Tiên Tuyệt

Chương 928: Chương 928: Cửu Đại Cự Đầu (Hạ)




Một tiếng hừ lạnh từ trong tòa bao sương thư chín truyền ra:

- Tiểu tử kia, ta có chút giao tình với phụ thân ngươi, nhắc nhở ngươi một câu. Ngươi hiện tại không nên phẫn nộ mà hẳn là cảm thấy may mắn. Ngày hôm qua chúng ta đều vắng mặt, cho nên ngươi mới thu hoạch được món Phù Hạch Tiên Binh kia.

Chỉ nói đến đây, thanh âm kia không mở miệng nữa.

Mọi người tính toán trong lòng, đúng vậy, mặc dù món hôm qua không bằng hôm nay, thế nhưng dù sao cũng đã mua vào tay. Nếu như ngày hôm qua không ra tay, chờ đến hôm nay, có chín đại cự đầu ở đây, những con cá nhỏ tôm nhỏ như bọn họ còn có cơ hội sao?

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, xin tiền bối ban danh hiệu, sau khi vãn bối trở về nhất định bẩm báo gia phụ.

Trong bao sương thứ chín lại không có thanh âm, người ta căn bản không thích phần nhân tình này của ngươi, chỉ là tùy tiện mà làm, nhắc nhở một câu mà thôi.

Lâm đạo nhân cười khổ:

- Cái này. . . mọi người đấu giá đi.

Một lát sau, khúc nhạc đệm nhỏ này đã bị mọi người quên rồi, lực chú ý của mọi người một lần nữa chuyển tới trên món Phù Hạch Tiên Binh trân quý kia, dưới sự do dự vẫn có người nhịn không được:

- Năm trăm năm mươi vạn!

- Sáu trăm vạn!

- Sáu trăm năm mươi vạn. . .

Một khi bắt đầu liền giống như nước lũ vỡ đê không thể ngăn cản.

Trong bao sương của Vũ La, Lão Hắc có chút buồn bực nhìn Tổ Thiên Thu:

- Thực sự là thất phẩm thượng sao?

Vừa nói đến việc này, Tổ Thiên Thu liền nổi giận:

- Hai người các ngươi, làm việc thật không ổn thỏa!

Tác phẩm này, Lão Hắc và Lôi Ba đều cho rằng vẫn là thất phẩm trung. Khi giao cho Tổ Thiên Thu cũng nói là thất phẩm trung. Tổ Thiên Thu vô cùng cẩn thận, dù sao cũng đã có vết xe đổ của tác phẩm trước đây. Vì vậy hắn bèn mang đi nhờ người giám định, kết quả giám định làm cho Tổ Thiên Thu hô may mắn: thất phẩm thượng!

Nếu như dựa theo đẳng cấp thất phẩm trung bán ra, vậy thật đúng là lỗ lớn.

Việc này hắn vẫn chưa kịp nói với mấy người Lão Hắc, hiện tại nhắc tới lập tức oán hận hai người một trận không ít. Nhưng Lão Hắc và Lôi Ba không nghe lọt tai một lời nào của lão, hoảng sợ nhìn Vũ La.

- Các ngươi làm sao vậy?

Tổ Thiên Thu cuối cùng đã phát hiện có điểm không thích hợp.

Lão Hắc và Lôi Ba lắp bắp:

- Thiên Thu à, đây chỉ là món Phù Hạch Tiên Binh thứ hai mà Vũ tiên sinh luyện chế ra, chính là thất phẩm thượng!

- A! Các ngươi không phải gạt ta, tác phẩm thứ hai chính là thất phẩm thượng? Trên lịch sử toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà, Tam Phù Thiên Công hùng mạnh nhất cũng không làm được đến trình độ này đi?

Lão Hắc lắc đầu:

- Ta lừa ngươi có ích gì? Vũ tiên sinh, thực sự là Tam Phù Thiên Công có tiền đồ nhất trên lịch sử Cửu Giới Tinh Hà!

- Chuyện này, chúng ta tự mình biết là được, ngàn vạn lần không được nói ra ngoài!

Tổ Thiên Thu mẫn cảm nói. Hiện tại hắn đã buộc cùng một chỗ với ba người, đương nhiên không hy vọng Vũ La xảy ra chuyện.

- Ngươi yên tâm, chúng ta đều hiếu được.

Tổ Thiên Thu gật đầu, nhìn Vũ La đang ngồi thản nhiên, lại càng cảm thán: Tiên giới chưa bao giờ thiếu thiên tài, thế nhưng chuyện này cũng quá nghịch thiên đi?

Trong đại sảnh trong chín đại cự đầu cuối cùng có người không kìm chế nổi đã xuất thủ.

- Một ngàn hai trăm vạn.

Thanh âm nhẹ nhàng, có cảm giác gợn sóng không sợ hãi, lại trực tiếp nâng giá lên hai trăm vạn, dường như nhất định mua cho bằng được.

Thanh âm này vang lên trong bao sương, Phương Lộc Hiếu cuối cùng đã lộ vẻ tươi cười.

Giá tiền này vừa ra, những người cạnh tranh còn lại đều thầm thở dài một tiếng, một chút may mắn cuối cùng trong lòng cũng biến mất, cũng biết đã không phải những người đẳng cấp như mình có thể tranh đoạt rồi.

- Một ngàn ba trăm vạn.

Vị cự đầu thứ hai đã mở miệng.

- Một ngàn bốn trăm vạn.

Vị thứ ba.

Ba vị này xem ra là có ý với món Phù Hạch Tiên Binh này.

Cạnh tranh sau đó cũng chỉ triển khai giữa ba người, những cự đầu còn lại cũng không tham dự vào. Chẳng qua toàn bộ quá trình bầu không khí trong đại sảnh như thường, hiển nhiên nhìn ra được món Phù Hạch Tiên Binh này, các cự đầu hoàn toàn hài lòng, ít nhất không mất công đến một chuyến.

Lão Hắc thở dài một tiếng:

- Đáng tiếc chỉ có ba người cạnh tranh, bằng không rất dễ dàng đột phá cái giá ba ngàn vạn.

Vũ La thản nhiên nói:

- Tác phẩm này còn không lọt vào pháp nhãn của những cự đầu này. Ba vị tham gia cạnh tranh, chẳng qua chỉ là trong nhà có vãn bối đúng lúc cần thứ này. Sáu vị khác không có nhu cầu này mà thôi.

Nếu như Phương Lộc Hiếu ở đây, nghe được lời nói này của Vũ La, khẳng định bị dọa nhảy dựng lên: Vũ La đoán cực chuẩn, thân phận của ba vị kia Phương Lộc Hiếu rất rõ ràng, đích thật là trong nhà hoặc là con gái, hoặc là cháu trai đúng lúc có người cần món Phù Hạch Tiên Binh này. Vũ La đối với định vị tác phẩm của mình và nhu cầu của những cự đầu này nắm rất chuẩn.

Ba vị cự đầu cạnh tranh một phen, cuối cùng tác phẩm này thành giao với giá kinh người hai ngàn ba trăm vạn.

Xung quanh vang lên tiếng than kinh hãi, trong bao sương của chín cự đầu lại là một mảnh an tĩnh. Người đấu giá thắng không có gì vui sướng, người thất bại cũng không có gì uể oải, lại càng không bởi vì vật này mà trở mặt với nhau.

Thứ này, ở trong mắt bọn họ, chẳng qua có chút tác dụng, có chút thú vị, cũng chỉ có thể mà thôi, thậm chí còn không cả phát ra một chút chấn động tâm tình.

Khoảnh khắc thành giao, ba người Lão Hắc vung nắm tay lên trời, vô cùng hưng phấn, hơn hai ngàn vạn, lại thêm của ngày hôm qua, bọn họ thực sự cơm áo không lo rồi.

Trong một bao sương khác, Phương Địch Vũ lại có chút thất vọng:

- Phụ thân, chỉ sợ còn chưa thể đạt được sự kỳ vọng của chúng ta. Vị Vũ tiên sinh kia tiền đồ không thể hạn lượng, nhưng dù sao cũng vừa mới trở thành Tam Phù Thiên Công.

Phương Lộc Hiếu cũng khẽ gật đầu:

- Chúng ta vẫn xem thường những cự đầu này. Từ sự phản ứng của món Phù Hạch Tiên Binh này xem ra, món Phù Vận Tiên văn thất phẩm trung kế tiếp mới có thể làm cho bọn họ có chút hứng thú, nhưng muốn làm cho bọn họ chân chính coi trọng, khả năng không lớn.

Tuy nói thoáng có chút thất vọng, thế nhưng lần đấu giá hội này cũng coi như là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, vốn chỉ có hy vọng kết nối quan hệ với ba vị cự đâu, hiện tại đã tới chín vị, hơn nữa đều coi như hài lòng.

Chờ tương lai Vũ La đạt được tiến bộ nhảy vọt, lại đem tác phẩm cho những cự đầu này xem, cũng thuận lợi hơn nhiều.

Phụ tử hai người không hề hy vọng xa vời gì, tiếp tục quan sát bán đấu giá.

Lâm đạo nhân cười ha ha:

- Các vị các vị, tiếp theo đã đi vào phần cuối cùng của hội đấu giá lần này, thời khắc đáng chú ý nhất sắp đến rồi.

- Mọi người mời xem!

Mỹ nhân đưa lên một món vật phẩm bán đấu giá cuối cùng, Lâm đạo nhân không dám khoe khoang gì nữa, một tay kéo lụa hồng xuống.

- Ực. . .

Có người nuốt nước bọt.

- Phù Vận Tiên văn!

Mọi người thoáng cái nổ tung, lộn xộn thành một đoàn, sự xuất hiện của món Phù Vận Tiên Văn này thật sự là quá mức kinh người rồi. Cho dù là Tam Phù Thiên Công cũng không có mấy người có thể chế tạo ra Phù Vận Tiên văn.

Phù Vận Tiên văn thất phẩm trung, thực sự là quá mức trân quý.

Ồn ào một lúc lâu, mọi người cuối cùng cũng an tĩnh lại, trong lòng vạn phần không muốn.

Tất cả mọi người đều hiểu được, nếu như không có chín đại cự đầu mọi người đều có cơ hội, cùng lắm thì mang hết gia tài ra đặt, cũng phải tranh đoạt một chút. Thế nhưng chín đại cự đầu ở đây, bọn họ không có chút cơ hội nào cả. Rõ ràng nhìn thấy bảo vật trân quý này lại không thể lấy đến tay, tiếc nuối trong lòng có thể nghĩ được.

Lâm đạo nhân cười ha hả:

- Các vị, tấm Phù Vận Tiên Văn thất phẩm trung này, giá quy định hai ngàn vạn tiên ngọc, mỗi lần tăng giá một trăm vạn, hiện tại bắt đầu!

Một lúc lâu không có ai ra giá, Lâm đạo nhân buồn bực, hắn nhìn bao sương của chín đại cự đầu một chút: Lẽ nào nói thứ này đẳng cấp quá thấp, chín đại cự đầu thực sự không có hứng thú?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.