Tiên Tuyệt

Chương 469: Chương 469: Bát Thú phong động (Trung)




Địa Hỏa Kim Kỳ Lân không thèm để ý nói:

- Không phải là ngươi đang dùng cương phong tu luyện hay sao, ta thấy tốc độ của ngươi không chậm. Có lẽ không bao lâu nữa ngươi sẽ không còn sợ cương phong, chỉ bằng vào thân thể là có thể chống cự cương phong, đến lúc đó có thể tới xem xét những phong động kia một chuyến.

- Đúng rồi, tốt nhất là thụ phục cho ta sinh hồn của Kỳ Lân kia. Ta linh cảm Kỳ Lân này có cấp bậc cao hơn ta rất nhiều.

Vũ La tức giận nói:

- Bất cứ Kỳ Lân nào cũng có cấp bậc cao hơn ngài. . .

Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bị đâm trúng chỗ đau, một lúc lâu sau không nghe lên tiếng.

Sinh hồn tám Thần Thú kia điên cuồng công kích tầng mây xám hai canh giờ, vẫn không có tác dụng gì. Bởi vì bọn chúng, thời gian trời sáng cũng bị kéo dài, bên ngoài trời vẫn tối om.

Sinh hồn tám Thần Thú kia công kích mãi mà không có kết quả, dần dần nổi nóng. Không bao lâu sau bọn chúng không kìm được, gào thét cắn xé lẫn nhau, nhất thời xảy ra hỗn chiến. Tia sáng màu bạc trên trời vãi xuống giống như mưa sa, có cảm giác đẹp đẽ mà đáng sợ.

Vũ La âm thầm lắc đầu, những sinh hồn này đã sớm không còn ý thức tự chủ. Chẳng qua là hành động bằng vào bản năng, không ngừng công kích tầng mây xám kia, dường như muốn xông ra.

Nhưng bọn chúng không biết hợp tác, lại thêm trời sinh tính bạo ngược, một khi công kích thất bại bèn quay sang sát phạt lẫn nhau. Cứ theo đà này, vĩnh viễn cũng đừng mơ xông ra được thế giới này.

Sinh hồn tám Thần Thú công kích mấy canh giờ đã kiệt sức, trận hỗn chiến này cũng không kéo dài bao lâu, con nào con nấy thở hồng hộc, trở lại phong động của mình nghỉ ngơi lấy sức.

Tia sáng màu bạc trên trời dần dần thu lại, tầng mây xám cũng chậm rãi xuất hiện tia sáng. Lúc này trời đã sáng.

Người của thế giới này tựa hồ đã quen với tình cảnh đêm qua, ngủ say cả đêm, có điều không dám thở mạnh. Trời vừa sáng, bọn họ lập tức hoạt động như thường.

Không đợi Vũ La trở về, Giản Kiệt đã mang theo hai người hầu chạy ra, hưng phấn bừng bừng nói với Vũ La:

- Đại nhân, mau lên, hôm nay là cơ hội tốt. Sau mỗi lần đám thú kia làm ầm ĩ, thời gian cách khoảng giữa những đợt phong triều sẽ kéo dài hơn bình thường một chút, lần này chúng ta có được một canh giờ.

Vũ La gật đầu, đi theo bọn họ.

Vì tiết kiệm thời gian, Vũ La quyết định mang theo ba người bay tới. Lần này coi như may mắn, Vũ La đánh vỡ mấy chục khe đá, bọn Giản Kiệt từ đó tìm được bảy khối Úy Phong Thiết. Bất quá chỉ to bằng hạt đậu, khối to nhất cũng chỉ như khối Vũ La tìm được lần đầu tiên.

Lúc trở về đi ngang qua phong động kia, Vũ La lưu ý một chút. Mắt thường nhìn vào phong động chỉ thấy sâu thẳm âm u, Vũ La dùng nguyên hồn đảo qua, lập tức có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ ngủ say trong đó, làm cho lòng người không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi.

Từ đó về sau trong một thời gian, Vũ La ngày ngày mượn cương phong tu luyện, khi phong triều dừng lại, bèn dẫn bọn Giản Kiệt đi tìm Úy Phong Thiết.

Nguyên nhân khiến cho bọn họ tìm Úy Phong Thiết chậm chạp không phải là Vũ La, mà là tốc độ tìm của ba người Giản Kiệt. Sau Vũ La quyết định mang theo cả những người khác trong bộ lạc, hắn dùng Ngọc Ấn Linh Phù hóa thành cụm mây trắng, chờ mọi người cùng tới khu vực khai thác mỏ. Trong thời gian nửa canh giờ, Vũ La thôi thúc linh nguyên có thể chấn vỡ mấy trăm khe đá, mọi người cùng nhau động thủ tìm kiếm, quả nhiên nhanh hơn nhiều.

Như vậy cơ hồ mỗi một lần xuất động, cũng có thể tìm được gần hai mươi khối Úy Phong Thiết. Chỉ trong thời gian vài ngày, cả một mỏ đã bị bọn họ lật tung lên, chỉ có thể đi sang mỏ khác.

Dần dần trong bộ lạc đã tụ tập được mấy trăm khối Úy Phong Thiết, chứa đầy một chiếc nồi đá. Ở thế giới dưới lòng đất, đây là một khoản của cải kinh thiên.

Tiến độ tu luyện của Vũ La nhanh hơn, vốn hắn có vô số linh dược, lại có Tiên quyết Cửu Long Thôn Nhật, rất nhiều thủ đoạn tu luyện. Hôm nay tu luyện đã có thể ngồi ngoài cửa ra, chỉ có hấp thu cương phong quá ít, không thấy được hiệu quả gì. Trong kinh mạch ngoại trừ linh nguyên, còn có một đạo cương phong đã trải qua ngưng luyện vận chuyển trong đó.

Nếu phát ra đạo cương phong này, hẳn không kém gì cương phong bên ngoài.

Lại qua mười mấy ngày nữa, Vũ La dẫn theo mọi người càn quét xung quanh khu vực khai thác mỏ một lần. Lúc này số lượng Úy Phong Thiết đã đạt tới hơn ngàn viên, chỉ cần thêm ba, bốn trăm viên nữa là có thể chế được một bộ khôi giáp toàn thân.

Mà hắn trải qua phen khổ tu này, đã có thể bằng vào thân thể đi lại trong cương phong trong nửa canh giờ bình yên vô sự.

Ngày hôm ấy, Vũ La vận công xong, song chưởng giơ lên, một đạo cương phong màu đen nhạt từ lòng bàn tay trái hắn phun ra, trong giống như con rắn, vùng vẫy trên không một lúc, sau đó chậm rãi chìm vào lòng bàn tay phải hắn.

Đạo cương phong đã thu nạp vào trong cơ thể, Vũ La đã có thể khống chế tự nhiên. Hơn nữa sau khi trải qua rèn luyện, mặc dù sắc bén không bằng cương phong bên ngoài, nhưng uy lực chân chính lại tăng thêm một bậc. Chỉ bất quá hiện tại Vũ La vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm.

Hắn thu công pháp, đứng dậy trở về sơn động của bộ lạc.

Mấy ngày qua Địa Hỏa Kim Kỳ Lân rảnh rỗi cũng tán gẫu cùng Vũ La vài câu, khiến cho phiên não trong lòng hắn cũng vơi đi rất nhiều. Chủ yếu nhất là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cho hắn một hy vọng: đường về nhà có thể ở phong động.

Mặc dù đây chỉ là suy đoán của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân, nhưng lão quái vật này sống đã mấy vạn năm, trải qua phân chia thiên hạ ngũ phương, kiến văn quảng bác, Vũ La vô cùng tin tưởng nó.

Có hy vọng cũng đã có mục tiêu, tâm tư Vũ La có thể trầm ổn lại, tốt hơn trước rất nhiều.

Trở lại sơn động, mùi thịt bay tràn ngập, chính là giờ cơm trưa. Mọi người dùng cháo gồm lương thực nấu với thịt, đang ăn hết sức ngon lành.

Trong thế giới dưới lòng đất, cũng có người trồng lương thực, đó là một ít thực vật có thể sinh trưởng trong bóng tối, tương tự rong rêu. Bất quá nếu so với ngũ cốc mà Vũ La cho bọn họ, hương vị quả thật không dám khen ngợi.

Có thể nói rằng trong khoảng thời gian Đại nhân trời giáng tới đây, đối với cả bộ lạc Giản Kiệt chính là khoảng thời gian sống cuộc sống thần tiên.

Hôm nay có vũ khí trang bị hoàn mỹ, bộ lạc cũng không sợ người khác tới cướp bóc, có thể thoải mái nấu thịt ăn thịt. Vũ La trở lại, mọi người lập tức tự giác buông chén trong tay xuống nghiêng mình thi lễ, Vũ La chỉ thờ ơ khoát khoát tay. Tiền kiếp hắn là nhân vật đứng đầu Nam Hoang, cũng không cảm thấy những lễ tiết này có gì là không tự nhiên.

Giản Kiệt cùng Giản Địch đi tới, thần sắc có chút khó khăn, muốn nói lại thôi.

Vũ La nhìn hai người một cái:

- Tại sao?

“Quỷ lắm điều” Giản Kiệt nói:

- Đại nhân, mỏ này cũng đã khai thác xong, nếu đi sang mỏ khác xa hơn, vậy không còn là địa bàn của chúng ta, có thể khiến cho bộ lạc khác sinh ra địch ý.

Hiện tại bộ lạc y có thể nói là thế lực số một số hai trong vùng, Giản Kiệt rất tự tin dùng từ “địch ý”. Bởi vì nếu bọn họ thật sự đi khai thác mỏ nằm trên địa bàn của bộ lạc khác, những bộ lạc ấy chắc chắn cũng không dám khai chiến với đối phương có trang bị hoàn mỹ. Huống chi Đại nhân trời giáng dễ dàng tiêu diệt Hùng Thị bộ lạc uy vũ, ngày đó ở chợ có không ít người nhìn thấy, còn ai dám khai chiến cùng bộ lạc của mình nữa?

Chẳng qua là Giản Kiệt không có thói quen ỷ thế hiếp người, cảm thấy đi khai thác mỏ của người khác cũng như cướp đồ nhà người ta, cho nên mới tỏ ra khó xử.

Vũ La thờ ơ nói:

- Vậy ngươi đi thương lượng với bộ lạc khác, bảo bọn họ hợp nhất với bộ lạc chúng ta. Cái ăn chúng ta còn rất nhiều, nuôi sống nhân khẩu nhiều gấp mấy lần cũng không thành vấn đề.

Giản Kiệt gật đầu:

- Được, để ta nói với bọn họ.

Giản Kiệt tràn đầy tự tin ra đi, đáng tiếc y trở về với gương mặt buồn bực:

- Đại nhân, những tên kia quá ngoan cố, nói gì cũng không chịu sát nhập vào bộ lạc chủng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.