Tiên Tuyệt

Chương 489: Chương 489: Cương phong Long Hồn (Trung)




Từng đạo cương phong thổi vù vù trở lên, giống như dao bén cắt vào thân thể Vũ La. Áo mà hắn đang mặc cũng là do Vu lực màu vàng sẫm biến ảo mà thành. Vũ La cũng không am hiểu lắm những thủ đoạn nho nhỏ như vậy, giống như hắn hiểu cách làm thế nào dùng Bát Hoang Đoán Tạp luyện chế ra áo giáp đúng cách, nhưng không biết làm thế nào luyện chế cho tinh tế đẹp đẽ.

Áo trên người hắn nhìn qua giống như áo vải thô ngắn, không đẹp chút nào.

Từ trên phong động nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng tối đen như mực, trên thực tế sau khi vào sẽ phi hành ra, trên vách đá toát ra ánh sáng mờ nhạt, giống như có vô số tinh phấn hòa tan trong vách đá. Chỉ bất quá lực lượng cương phong trong phong động quá mức hùng mạnh, ánh sáng yếu ớt này đều bị màu đen của cương phong che lấp hết.

Vũ La tiếp tục đi xuống, lại khoảng một ngàn trượng nữa, vách đá bắt đầu trở nên rét lạnh, những tia sáng mờ trên vách đá cũng biến thành màu xanh nhạt.

Lại xuống thêm ngàn trượng nữa, tình trạng này cũng không thay đổi, cửa động trên đỉnh đầu Vũ La đã nhỏ chỉ còn bằng vầng trăng.

Đến nơi này có thể nghe được phía dưới sâu trong bóng tối vang lên những tiếng ầm ầm, có hơi giống thanh âm của nước thủy triều, lại hơi giống như tiếng dã thú gầm lên giận dữ. Bởi vì hồi âm không ngừng quanh quấn trong phong động, cho nên không thể phân biệt rõ ràng.

Càng xuống sâu càng rét lạnh, mặc dù trong phong động không tồn tại tầng đất đóng băng, nhưng cỗ khí lạnh này vẫn bức người không ít. Xem ra thế giới bên dưới là vùng rét lạnh, diện tích của nó rộng mênh mông như vậy, cũng không phải là Băng Chi Tố Vu có thể làm được.

Đi sâu một mực xuống chừng sáu ngàn trượng, chân Vũ La đột nhiên đạp vào khoảng không, suýt chút nữa rơi xuống.

Cũng may hai cánh tay hắn còn đang chịu đựng sức nặng thân thể, hai mũi chân điểm vào vách đá, dần dần thăm dò xuống dưới, cảm thấy bên dưới rõ ràng là khoảng không.

Vũ La dùng sức hai tay, treo thân thể trên vách đá, cúi đầu nhìn xuống. Hai mắt hắn trong đêm toát ra ngân quang sáng chói, rốt cục nhìn xuyên qua bóng tối dày đặc nhìn rõ tình huống bên dưới.

Phía dưới là một không gian rất lớn, có hình dáng như một cái bình, miệng bình vừa dài vừa hẹp, bụng bình rất lớn. Hiện tại Vũ La đang treo người giữa cổ bình và bụng bình, cho nên dưới chân hắn mới là khoảng không.

Hiện tại hắn còn cách đáy phong động này có chừng ba ngàn trượng, nhưng biết sắp sửa tới đáy, cũng không cần quá quan tâm như vậy. Hắn dứt khoát buông tay, phát động Vu lực màu vàng sẫm, từ từ bay xuống dưới.

Vừa tiến vào không gian bên dưới, Vũ La cảm nhận được lực lượng cương phong xung quanh vô cùng mãnh liệt.

Vô số đạo cương phong thật nhỏ từ bốn phương tám hướng thổi tới. Dù số cương phong này không lớn, nhưng lực lượng hùng mạnh, thổi trúng Vũ La lắc lư trên không một trận, suýt chút nữa không thể ổn định được thân hình. May là sáu ngày trước hắn đã khổ tâm rèn luyện, cũng không hoảng loạn, dưới ảnh hưởng của cương phong miễn cưỡng ổn định được thân hình, lắc lư đáp xuống.

Trong mắt Vũ La vẫn phóng ra ngân quang sáng chói, hiện tại hắn đã có thể nhìn rõ hoàn cành xung quanh mình. Không gian này cao ba ngàn trượng, đường kính chừng vạn trượng. Trong không gian rộng lớn này, cương phong màu đen thật nhỏ giăng đầy, giống như vô số rắn đen bay khắp không gian.

Vách đá xung quanh có rất nhiều cửa động, giống như những chiếc tổ ong rất lớn.

Những đạo cương phong thật nhỏ kia không ngừng chui ra chui vào những cửa động này, hiển nhiên là trong những cửa động như tổ ong kia nuôi dưỡng cương phong đáng sợ.

Vũ La chậm rãi đáp xuống mặt đất, bởi vì cương phong quấy nhiễu cho nên lảo đảo một cái, bước ra mấy bước mới đứng vững được thân hình. Ngoài dự liệu của hắn, hai chân vừa chạm đất đã làm dấy lên một lớp bụi xám, sau đó hai chân hắn cắm sâu xuống đất, giống như vừa rơi xuống bùn lầy.

Vũ La hết sức bất ngờ, nơi đây là đáy của phong động, đúng lý ra không thể nào lưu lại tro bụi hoặc bùn lầy gì. Cho dù là sắt thép e rằng cũng phải hóa thành phấn vụn bay ra ngoài.

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay cào trên mặt đất một cái, quả nhiên là một lớp gì đó như bột phấn.

Vũ La chà chà trong tay, miệng há hốc: đây là bột Úy Phong Thiết! Dưới đáy phong động phủ kín một lớp bột vụn Úy Phong Thiết rất dày.

Chuyện này cũng không trách được, chỉ có Úy Phong Thiết không sợ cương phong mới có thể lắng đọng ở nơi này.

Nếu so sánh với nơi này, số Úy Phong Thiết mà Vũ La có được quả thật là không đáng nhắc tới. Úy Phong Thiết nhiều như vậy, chắc chắn là một khoản của cải khổng lồ tới mức kinh người.

Mặc dù trước khi Vũ La tới thế giới dưới lòng đất này, chưa từng nghe qua về Úy Phong Thiết, cũng không biết ngoài không sợ cương phong ra, Úy Phong Thiết này còn có tác dụng nào khác. Nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng uy lực của cương phong, chỉ bằng vào điểm này đã chứng minh giá trị Úy Phong Thiết không nhỏ, thu thập càng nhiều càng tốt.

Chỉ bất quá lúc này không phải là lúc làm thần giữ của, hắn vứt nắm bột Úy Phong Thiết trong tay đi, bước nhanh về phía vách đá. Hắn đi quá nhanh, lập tức làm cho mặt đất bốc lên bụi xám mù mịt. Gần mặt đất cũng có rất nhiều cương phong thổi, những đạo cương phong nhỏ này va vào bụi Úy Phong Thiết nhất thời bị kìm chế, không thể thoát ra, rốt cục dần dần hạ xuống theo bụi Úy Phong Thiết rồi biến mất.

Vũ La chẳng quan tâm nhiều như vậy, hắn chỉ muốn biết rõ ràng rốt cục cương phong này được tạo thành thế nào, nói không chừng chuyện này sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn rời khỏi thế giới này.

Càng tới gần những cửa động chi chít trên vách đá, những đạo cương phong nhỏ kia càng mạnh hơn, dường như cố ý bài xích Vũ La, thổi liên tiếp vào thân thể hắn.

Vũ La tiến tới trước vách đá, những cửa động kia từ xa nhìn chỉ to như nắm tay, hiện tại tới gần mới thấy chúng to bằng cối xay.

Vũ La tới sát một cửa động nhìn vào, một luồng cương phong màu đen thổi vù một tiếng, khiến cho Vũ La lảo đảo lui về phía sau một bước. Hắn thầm thóa mạ một câu, lại tiến lên, hai chân đứng vững vàng trên mặt đất, dùng Vu lực màu vàng sẫm bao phủ gương mặt, chống lại cương phong từ trong cửa động thổi ra như đạn bắn.

Động này chỉ sâu chừng mười trượng, bên trong cũng không phải là bóng tối, ngược lại có một lớp bạch quang mờ nhạt. Từng luồng cương phong sinh ra từ lớp bạch quang kia, thổi ra bên ngoài.

Vũ La quan sát liên tiếp mười mấy động, cũng y như vậy. Hắn chui vào một động, tới tận cùng quan sát cẩn thận, không ngờ lớp bạch quang mờ nhạt kia là một khối ngọc.

Trong mỗi động như vậy được khảm một khối ngọc. Hoặc phía sau cả phong động này là một khối ngọc thạch khổng lồ, chỉ hiện ra ở vị trí của các động.

Vũ La nghi hoặc đưa tay nhẹ nhàng nhấn một cái vào ngọc thạch toát ra bạch quang nhè nhẹ, ngọc thạch vẫn không nhúc nhích. Bàn tay hắn cảm nhận được một luồng lực lượng vô cùng đáng sợ, hùng mạnh hơn cương phong vô số lần đánh tới, bốp một cái khiến cho tay Vũ La dội ngược trở lại.

Cỗ lực lượng này có thuộc tính hoàn toàn giống như cương phong, vô cùng lợi hại hung tàn, hùng mạnh hơn cương phong rất nhiều.

Vũ La thầm suy đoán trong lòng, đây chính là lai lịch của cương phong.

Dường như cương phong từ trong ngọc thạch này thổi ra, suy đoán này khiến cho Vũ La cảm thấy có hơi buồn cười: gió từ trong ngọc thạch thổi ra, làm sao có thể như vậy được? Nhưng sự thật đang phơi bày ra trước mắt, nếu không phải là ngọc thạch, chẳng lẽ là vách đá xung quanh thổi ra, chẳng lẽ tự nhiên sinh ra?

Vũ La giống như một con mèo co rút trong động, tìm kiếm từ trên xuống dưới động một lượt, ngay cả một vết cắt dù là nhỏ nhất cũng không bỏ sót.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì. Trong lòng Vũ La có chút hốt hoảng, nhưng hắn cũng cố gắng bắt buộc mình cố gắng trấn tĩnh lại, không ngừng nói với mình: cũng không phải là không có cơ hội, cứ tìm tiếp, nơi này không có, nói không chừng sẽ tìm được bên ngoài.

Từ đầu chí cuối hắn đã chuẩn bị hai tháng, không tiếc mạo hiểm tính mạng mượn cương phong tu luyện, lại càng không tiếc mạo hiểm lớn hơn nữa chui vào phong động, như vậy là vì cái gì? Chính là muốn tìm đường trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.