên mặt đất.
Hai người gặp mặt, Vũ La thật sự có chút ngoài ý muốn, không ngờ tới Nguyễn Xạ Nhật cũng liều mạng xông vào.
Vũ La thấy đám người Bát Đại Thần Trủng chật vật như vậy, cười khổ lắc đầu nói:
- Đại Tế Ti cần gì phải liều mạng như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng rất cần Hoàn Hồn Thảo hay sao?
Nguyễn Xạ Nhật tức giận đến nỗi suýt chút nữa hộc máu!
Vì sao lão tử phải liều mạng như vậy, ngươi còn phải hỏi sao? Không phải là bị tiểu tử ngươi làm cho liên lụy!? Nếu không phải tiểu tử ngươi cắm đầu cắm cổ xông vào một mạch như vậy, ta cần phải mạo hiểm sinh mạng tới mức này sao? Lão tử đường đường là Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng, vinh hoa phú quý hướng thụ vô cùng, nếu chết ở nơi này, vậy mới chính là oan uổng.
Còn tốn thêm hơn hai mươi món linh dược mới miễn cưỡng giữ được thể diện cho gương mặt già nua này. Dù là như vậy, sau này ra ngoài e rằng cũng bị đám khốn kia chế giễu một phen.
Nếu như ngươi biết điều, chỉ cần xông vào hai, ba tầng là được, trở ra ngoài vẫn có thể dương danh lập vạn. Tuổi còn trẻ như vậy đã có thể sống sót ra khỏi Niên Luân Mộ Địa, đã là mười phần khó được.
Như vậy ta cũng sẽ xông vào chừng năm, sáu tầng, sau đó cũng trở ra, mọi người ai cũng giữ được thể diện.
Nguyễn Xạ Nhật càng tức tối, nội thương càng trở nên nặng nề hơn. Nhưng y lại không tiện phát tác với Vũ La, chỉ là sắc mặt hơi khó coi một chút.
Dốc hết vốn liếng vào canh bạc này, mới có thể xem như ngang tay với Vũ La, chuyện này đả kích lòng tin của Nguyễn Xạ Nhật không nhỏ.
Y nhìn thấy Vũ La xuất hiện có một mình, nhất thời vui hơn một chút:
- Bộ hạ của ngươi đâu, chết hết trong rừng rồi sao?
Nếu như bộ hạ của Vũ La chết sạch, coi như hắn đã thua mình, nhất thời Nguyễn Xạ Nhật nhìn thấy một tia hy vọng giữ được thế diện cho gương mặt già nua.
- Không có, từ tầng thứ nhất ta đã cảm thấy bọn họ vô cùng trở ngại, cho nên đã cho bọn họ ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Xạ Nhật chợt đông cứng lại, rốt cục không cười nổi nữa:
- Ngươi nói rằng dọc trên đường đi, chỉ có mình ngươi đơn thương độc mã xông vào ư?