Tiên Tuyệt

Chương 490: Chương 490: Cương phong Long Hồn (Hạ)




Mặc dù không gian dưới phong động rộng lớn. nhưng vừa nhìn đã thấy hết. Nếu không có phát hiện gì trong những động này, vậy thật sự rất khó tìm được đường ra ở nơi này.

Cho dù là đạo tâm Vũ La vững chắc, lúc này cũng không khỏi có chút rối loạn.

Mặc dù biết là vô dụng, nhưng hắn vẫn không cam lòng, tìm trong các động một lượt. Cuối cùng trong mắt hắn lóe lên ngân quang mạnh mẽ, hung hăng nhìn chằm chằm khối ngọc thạch trước mặt.

Vũ La nghiến răng đặt tay lên mặt khối ngọc thạch, ra sức đẩy thật mạnh.

Khối ngọc thạch vẫn không nhúc nhích, Vũ La lại bị cỗ lực lượng kia đẩy bắn ra ngoài, va vào vách đá thật mạnh. Nhưng lúc này Vũ La đã trở nên nóng nảy, mắt hắn không ngừng bạo phát ngân quang đã nói lên điểm ấy.

- Ta cũng không tin!

Vu lực màu vàng sẫm bạo phát, một quyền không tin tà của Vũ La đánh mạnh tới.

Rầm. . . Cỗ lực lượng bên trong ngọc thạch hoàn toàn bạo phát, vách đá xung quanh bình yên vô sự, lực lượng hùng mạnh này chỉ có một cửa phát tiết. Từ trong động phun ra một luồng cương phong màu đen, Vũ La theo đó bị thổi bay ra ngoài.

Bay ra ngàn trượng, Vũ La ngã xuống đất thật mạnh. Hắn không thèm xem xét mình có bị thương hay không, lăn một vòng đứng dậy, chạy thẳng tới một động khác.

Vũ La kiểm tra cẩn thận bảy, tám động, những động này cũng được phân bố ở những vị trí khác nhau. Nhưng kết quả cuối cùng cũng khiến cho Vũ La thất vọng, không hề có đường ra, toàn là đường cùng.

Sắc mặt hắn sa sầm, gào lên một tiếng gọi Địa Hỏa Kim Kỳ Lân:

- Xảy ra chuyện gì, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi đã nói đường ra có khả năng trong phong động hay sao, vì sao không có vậy?

Trong lòng Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng hoang mang mờ mịt, bất quá nó không có gì luyến tiếc thế giới kia, dù là trở về cũng chẳng để làm gì. Nó biết mình khác với Vũ La, cho nên cũng không tức giận, thở dài nói:

- Ta cũng chỉ đoán mà thôi, ta và ngươi cũng là lần đầu tiên tới thế giới này, làm sao ta biết được đường ra ở đâu. . .

Vũ La á khẩu nghẹn lời một lúc lâu sau chợt hung hăng nắm chặt hai quyền:

- Ta không tin, hẳn là ở chỗ này, vì sao có không có đường ra?

Hắn cố công chuẩn bị như vậy, ngoại trừ vì Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nói đường ra ở nơi này, còn vì hắn cũng cảm thấy khả năng này rất lớn.

Trong động là không có hy vọng, nhưng dưới này không gian rộng lớn, nói không chừng ẩn giấu ở đâu đó. . .

Vũ La tìm tòi xung quanh, giống như một con ruồi bay loạn khắp nơi. Bụi Úy Phong Thiết trên mặt đất bị hắn khuấy động, xung quanh một mảng bụi bốc lên mịt mù. Tìm kiếm không mục đích như vậy, tự nhiên là không thu hoạch được gì.

Vũ La không còn có tính nhẫn nại nữa, mình rất có thể vĩnh viễn phải ở lại thế giới này, vĩnh viễn cũng không gặp lại được thân nhân bằng hữu. . . Ý nghĩ này bạo phát phá hoại ý chí của hắn, lực lượng của hắn cũng theo đó bùng nổ. Vu lực màu vàng sẫm, linh nguyên, thần lực, ba cỗ lực lượng hùng mạnh đáng sợ nổ ầm, phóng vút lên cao, khiến cho phong động trở nên hỗn loạn. Bụi Úy Phong Thiết bay lên thật cao, giống như một đám mây đen khổng lồ.

Vũ La dang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ:

- Tại sao. . .

Âm ba cuồn cuộn, đẩy đám bụi Úy Phong Thiết bay lên cao hơn nữa, hòa lẫn với cương phong, bên trong phong động nhất thời hỗn loạn vô cùng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng gầm kinh khủng vang lên, chấn cho phong động lay động một trận. Trong bụi xám mịt mờ, chợt một luồng ngân quang sáng lên chói mắt.

Dưới ánh sáng chiếu rọi, cả phong động trở nên sáng ngời.

Trên nền đất cứng rắn, sau khi lớp bụi Úy Phong Thiết bay đi lộ ra một bộ hài cốt Thần Long khảm trên mặt đất.

Thần Long này có thân dài ba trăm trượng, xương cốt hùng vĩ, đáng tiếc trên xương cổ phía sau đầu có một vết thương rõ ràng, khiến cho ba đốt xương cổ bị đánh nát, có lẽ là vết thương chí mạng của Thần Long này.

Trong hài cốt Thần Long, giữa hai sừng rồng có một luồng ngân quang mãnh liệt lóe lên, phóng xuất một tia ngân quang lững lờ bay lên như hương khói.

Rống!

Long Hồn đang ngủ say bị quấy rầy vô cùng tức giận, gào thét một tiếng vô cùng đáng sợ. Vách đá xung quanh lắc lư một trận, những đạo cương phong cũng bị tiếng long ngâm chấn cho tán loạn, bay giạt ra xa.

Long Hồn Thần Long đang thức tỉnh phát tán ra một cỗ khí thế, khiến cho hết thảy sinh linh trong thiên địa cũng phải sợ hãi quỳ bái. Đây chính là lực lượng đáng sợ ẩn sâu trong huyết mạch, truyền lại từ thuở Hồng Hoang: long uy.

Nếu là lúc bình thường, Vũ La chống lại địch nhân đáng sợ như vậy, tự nhiên sẽ vô cùng cẩn thận, nếu có thể tránh được thì tránh. Dù sao cũng đối mặt với một Thần Long, cho dù chỉ là Long Hồn của Thần Long.

Nhưng bây giờ trong lòng Vũ La đang vô cùng phẫn nộ, phiền não vô cùng, bất chấp tất cả. Lúc hắn phiền não bực tức, ắt sẽ có người gặp xui xẻo, cho dù ngươi là Thần Long thì đã sao, huống chi ngươi vẫn chỉ là Long Hồn của Thần Long. Vũ La gầm lên giận dữ:

- Câm miệng!

Thân hình hắn thấp thoáng một cái, toàn bộ lực lượng khai hỏa, nhanh đến mức khó lòng tin được, nháy mắt đã tới trước bộ hài cốt Thần Long kia, chộp ra một trảo:

- Kêu la cái rắm!

Trảo này của Vũ La bất ngờ chộp tới luồng ngân quang nằm trên đầu rồng.

Long Hồn của Thần Long không có địch nhân trên thế giới này, cho dù là sinh hồn của bảy thượng cổ Thần Thú trong bảy phong động kia cũng không phải là đối thủ của Long Hồn Thần Long này.

Nó đã không còn nhớ cảm giác bị mạo phạm là thế nào, thông thường nó chỉ cần gầm thét một tiếng, đối thủ lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Nhưng lần này, Vũ La thình lình đánh tới, nó vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, càng không ngờ rằng một con kiến nho nhỏ như Vũ La lại dám ra tay với mình.

Vì không kịp đề phòng, nó bị một trảo của Vũ La chộp lấy luồng ngân quang trên đầu.

Vũ La hung hăng nắm chặt luồng ngân quang kia, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Kêu la to thật, xem ngươi còn dám kêu la nữa không. . .

Long Hồn hoàn toàn nổi giận, nó còn chưa từng mất thể diện như vậy bao giờ. Nó đường đường là sinh hồn của thượng cổ Thần Thú, hơn nữa còn là kẻ đứng đầu trong số Thần Thú: Long.

Một tiếng long ngâm hùng hồn vang lên, hào quang Long Hồn rực sáng, nó đã hoàn toàn thức tỉnh sau giấc ngủ. Cho dù bị nắm trong tay, cũng không phải Vũ La có thể khống chế.

Ngọn lửa màu bạc bùng cháy, Vũ La hét thảm một tiếng, ôm lấy cổ tay của mình lui về phía sau. Ngọn lửa màu bạc đã đốt cho da thịt hắn cháy rụi, có thể nhìn thấy xương trắng.

- Hống hống hống!

Long Hồn tức giận gầm thét, ngọn lửa màu bạc kia điên cuồng vọt tới, va mạnh vào vách đá xung quanh. Không ít động nhất thời nát bấy, nham thạch rơi xuống lả tả.

Long Hồn thình lình bắn ra, hóa thành hình dáng Thần Long hoàn chỉnh. Nó quay về phía những động trên vách đá xung quanh hút mạnh, vô số đạo cương phong màu đen chui vào miệng nó.

Long Hồn không ngừng hấp thu cương phong, càng ngày càng lớn, dần dần trở nên to bằng hài cốt Thần Long kia.

Nó muốn dùng lực lượng mạnh nhất của mình, giết chết ngay tức khắc con kiến dám can đảm mạo phạm tới mình

Vũ La cười lạnh đứng một bên, bàn tay bị thương đã hoàn toàn khôi phục, thân thể hắn mượn cương phong tu luyện cường hãn vô cùng. Mặc cho Long Hồn không ngừng bành trướng lực lượng, Vũ La vẫn không nói nửa lời.

Rốt cục Long Hồn đã đạt tới cảnh giới mạnh nhất. Nó lồng lộn trên không, ngửa mặt lên trời rống giận, đôi mắt đầy lửa bạc bên trong, từ trên cao nhìn Vũ La bên dưới với vẻ tàn bạo. Trong mắt nó không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ có tức giận cùng giết chóc.

Một cột sáng màu bạc từ trong miệng Long Hồ thình lình phun ra, bắn thẳng xuống Vũ La phía dưới.

Cột sáng màu bạc rời khỏi miệng Long Hồn, nhanh chóng bành trướng. Khi nó tới mặt đất đã bao trùm chu vi ba ngàn trượng. Long Hồn sợ rằng Vũ La chạy trốn, cho nên đòn này có phạm vi công kích vô cùng rộng lớn.

Không ngờ rằng Vũ La cơ hồ không có ý định chạy trốn, hắn đang muốn đánh với Long Hồn một trận sướng tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.