Lâm đạo nhân vung tay lên, mỹ nhân tuyệt sắc vận trường quần lụa đỏ, tay nâng khay do tiên ngọc khắc thành, ung dung nhẹ nhàng đi tới.
Hôm qua Lâm Sấu Tử còn dám giở ra chút thủ đoạn nho nhỏ, khiến cho mọi người nôn nóng phát cuồng. Nhưng hôm nay trong những bao sương kia có những cự đầu Tiên giới, Lâm Sấu Tử biết những thủ đoạn nhỏ này chẳng những sẽ không có hiệu quả gì, ngược lại sẽ khiến cho những vị kia ghét thêm, vì vậy đi thẳng vào vấn đề nói:
- Chư vị, đây chính là vật phẩm đấu giá đầu tiên trong hôm nay, mời xem!
Lão vén miếng lụa đỏ ra, lộ ra trên khay là một khối tinh thể màu lam không có hình dạng nhất định.
Phía dưới một mảnh kinh hô:
- Đây là Lam Phách Long Tinh
- Không sai, là Lam Phách Long Tinh, tài liệu nhất phẩm thượng trân quý!
- Giỏi thật, mới vật phẩm đầu tiên đã trân quý như vậy. . .
Mặc dù Lâm Sấu Tử đang cười, nhưng trong lòng lão thật sự không có chút cảm giác cao hứng nào cả. Tuy rằng phía dưới một mảnh kinh hô, nhưng chín vị cự đầu ngồi trong chín bao sương mà lúc trước hội trưởng Đại nhân từng nói qua với lão lại không có chút động tĩnh nào cả.
Lam Phách Long Tinh này thật ra cũng không phải là Long Tinh chân chính, mà là nội đan của một loại tinh thú có huyết mạch Long tộc hiếm có trong Cửu Giới Tinh Hà, Bát Dực Kình Long.
Mặc dù Bát Dực Kình Long cũng rất hùng mạnh, nhưng đối với những cự đầu kia mà nói, săn giết Bát Dực Kình Long không thành vấn đề. Vật này đối với bọn họ, căn bản không đáng để chạy xa như vậy tới mua.
Trong bao sương Phương Địch Vũ, Thái thượng hội trưởng Phương Lộc Hiếu khẽ cau mày:
- Địch Vũ, là ta sơ sót, e rằng chín vị này sẽ không đủ kiên nhẫn chờ chúng ta nhất nhất đấu giá những vật phẩm này trước. . .
Phương Địch Vũ suy nghĩ một chút, lão gia tử nói quá thật là chuẩn xác:
- Lúc trước chúng ta mãi mê cao hứng, cho nên tính toán hơi có sơ sót. Hay là như vậy đi, để con tới dặn bọn họ đấu giá trọn gói ba vật phẩm còn lại một lần. Sau đó sẽ đưa món Phù Hạch Tiên Binh kia lên, cuối cũng là đạo Phù Vận Tiên văn kia. Phụ thân, người thấy thế nào?
- Cũng chỉ có thể như thế, con đi an bài đi.
- Dạ.
Trong bao sương của Vũ La, ba người Tổ Thiên Thu hưng phấn không thôi, nghĩ tới những đại nhân vật không lộ diện trong những bao sương xung quanh cũng khiến cho tâm trạng bọn họ vô cùng kích động. Thậm chí Lão Hắc còn đang suy nghĩ, chỉ cần trong những người này có một người coi trọng tài năng của mình, vậy chuyện quật khởi như xưa là hết sức dễ dàng.
Từ đầu chí cuối Vũ La vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, hết thảy tùy tâm ứng đối, không hề kích động. Hẳn không cần nhìn ba người Tổ Thiên Thu cũng biết hiện tại tâm trạng bọn họ thế nào. Điểm khác nhau lớn nhất giữa hắn và ba người chính là, ba người hy vọng được những cự đầu kia thưởng thức, mà Vũ La hiểu rất rõ ràng, sẽ có một ngày mình sẽ ngồi ngang hàng với những người này, bọn Tổ Thiên Thu sẽ bị mình bỏ lại rất xa.
Trước những người này còn có một bóng dáng khổng lồ, Tả Sư Dạ Vũ.
Vũ La tới Tiên giới lâu như vậy, cho dù là thời khắc gian khổ gần đây, hẳn cũng không có sử dụng qua Huyết Hải Ngọc Sát lệnh. Bởi vì hắn muốn bằng vào thực lực của mình đạt tới trình độ như Tả Sư Dạ Vũ, sau đó mới đi gặp gỡ cố nhân.
Ở Ngũ Phương giới, những Tiên Nhân hạ giới kia muốn giở trò, Vũ La không ngại lấy Huyết Hải Ngọc Sát lệnh hù dọa bọn họ một phen. Nhưng hiện tại hắn đã tới Tiên giới, tình huống không giống như trước.
Sau một phen tranh đoạt, rốt cục khối Lam Phách Long Tinh kia cũng đã thành giao. Giá thành giao đạt tới ba trăm hai mươi vạn tiên ngọc, cũng phù hợp với giá trị bản thân Lam Phách Long Tinh.
Lâm đạo nhân đi xuống nghỉ ngơi một chút, rất nhanh lên đài một lần nữa, tươi cười rạng rỡ:
- Chư vị, chư vị, cao trào sắp sửa tới rồi, bảo vật nóng bỏng chân chính bắt đầu, mời xem. . .
Ba mỹ nữ tuyệt sắc mỗi người bưng một chiếc khay ngọc tiến tới, trên khay ngọc bày ba món pháp bảo.
Lâm Sấu Tử tiến lên chỉ vào ba món pháp bảo kia:
- Tinh Không Long Tu Đằng một vạn tám ngàn năm tuổi.
- Lôi Quang Huyền Không Song Kiếm nhất phẩm thượng.
- Mười viên Ngũ sắc Ngưng Thần Đan nhất phẩm thượng.
- Ba bảo vật này chọn ra bất cứ món nào cũng thừa sức làm trọng bảo cuối cùng của buổi đấu giá, nhưng hiện tại chúng ta đấu giá trọn gói. Giá khởi điểm một ngàn vạn tiên ngọc, mỗi lần tăng giá năm mươi vạn tiên ngọc, hiện tại bắt đầu!
Chiêu này khiến cho không ít người không hiểu vì sao. Nếu tách riêng đấu giá ba món pháp bảo này, chắc chắn là thuyết phục hơn nhiều, đấu giá trọn gói như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quyết tâm người mua.
Nhưng Vũ La cảm giác được rõ ràng, không khí trong chín bao sương kia vốn có phần đè nén, hiện tại rốt cục đã buông lỏng.
Đám cự đầu có thể đi tới địa vị bây giờ, cũng toàn là lão hồ ly đạo hạnh cao thâm, chỉ một chút chi tiết là có thể nhìn ra tất cả chân tướng sau lưng. Cử động của Phương Lộc Hiếu rõ ràng như vậy, bọn họ sao lại không hiểu.
Phương Lộc Hiếu phát ra tín hiệu rất rõ ràng: chư vị nể mặt lão đầu tử ta, ta cũng có đi có lại. Cho dù ta chịu lỗ, ta cũng rất vui vẻ.
Ba vật bảo vật đấu giá trọn gói, cuối cùng chỉ thành giao với giá hai ngàn một trăm vạn, cao hơn gấp đôi so với giá khởi điểm, không thể nói là lỗ được, nhất định là có lời một chút.
- Tốt lắm.
Lâm đạo nhân khẽ mỉm cười:
- Vật phẩm đấu giá kế tiếp, ta nghĩ nhất định sẽ làm cho mọi người hài lòng.
Lần này lão dứt khoát không nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu.
Lâm đạo nhân vung tay một cái, mỹ nhân bới tóc thật cao, thân như lưu vân uyển chuyển tiến đến. Trong tay nàng nâng một chiếc khay ngọc màu đỏ tươi, theo những bước chân của nàng, có một tràng tiên nhạc lượn lờ vang lên, ý cảnh mênh mang.
Mỹ nhân nâng khay ngọc từ từ để xuống, Lâm Sấu Tử bệnh cũ tái phát:
- Ha ha, các vị, cho phép ta giới thiệu dài dòng một chút. Tác phẩm này là. . .
Khí tức trong cả đại sảnh trầm xuống, sắc mặt Lâm Sấu Tử đại biến, ho khan một tiếng:
- Khụ, chỉ là ta quen miệng mà thôi. Các vị, mời xem!
Lão vén miếng lụa đỏ ra, mọi người nhìn thấy rõ ràng vật trong đó, cũng có chút không dám tin vào hai mắt của mình. Sau phút giây yên tĩnh ngắn ngủi, xác nhận rõ ràng, thình lình nổ ầm vang.
- Lại là một món Phù Hạch Tiên Binh!
- Chỉ trong một hội đấu giá lại xuất hiện hai món Phù Hạch Tiên Binh trân quý vô cùng, chẳng lẽ Thập Phương thương hành đào được thượng cổ Tiên mộ, có được thu hoạch như thế!
- Món Phù Hạch Tiên Binh hôm qua lấy ra đấu giá sớm như vậy, hơn nữa còn không phải là trọng bảo cuối cùng, ta đã cảm thấy nhất định là có vấn đề. Quả nhiên trong tay Thập Phương thương hành còn có Phù Hạch Tiên Binh trân quý hơn nữa!
- Đây là. . . là thất phẩm thượng, trời ơi. . .
Trong chín bao sương của chín cự đầu cũng phát ra một tiếng vang khe khẽ, Phương Lộc Hiếu vẫn dựng thẳng lỗ tai, nghe được một tiếng vang, rốt cục hài lòng gật đầu.
Chuyện này coi như là câu trả lời xứng đáng cho Cửu Đại Cự Đầu.
Phương Địch Vũ lau mồ hôi lạnh, kỳ ngộ cũng đi cùng nguy hiểm. Nếu như thực sự không thể làm cho chín đại cự đầu hài lòng, sau này tuyệt đối sẽ không có nhân vật cấp quan trọng này tới cổ động, Thập Phương thương hành thế tất suy bại.
Lâm đạo nhân vẫn mỉm cười không nói, mãi cho đến khi thanh âm nghị luận dần dần thấp xuống, lão mới nói:
- Các vị, trình độ trân quý của bảo vật này không cần ta nhiều lời chứ? Tiên nhân dưới tam phẩm trong tay cầm Phù Hạch Tiên Binh này có thể khiêu chiến vượt cấp. Tiên nhân dưới ngũ phẩm thậm chí có thể khiêu chiến vượt hai cấp!
- Ta cũng không dài dòng nữa, hiện tại bắt đầu đấu giá, Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng, giá khởi điểm năm trăm vạn tiên ngọc, mỗi lần tăng giá năm mươi vạn, bắt đầu!
Người mở miệng đầu tiên lại không báo giá.
- Còn có bảo bối như vậy, vì sao hôm qua các ngươi lại không nói?
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, là thanh âm trầm hùng ngày hôm qua bỏ ra một ngàn vạn mua món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung. Y đã bỏ ra một ngàn vạn, tích góp đã không còn lại bao nhiêu, tuyệt đối không có thực lực cạnh tranh mua bảo vật thượng phẩm này nữa, hối hận gần chết.
- Hừ!