Thiết Hoành Giang lập tức nhảy dựng, giống như không hề bị thương, đôi tay to tướng của lão chộp lấy hai vai Vũ La, ánh mắt đỏ ngầu, hung quang tái hiện:
- Ngươi nói cái gì, ngươi có Tử Kim Ngọc Tinh ư?
Vũ La vẫn ngồi yên bất động. Tuy rằng dáng vẻ Thiết Hoành Giang dường như bừng bừng sức sống, trên thực tế thương thế trong cơ thể lão vẫn chưa biến chuyển. Tuy lão chế ngự hai vai Vũ La, nhưng không tạo ra chút uy hiếp nào.
Vũ La chỉ lạnh nhạt nói:
- Ủa, Tử Kim Ngọc Tinh là thứ gì vậy, dường như ta không nhớ ra. . .
Thiết Hoành Giang đùng đùng nổi giận:
- Tiểu tử thối, dám giở trò trêu chọc tổ gia gia ngươi sao?
Vũ La trợn trắng hai mắt:
- Thôi chết, thật sự quên mất, ta hoàn toàn không biết Tử Kim Ngọc Tinh là cái gì.
Thiết Hoành Giang tức tối nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Vũ La ngay tức khắc. Vũ La vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã, mắt nhìn quang cảnh xung quanh.
Thiết Hoành Giang nghiến răng một cái, mười ngón tay run rẩy buông vai Vũ La ra, chậm rãi lui ra phía sau một bước, hít thật sâu một hơi, cố gắng áp chế lửa giận của mình:
- Bây giờ thì sao, có nhớ ra chưa?
Vũ La hừ một tiếng, chân bắt chéo, tiện tay bày ra một bộ trà cụ, giơ bình trà lên nói với Thiết Hoành Giang:
- Lấy chút nước vào đây.
Tuy rằng Thiết Hoành Giang trọng thương, nhưng dù sao lão cũng là Đại Thánh Yêu tộc, điều khiển Thủy Thần Lực ngưng tụ vô căn thủy, rót đầy bình trà đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng dáng vẻ của Vũ La như vậy, rõ ràng coi Thiết Hoành Giang như một kẻ bưng nước rót trà.
Cả đời Thiết Hoành Giang chưa bao giờ bị người vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, thất thời tức giận đến nỗi hai mắt trừng trừng:
- Tiểu tử ngươi đừng được voi đòi tiên. . .
Vũ La không chút khách sáo:
- Nhanh lên, bằng không ta lại quên mất. . .
Thiết Hoành Giang giận tím mặt, hai vai run lên, hai cánh tay dài ngoằng giơ lên, đầu quyền nắm chặt to như cái bát, gân xanh nối lên trên lưng bàn tay. Nhưng cuối cùng lại ỉu xìu, điểm ra một chỉ, một luồng nước rót vào bình trà, không bao lâu sau đã đầy bình.
Vũ La bắn ra một ngọn lửa nấu nước, chậm rãi chuẩn bị trà cụ, miệng nói:
- Món nợ giữa hai ta cần phải chậm rãi tính tính toán. Đừng có gấp, ngồi xuống, trà của ta vô cùng quý hiếm, là mang tới từ Trung Châu. Nếu bỏ lỡ lần này, cả đời này của lão chưa chắc đã uống được.
Thiết Hoành Giang cố nén lửa giận, đặt mông ngồi xuống. Bốp một tiếng vang lên, tảng đá dưới mông lão nứt ra một cái khe.
Vũ La nhìn lão một cái:
- Lão đường đường là một vị Đại Thánh Yêu tộc, không dám đi làm phiền Nhan Chi Tây và Hồng Phá Hải, lại lập kế với một tên vãn bối như ta, chẳng lẽ lão không biết xấu hố là gì?
Thiết Hoành Giang không phục, nhưng không thể phản bác. Chuyện này quả thật là lão ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng hoàn toàn là vì thời gian cấp bách. Nếu lão đi tìm một trong hai người Hồng Phá Hải hay Nhan Chi Tây, đại chiến một trận mấy ngày mấy đêm cũng chưa chắc đã phân thắng bại.
- Lão đã sống mấy vạn năm, biết bao tâm cơ kinh nghiệm, ta không đánh lại cũng đành chịu. Nhưng vì sao lại bắt ta trả giá, có bản lĩnh sao lão không tìm tới chính chù?
Bình trà sôi ùng ục, nghi ngút hơi nước. Vũ La rót trà cho hai người, mỗi người một chén, mình cầm lên trước, giơ tay ra hiệu mời, chậm rãi thưởng thức.
Thiết Hoành Giang bị lời của Vũ La làm cho á khẩu, mặt mũi sa sầm hớp một ngụm, cũng không biết mùi vị ngon dở.
Vũ La lắc đầu:
- Quả là Bát giới ăn đào.
Thiết Hoành Giang thình lình nhảy dựng:
- Tiểu tử thối kia, ngươi xong chưa vậy, mau nói chuyện Tử Kim Ngọc Tinh.
Vũ La làm y như thật, buồn bã gãi gãi đầu:
- Ôi chao, Tử Kim Ngọc Tinh rốt cục là cái quái gì vậy, vì sao ta lại không nhớ ra. . .
- Ngươi. . .
Xương cốt toàn thân Thiết Hoành Giang kêu lên răng rắc, khó lòng dằn được lửa giận, ngồi mạnh xuống một cái. Lúc này tảng đá dưới mông lão đã hoàn toàn vỡ nát, lão tung một cước đá bay đá vụn đi, sau đó xếp bằng ngồi xuống đất. Dáng vóc lão cao lớn vô cùng, dù ngồi như vậy cũng không thấp hơn Vũ La bao nhiêu.
Vũ La cười thầm, lão dám tính kế bản để Quân, bản để Quân thừa nhận chơi không lại đám lão bất tử các lão, nhưng bản để Quân không chơi trò này. Bản để Quân là Đa Bảo Đồng Tử, bảo bối rất nhiều, không phải lão cần Tử Kim Ngọc Tinh sao? Bản để Quân chỉ cần bằng vào điểm này đã có thể bóp chết lão, lão còn làm gì được?
- Thái độ như vậy cũng tạm được.
Vũ La gật gật đầu, lại rót một chén trà:
- Nào, uống trà đi.
Thiết Hoành Giang không thèm nhìn, dốc hết vào họng.
- Trước hết lão hãy cho ta biết, lão cần Tử Kim Ngọc Tinh để làm gì, cần bao nhiêu?
Thiết Hoành Giang cố nén lửa giận, thở ra một hơi trọc khí:
- Con ta luyện công đi vào đường rẽ, nguyên hồn ly thể khó về. Ta lấy thần công bảo vệ cho nó tạm thời không chết, chỉ cần tìm được Hoàn Hồn Thảo, có thể làm cho nguyên hồn của nó trở về vị trí cũ.
Nói tới đây, lão hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La một cái, sau đó nói tiếp:
- Nhưng dù sao cũng không thể kéo dài. Mắt thấy con sắp chết, một tên đệ tử Thiết gia ta vân du bên ngoài trở về, mang theo một bộ pháp quyết, trên đó có ghi lại một loại pháp môn luyện chế Hồn Khí. Chỉ cần có thể tìm được một số Tử Kim Ngọc Tinh, có thể tạo ra Hồn Khí để cất chứa nguyên hồn. Có được Hồn Khí này, nguyên hồn con ta được giữ trong đó, ta sẽ có thời gian chậm rãi tìm thân thể mới cho nó.
Vũ La gật đầu, tuy rằng Đại sư luyện khí của Đông Thổ hiếm có, nhưng nếu Thiết Hoành Giang muốn tìm thật rất dễ dàng.
- Rốt cuộc cần bao nhiêu?
Vũ La hỏi.
Ảnh mắt Thiết Hoành Giang nhìn hắn tràn trề hy vọng:
- tối thiểu cũng phải có ba cân.
Tử Kim Ngọc Tinh ở Trung Châu cũng là kim loại hiếm vô cùng ít ỏi, đừng nói là Đông Thổ. Trong cảm nhận của Thiết Hoành Giang, ba cân Tử Kim Ngọc Tinh là một con số rất
Vũ La nhẹ nhàng thở ra, quặng Ô Thiết của hắn từng sản xuất ra một khối Tử Kim Ngọc Tinh, khối ấy chỉ có hơn hai cân. Bất quá Vũ La đã trồng nó bên bờ suối trong Thiên Phủ Chi Quốc, có thể tự động sinh trưởng, có lẽ hiện tại khối Tử Kim Ngọc Tinh nọ không còn nhỏ
Hắn bèn mỉm cười:
- Được, ba cân Tử Kim Ngọc Tinh ta có thể có được, không hơn.
Thiết Hoành Giang tỏ ra mừng như điên dại, Vũ La vội vàng bồi thêm một câu:
- Bất quá giữa chúng ta chỉ có thâm Cửu Đại hận, lão bằng vào cái gì đòi ta cho lão Tử Kim Ngọc Tinh?
Thiết Hoành Giang im lặng một lúc lâu, sau đó gương mặt già nua chợt đỏ bừng, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Hãy cho ta xem Tử Kim Ngọc Tinh trước.
Với trạng thái hiện tại của lão, Vũ La cơ hồ không cần lo lắng lão sẽ động thủ cướp đoạt, cho nên lấy khối Tử Kim Ngọc Tinh to bằng cây măng từ trong Thiên Phủ Chi Quốc ra, nhoáng qua một cái trước mặt Thiết Hoành Giang, sau đó thu vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Ảnh sáng hy vọng bùng lên trong mắt Thiết Hoành Giang, một khối lớn như vậy chắc chắn là đủ.
Lão lại nghiến răng hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Ta ư?
Vũ La hừ lạnh một tiếng:
- Lúc trước lão hại chết ta, chẳng lẽ đã quên sao?
Thiết Hoành Giang ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Cũng được, nếu ngươi muốn lấy mạng già này, ta cho ngươi là được. Chỉ cần sau khi ta chết, ngươi phải tuân thủ lời hứa, mang Tử Kim Ngọc Tinh về Thiết gia.
Vũ La nhe răng cười:
- Được, mạng của lão là của ta.
Đột nhiên hắn nở một nụ cười của ác ma:
- Bất quá ta cho lão một cơ hội, lão có thể bỏ tiền ra mua mạng của mình.
Thiết Hoành Giang hết sức bất ngờ, chớp chớp đôi mắt ti hí nhìn Vũ La. Đương nhiên Vũ La không cần khách sáo:
- Đừng nói lời thừa, lão đường đường là Đại Thánh Yêu tộc, chẳng lẽ không biết mạng mình đáng giá bao nhiêu?
Thiết Hoành Giang bất đắc dĩ lắc đầu:
- Trong nhà ta có một khối Thiên Sinh Thần Ngọc. . .
- Không đủ!
Vũ La không chút khách sáo, trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn khắc bạc.
Thiết Hoành Giang bất đắc dĩ nói:
- Hai khối!
- Vẫn không đủ.