Mạnh Liên Ân gật đầu, nhìn trời một chút, sau đó mới nói:
- Chúng ta đã ra ngoài, trước tiên để ta thu hai người Vương Cầm Hổ vào đã.
Vũ La có vẻ hơi bất ngờ:
- Ngươi có không gian trữ vật có thể chứa được người sống ư?
Muốn thu nạp được người sống, tối thiểu cũng phải là không gian trữ vật cấp động thiên, giống như Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La. Mạnh Liên Ân nói:
- Trong môn có một món pháp bảo động thiên, vốn là chưởng môn cất giữ, nhưng vì muốn có được thành tích tốt lần này, cho nên đặc biệt đưa cho ta sử dụng.
Trong lúc y nói chuyện đã thu hai người Vương Cầm Hổ vào. Lúc trước vì Bản Mệnh Thiên Tướng phong ấn hạn chế linh phù pháp bảo, cho nên Mạnh Liên Ân không thể sử dụng món pháp bảo trữ vật này.
Hai người đang định rời đi, thình lình trên mặt nước không xa bọt khí sôi lên sùng sục, dường như có vật gì đó đang nổi lên. Hai người nhất thời cảnh giác, nhưng vật này cũng không khổng lồ như trước, dường như lặn rất sâu tới gần bên cạnh hai người, chuẩn bị tập kích bất thình lình.
Lúc này Mạnh Liên Ân không còn bị hai người Vương Cầm Hổ làm vướng tay chân, cũng không bị Bản Mệnh Thiên Tướng phong ấn trói buộc, nhất thời có cảm giác muốn đại triển quyền cước. Y co tay búng ra, năm sợi tơ bạc sáng óng ánh từ trong lòng bàn tay bay ra, mỗi sợi quấn quanh một ngón tay. Lúc này nhìn lại, dường như Mạnh Liên Ân đang đeo một bao tay ngân quang vậy.
Hàng năm Ngũ Trang Quan đánh chặn hung thú từ trong Hoài Sơn hà lẻn vào Trung Châu, đệ tử trong môn chiến lực kinh người. Mạnh Liên Ân tu luyện phi kiếm, bên trong Đông Hồ địa cung không thể sử dụng pháp bảo, khiến cho thực lực của y giảm xuống rất nhiều. Lúc này y đã xuất ra năm thanh phi kiếm đắc ý của mình, khí thế toàn thân đột nhiên tăng lên năm thành, đã mơ hồ có một ít khí độ tông sư. Y nhìn chăm chú vào nơi bọt nước sôi trào, cười hắc hắc:
- Bất kể là vật gì, chỉ cần nhô lên, giáng cho nó một đòn chí mạng trước đã!
Thình lình một tiếng nước chảy rào vang lên, cái bóng chui ra:
- Ha ha ha! Rốt cục ra rồi!
Mạnh Liên Ân khẽ run tay, năm đạo hào quang bắn tới, chợt nghe tiếng cười điên cuồng này vội vàng thu lại sát cơ, một thanh phi kiếm tơ bạc của y đã dừng trước mi tâm Tào Long Báo.
Tào Long Báo trải qua biết bao cực khổ, vất vả lắm mới chạy thoát ra đây, lại không ngờ rằng suýt nữa chết trong tay một hậu sinh vãn bối, nhất thời lông tóc toàn thân dựng đứng lên, hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Liên Ân một cái:
- Mạnh Liên Ân, ngươi muốn làm gì vậy?
Mạnh Liên Ân vội vàng xin lỗi, Tào Long Báo thấy mình không bị táng thân trong bụng Cổ thú, tâm trạng rất tốt, bèn cười ha hả nói:
- Bỏ đi, cũng không phải là ngươi cố ý.
Y vung tay lên:
- Vũ Đại nhân, chúng ta đi mau, ta không muốn ở lại nơi này thêm chút nào nữa. . .
- Nhưng còn bọn Lưu trưởng lão cùng Bạc trưởng lão. . .
Ba người còn đang do dự, chưa kịp thương lượng nên làm thế nào, ở trung tâm xoáy nước ngoài kia, cột sáng màu vàng thình lình nổ tung, kim quang tản mát đầy trời, Đông Hồ bên dưới cuộn sóng mạnh mẽ. Lúc này ngoài xa có tiếng sấm động ầm ầm truyền đến, có tám tia sét lóe lên trên chín tầng trời, sau đó ở tám hướng của Đông Hồ mỗi hướng có thêm một cột sáng màu vàng khổng lồ phóng vút lên cao, không hề nhỏ hơn cột sáng ở trung tâm xoáy nước.
Thấy tám cột sáng này, sắc mặt Vũ La rất nhanh trở nên hết sức khó coi.
Trên tay Mạnh Liên Ân vẫn còn quấn năm thanh phi kiếm, lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy, dường như thiên địa linh khí bị thứ gì đó trói buộc, khiến cho khả năng vận dụng của ta giảm xuống rất nhiều.
Tào Long Báo chú ý tới sắc mặt Vũ La, không nhịn được hỏi:
- Vũ Đại nhân, có chuyện gì vậy?
Dường như Vũ La không hề nghe thấy câu hỏi của Tào Long Báo, vẫn cau mày trầm tư, tự nhủ: “Không đúng, không đúng, làm sao có thể như vậy được?”
Tào Long Báo càng cảm thấy không yên:
- Vũ Đại nhân, rốt cục có chuyện gì, ngươi phát hiện ra chuyện gì cũng nên nói ra, bộ dạng ngươi như vậy khiến cho ta vô cùng lo lắng. . .
Y là tiền bối cao nhân kiến văn quảng bác, nhưng hiện tại coi một vãn bối như người chủ trì. Thật ra cũng vì trong Đông Hồ địa cung này xảy ra quá nhiều chuyện phức tạp, biểu hiện của Vũ La khiến cho y phải nhìn với ánh mắt khác, tự thẹn không bằng. Còn vì sao Vũ La lại có được bản lĩnh kinh người như vậy, trên Tu Chân Giới này ai mà không có bí mật, y là lão hồ ly Tu Chân Giới, tự nhiên sẽ không hỏi bí mật của người khác.
Vũ La bị y kêu gọi mới phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói:
- Trong Đông Hồ địa cung này bố trí một pháp môn vô cùng ác độc, gọi là Bát Hoang Dưỡng Cổ. . .
Hắn nói qua một vài điểm quan trọng cho hai người. Tào Long Báo là Đại Trưởng lão Long Hổ Sơn, lúc nghe tới cái tên Bát Hoang Dưỡng cổ, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi. Đợi sau khi Vũ La nói xong, y mới chậm rãi nói:
- Thật không ngờ pháp môn ác độc như Bát Hoang Dưỡng cổ vẫn còn tồn tại. Pháp môn ác độc như vậy tổn thương thiên lý, không biết là ai an bài vật ác độc thế này. . .
Mạnh Liên Ân ý thức được Vũ La còn chưa nói hết lời:
- Vũ huynh, huynh nghi ngờ chuyện gì vậy?
Vũ La chỉ chỉ xung quanh:
- Các ngươi có thấy tám cột sáng kia không, đó có nghĩa là tám con Bá Vương cổ đều đã xuất cung rồi.
Mạnh Liên Ân hiểu ra rất nhanh:
- Nói như vậy con vừa rồi là. . .
- Hẳn chính là một con Bá Vương cổ trong đó. Mặc dù nó rất thèm huyết nhục của chúng ta, nhưng đối thủ chân chính của nó là Thiên Vương Cổ, tự nhiên không muốn hao phí thực lực trên người chúng ta.
- Những con Bá Vương cổ khác cũng đã xuất hiện rồi sao?
Tào Long Báo kinh ngạc:
- Đây cũng là chuyện không tốt chút nào. . .
Y đảo tròn mắt, bắt đầu kiếm chuyện rút lui:
- Tình huống khẩn cấp, hay là chúng ta mau mau trở về. Có nhiều hung thú xuất hiện như vậy chính là một trường đại họa, chúng ta phải báo lên Cửu Đại Thiên Môn càng sớm càng tốt.
Trong lòng y đã quyết định bỏ lại Lưu Thư Lương cùng Bạc trưởng lão chạy trước.
Vũ La cười khổ:
- Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Tám cột sáng kia đã phong tỏa cả Đông Hồ, ba người chúng ta bao gồm cả Lưu trưởng lão cùng Bạc trưởng lão, cũng đã trở thành huyết thực bị vây ở chỗ này, chuẩn bị cho con Vương cổ chiến thắng sau cùng.
Nói tới đây, Vũ La bỗng nhiên ngừng một chút, trong đầu hắn thình lình có vô số mảnh vụn ký ức tràn vào, sau đó tập hợp lại trong Minh Đường Cung của hắn thành một đoạn ký ức hoàn chỉnh.
Thình lình tất cả những nghi vấn trước đây không nghĩ ra bừng sáng tỏ, Vũ La được Tào Long Báo và Mạnh Liên Ân gọi tỉnh, thóa mạ một câu:
- Con bà nó, huyết thực, huyết thực. . . Vì sao lúc trước ta không nghĩ tới điểm này, chúng ta đi mau!
Hắn không nói nhiều lời, quay đầu rời đi, lúc này cũng chẳng quan tâm tới Lưu Thư Lương cùng Bạc trưởng lão.
Tào Long Báo cùng Mạnh Liên Ân vội vàng bám theo sau:
- Rốt cuộc là chuyện gì, không phải ngươi đã nói nơi này đã bị phong tỏa rồi sao, chúng ta còn chạy đi đâu nữa?
Những câu hỏi được đặt ra liên tiếp, Vũ La đi nhanh hơn, gia tăng tốc độ của mình lên tới cực hạn, trong chớp mắt đã đến bên bờ Đông Hồ. Một cột sáng màu vàng đang ở trước mắt không xa, từ nơi này nhìn lại có thể cảm nhận được cột sáng màu vàng kia hết sức khổng lồ, đường kính trăm trượng, giống như một ngọn núi lớn. Chân ngọn núi này cắm sâu vào bờ hồ, bên trên ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh. Từng đường nét trận pháp phức tạp nhấp nháy trong ánh hào quang, cho dù là có thể nhìn rõ tất cả, nhưng với thành tựu trận pháp của Vũ La hiện tại cũng cơ hồ không thể nào phá giải.
Lam Điệp ấn ký một lần nữa phát huy tác dụng, vô số mảnh vụn ký ức rất nhỏ tập hợp lại với nhau, cho Vũ La một đoạn ký ức đầy đủ. Đoạn ký ức này là về một pháp môn cổ xưa mà tà ác: Vu Cổ Hóa Thân.
Vũ La cũng đã từng nghe nói tới pháp môn này, tục truyền ở Tây Vực ngăn cách với Trung Châu vẫn còn truyền thừa pháp môn này, thậm chí còn có người sử dụng.