Tiên Tuyệt

Chương 404: Chương 404: Cương Nha Thủy Phủ (Trung)




- Thật sự không còn Thiên Sinh Thần Ngọc nữa!

Thiết Hoành Giang xấu hổ giận dữ không thôi. Lão đường đường là Đại Thánh Yêu tộc, lại rơi vào tĩnh cảnh phải bỏ tiền mua mạng. Người thường không có cảm giác gì, nhưng lão cảm thấy vô cùng nhục nhã.

- Có Thiên Sinh Thần Thạch hay Thiên Sinh Thần Mộc cũng được. . .

- Không còn thiên sinh thần vật. . .

Thiết Hoành Giang vạn phần bất đắc dĩ:

- Mấy thứ này phải trông vào cơ duyên, cho dù là ta cũng chỉ lấy được hai khối này.

Vũ La đảo tròn mắt:

- Vậy Vạn Niên Lão Sâm, Nhân Hình Hà Thủ Ô, Thất Quan Kim Chi gì gì đó, có bao nhiêu hay bấy nhiêu. . .

Rốt cục Thiết Hoành Giang không nhịn được nữa, đùng đùng nổi giận:

- Ngươi cho rằng thiên tài địa bảo đâu đâu cũng có, giơ tay ra là lấy được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?

Vũ La nhanh chóng lấy ra Tử Kim Ngọc Tinh ra nhoáng lên trước mặt lão một cái, Thiết Hoành Giang nhất thời ủ rũ, cúi thấp đầu:

- Ta trở về kiểm tra lại bảo khố, có bao nhiêu cho ngươi hết là xong.

Vũ La hừ một tiếng:

- Như vậy còn tạm được.

Uất ức trong lòng đã voi đi, ích lợi cũng đã kiếm được, hắn lại rót một chén trà:

- Nào, uống trà đi.

Thiết Hoành Giang không muốn uống, nhưng nếu lão không uống, không biết Vũ La còn đưa ra điều kiện gì làm khó mình, đành phải buồn bực nốc một hơi cạn sạch.

- Lúc này bàn tới chuyện giá Tử Kim Ngọc Tinh được rồi.

Thiết Hoành Giang nhảy dựng:

- Còn đòi nữa sao?

Vũ La không lấy làm tức giận trước thái độ của lão, nở một nụ cười hết sức hiền lành:

- Vừa rồi chỉ là đàm phán tiền chuộc mạng già của lão. Hiện tại mới bàn tới giá Tử Kim Ngọc Tinh.

Tử Kim Ngọc Tinh là khoáng vật kim loại mười phần trân quý, cho dù là quặng Ô Thiết của Vũ La cũng sản xuất không được bao nhiêu, ở Trung Châu, Tử Kim Ngọc Tinh là khoáng vật mà đám Đại sư luyện bảo thích nhất. Trong quá trình luyện chế tuyệt đại đa số pháp bảo các loại, chỉ cần cho chút Tử Kim Ngọc Tinh vào, phẩm chất pháp bảo sẽ gia tăng không ít.

Nói cách khác, đây là thứ có thể nâng cao trình độ Đại sư luyện bảo, cho nên ai nấy ra sức tranh nhau.

Đến Đông Thổ, giá trị Tử Kim Ngọc Tinh tự nhiên là nước lên thì thuyền lên.

Trong lòng Thiết Giang hiểu rõ ràng, sắc mặt sa sầm ngồi xuống, bất đắc dĩ nói:

- Ta đã hứa cho ngươi Thiên Sinh Thần Ngọc cùng dược liệu trân quý, những thứ khác e rằng ngươi cũng không coi ra gì, ngươi còn muốn lấy gì nữa?

Vũ La liên tục xua tay:

- Tiền bối tích lũy mấy vạn năm, bảo khố nhất định tràn đầy, vãn bối nào dám xem thường? Hay là như vậy đi, tiền bối có dị bảo gì, nếu tiền bối cảm thấy giá trị không đủ, không hơn được khối Tử Kim Ngọc Tinh này, một món không đủ có thể lấy ra hai món, hai món không đủ có thể lấy ra ba món, ba món không đủ có thể lấy ra mười món. . .

Thiết Hoành Giang ngạc nhiên, một hồi lâu mới ngửa mặt lên trời thở dài:

- Ngươi đường đường là cao thủ, hẳn không phải là loại người vô lại như vậy mới đúng. . .

Vũ La xác thực không giỏi bắt chẹt người khác, bị lão nói như vậy cũng cảm thấy da mặt nóng bừng, không nói gì thêm. Chuyện bên trong Toái Kim Mê Cốc làm cho Vũ La oán hận vô cùng.

Lúc trước hắn cứu Thiết Hoành Giang, tuy nói là hảo tâm, trong đó còn có suy nghĩ “nếu Thiết Hoành Giang chết đi, mình sẽ không thể trả thù”.

Hung quang trong đôi mắt ti hí của Thiết Hoành Giang thu liễm, quan sát Vũ La từ trên xuống dưới một lúc lâu, rốt cục lộ ra một nụ cười khổ:

- Thôi được, thôi được, ai bảo Thiết mỗ rơi vào tay ngươi, sớm biết có lúc này, lúc trước đừng làm như vậy, ôi. . . quả thật không nên chọc tới ngươi. . .

- Ngươi theo ta trở về đi, những dược liệu, dị bảo này ta không có mang theo trên người.

Lão cho tay vào lòng lấy ra hai khối Thiên Sinh Thần Ngọc, đưa cho Vũ La:

- Cầm đi.

Thiết Hoành Giang bị hắn ép buộc một phen, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng ở ngoài mặt cũng không dám chống đối, dù sao trong tay Vũ La cũng đang nắm giữ tính mạng con lão.

Thiết Hoành Giang cả đời kiên cường, thà gãy không cong, tính tình khó chịu nổi tiếng trong đám Đại Thánh Yêu tộc. Không ngờ rằng cũng có ngày phải nhượng bộ người khác vì tính mạng con mình.

Trên người lão mang thương, Vũ La bèn dùng Ngọc Ấn Linh phù hóa thành cụm mây trắng, chở hai người bay đi. Thiết Hoành Giang vừa chữa thương vừa chỉ đường.

Lúc trước lão vô cùng kích động, bạo phát thần lực vô hạn, chẳng những phản chấn khiến cho bản thân bị trọng thương, hơn nữa một thân thần lực hầu như khô cạn. Đại Thánh Yêu tộc như vậy, thần lực tích lũy sâu không lường được. Mãi đến khi bay tới bên ngoài Huyền Nhạc Uyên của Thiết gia, vẫn chưa khôi phục lại được một phần của thời kỳ toàn thịnh.

Xung quanh Huyền Nhạc Uyên là dãy núi chập cùng, hai bên là vách đá đen hiểm trở chót vót. Nếu không đích thân tới đây nhìn tận mắt, thật khó tin rằng thiên nhiên tạo ra thế núi hùng vĩ đến bực này.

Chỉ là hai vách núi đen hai bên đã cao hơn hai ngàn trượng, cao hơn đại đa số núi ở Đông Thổ.

Dưới vực sâu đen ngòm, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vô cùng u ám, bình quân đạt tới độ sâu sáu ngàn trượng. Nước lạnh như băng, cho dù thế chất Yêu tộc mạnh mẽ, cũng không dám khinh suất chạm nước.

Chiều sâu sáu ngàn trượng như vậy, cho dù ném cả một ngọn núi xuống đó cũng có thừa không gian để trôi nổi lơ lửng. Đây là lai lịch của cái tên Huyền Nhạc Uyên.

Thiết Hoành Giang hiện ra chân thân, hóa thành một con quái vật nửa người nửa cá sấu dài chừng ba trượng, mang theo Vũ La nhảy xuống.

Độ cao hai ngàn trượng rơi xuống tự do cũng phải mất khoảng thời gian. Chỉ nghe bên tai gió lạnh thấu xương vù vù, cảm giác này giống như chim chóc phi hành, quả thật tuyệt vòi khó tả.

Mắt thấy mặt nước màu xanh càng ngày càng gần, Vũ La không nhịn được thét dài. Một tiếng nổ ầm vang, hai người rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe.

Nếu không phải hai người một già một trẻ đều không tầm thường, lúc lặn xuống vài trăm trượng sẽ cảm thấy khó chịu.

Thiết Hoành Giang mang theo Vũ La lặn xuống đáy nước. Cả hai người đều có thể nhìn trong bóng tối, cho dù là đáy nước một mảng tối đen, cũng không gây trở ngại Vũ La qua sát cảnh sắc.

Càng đi xuống dưới, vóc dáng sinh vật càng khổng lồ, lẽ ra chuyện này không hợp với thường tình. Nhưng đại đa số những sinh vật hùng mạnh bên dưới Huyền Nhạc Uyên đều sống từ thời viễn cổ cho tới bây giờ, ẩn nấp trong này không hề xuất thế, với lực lượng hùng mạnh của chúng, tự nhiên không hề sợ hãi áp lực rất lớn sâu nơi đáy nước.

Đám cự quái này hữu hảo chung sống với Thiết gia, từ rất xa đã có thể ngửi thấy khí tức Thiết Hoành Giang, biết vị Đại Thánh Yêu tộc này xuất hành, thi nhau tiến tới bái kiến.

Dọc trên đường đi, Vũ La gặp phải mấy chục quái thú bộ dáng dữ tợn đứng ven đường hoan nghênh. Trong đó có không ít quái thú có thực lực không hề kém hơn cường giả như

Nguyễn Xạ Nhật, Khoái Tông.

Đám quái thú này cũng là thực lực ẩn giấu của Thiết gia. Nếu thật sự đến lúc nguy cấp, đột nhiên xuất hiện một mũi kỳ binh như vậy, nhất định có thể xoay chuyển tình thế.

Thủy phù Thiết gia nằm bên dưới một vách đá rất lớn. Trên cửa vào có một tảng đá to bằng ngọn núi nhỏ nằm ngang, dưới tảng đá này là một cánh cổng trên khắc bốn chữ to: Cương Nha Thủy Phủ. (cương nha: răng thép)

Vũ La thấy cái tên này không nhịn được cười, Thiết Hoành Giang nhìn trừng trừng hắn, lên tiếng nói trong nước:

- Cười gì mà cười, lão nhân gia ta ít học, rồi sao?

Thủy Phủ này đã tồn tại mấy vạn năm, là do chính tay Thiết Hoành Giang khai phá vào thời Hồng Hoang. Lúc ấy lão nhân gia vẫn còn là một tên lỗ mãng liều lĩnh, cảm thấy danh hiệu Thiết Chùy Cương Nha có vẻ phù hợp với thân phận Thâm Uyên Huyết Ngạc của mình, cho nên đặt tên cho Thủy Phủ mình là Cương Nha Thủy Phủ. Bốn chữ to như giun bò xiêu vẹo này, cũng là tự tay Thiết Hoành Giang viết.

Sau này cao tuổi, tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, bản thân cũng biết được cái tên này không khỏi quá mức thô bỉ. Chỉ là lão cương quyết không chịu nhận sai, đám vãn bối xin đối tên đều bị lão thóa mạ một trận, sau đó đuổi đi. Cho nên cái tên Cương Nha Thủy Phủ như giun bò này vẫn được sử dụng cho tới bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.