Có thể tưởng tượng, hiện tại Lý Kế đang quát lên như sấm. đùng đùng nổi giận.
- Ha ha ha. . .
Mọi người khoan khoái cười to.
Kết quả cuối cùng cũng đúng như Vũ La suy đoán, món Phù Hạch Tiên Binh này trở thành vật phẩm có giá cao nhất trong buổi đấu giá hôm nay. Một ngàn vạn tiên ngọc, cho dù buổi đấu giá ngày mai cũng khó mà có được vật phẩm nào có được giá cao như vậy.
Trọng bảo cuối cùng của Lý Kế là một món pháp bảo nhị phẩm thượng, quá thật là vô cùng hiếm có. Nếu không phải tác phẩm của Vũ La xuất hiện bất thình lình, chắc chắn nó sẽ có giá cao nhất hôm nay.
Pháp bảo Tiên giới khác xa pháp bảo Ngũ Phương giới, ở đây là Tiên Khí.
Món Tiên Khí nhị phẩm thượng này rốt cục cùng bán được giá bốn trăm vạn, đáng tiếc còn kém xa tác phẩm của Vũ La.
Đường đường trọng bảo cuối cùng nhưng không bằng được nửa giá tác phẩm của Vũ La. Trước buổi đấu giá, Lý Kế huênh hoang khoác lác, diễu võ dương oai về thương phẩm của mình trở thành trọng bảo cuối cùng, rất nhanh trở thành một chuyện cười lưu truyền khắp Thập Phương thương hành.
Lý Kế mất hết thể diện, cũng không còn cách nào, liên tiếp mấy ngày cũng không thấy xuất hiện.
Tổ Thiên Thu ca khúc khải hoàn, sau khi buổi đấu giá chấm dứt, lão vừa đưa ba người Vũ La về phòng chữ Thiên số bảy, đã lập tức được hội trưởng triệu kiến.
Sau nửa canh giờ, Tổ Thiên Thu hồng quang đầy mặt vui vẻ trở lại, đem một chiếc nhẫn trữ vật đặt trước mặt ba người:
- Chia tiền đi thôi.
Lão Hắc cùng Lôi Ba hoan hô một tiếng nhào tới.
Tổ Thiên Thu một mực nhìn Vũ La, chỉ thấy Vũ La vẫn không nhúc nhích. Tổ Thiên Thu cảm thán trong lòng, Tiên Nhân phi thăng lên quả thật bất phàm, chỉ riêng phần khí độ này, đám dân bản xứ Tiên giới khó lòng sánh kịp.
Tiên Nhân phi thăng toàn là trải qua muôn vàn đau khổ mới tu thành chính quả. Từng trải ở hạ giới vô cùng phong phú, đạo hạnh cùng đạo tâm cũng được tôi luyện tới mức lư hỏa thuần thanh.
Mà những dân bản xứ ra đời trên Tiên giới, nghĩ lại mà xem, sinh ra đã đạt cảnh giới Tiên Nhân, chỉ cần vượt qua một cửa ải na ná như nghi thức trưởng thành, đã có thể trở thành Tiên Nhân chân chính.
Vậy còn ai chịu vất vả tu luyện?
Chuyện này cũng giống như những con cháu của những kẻ lập công, lớp trước đã làm xong sẵn sàng hết thảy, hậu bối vì vậy mà lười biếng, rốt cục không thể thành nhân.
Giới chỉ trữ vật này là chuyên môn dùng để chứa tiên ngọc. Chẳng những không gian bên trong rất lớn, hơn nữa có khắc tiên trận tính số, tính giờ, dễ dàng kết toán.
Lần đấu giá này, dựa theo ước định giữa hai bên lúc trước, sau khi khấu trừ mười vạn miếng tiên ngọc tiền thuê, còn dư lại chín trăm chín mươi vạn, ba người mỗi người được chia ba trăm ba mươi vạn.
Lão Hắc cùng Lôi Ba đều có giới chỉ tiên ngọc của mình, mạnh ai nấy lấy đi phần mình. Còn dư lại ba trăm ba mươi vạn, kể cả giới chỉ tiên ngọc kia cũng đưa hết cho Vũ La. Vũ La cũng không nhìn lâu, sau khi cầm lấy bèn đeo lên tay mình.
Tiên giới phồn vinh phát đạt, đúng là thuận tiện hơn nhiều so với Ngũ Phương giới. Tỷ như giới chỉ tiên ngọc này, dùng để kết toán hết sức mau lẹ.
Tổ Thiên Thu nhìn Lão Hắc cùng Lôi Ba đang sung sướng, cười nói:
- Đây mới chỉ là bắt đầu, buổi đấu giá ngày mai, chắc chắn giá thành giao sẽ cao hơn, các ngươi cứ chờ đi.
- Ngày mai. . .
Lão Hắc có vẻ bận tâm:
- Trong số những người mua này, người có thực lực nhất đã xuất thủ, ngày mai có thể có được giá cao hay không, khó mà nói trước. . .
Tổ Thiên Thu cười thần bí:
- Ngươi cứ yên tâm đi. Người mua chân chính có thân phận, ai lại tới đây chờ ba ngày?
Vũ La gật đầu nói:
- Nói rất đúng, người mua thân phận cao chỉ tới trước khi bắt đầu buổi đấu giá cuối cùng. Cho dù bọn họ rảnh rỗi không có việc gì, cũng chỉ tới vào ngày cuối cùng, đây chính là thân phận.
Tổ Thiên Thu gật đầu:
- Tiên sinh nói không sai. Vốn là còn có năm người mua sẽ chạy tới vào trưa mai, nhưng mới vừa rồi hội trưởng Đại nhân gọi ta tới, nói cho ta biết một tin tốt.
Lão cố ý ngừng lại, nhìn Lão Hắc cùng Lôi Ba. Trong lòng hai người lập tức nôn nóng:
- Tin tốt gì vậy, nói mau đi. . .
Vũ La khinh thường bĩu môi một cái:
- Còn có thể là cái gì? Nhất định là bởi vì xuất hiện một món Phù Hạch Tiên Binh, tin tức truyền đi, một số người vốn sẽ không tới, nhưng nghe vậy cũng tới để xem náo nhiệt một phen.
Tổ Thiên Thu cũng sửng sốt ngây người:
- Tiên sinh. . . ngài làm sao mà biết được?
Vũ La dang rộng hai tay:
- Đây không phải là chuyện hết sức rõ ràng sao?
Lão Hắc cùng Lôi Ba bị đả kích lớn hơn, bọn họ cũng không nghĩ tới khả năng này. Tổ Thiên Thu gật đầu:
- Tiên sinh quả là thần nhân, đúng là như vậy. Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung quá mức kinh người, tin tức truyền đi cực nhanh. Mới vừa rồi đã có ba vị khách nhân thân phận cao quý lập tức quyết định tới đây. Bằng vào những người này, với thể diện của Thập Phương thương hành chúng ta cũng không mời nổi. Hơn nữa xem chiều hướng như vậy, ngày mai có thể còn có rất nhiều người nữa chạy tới.
Lão Hắc cười vô cùng quái dị:
- Không biết vì sao ta có cảm giác, trước mắt có vô số tiên ngọc đang bay. . .
- Ha ha ha!
Một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung xuất hiện ở ngày đấu giá thứ hai, đã khiến cho không ít người vô cùng trông đợi vào ngày đấu giá cuối cùng.
Những cự đầu chân chính trên Tiên giới cũng đã nghe nói tới chuyện này.
Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung cũng chưa đủ để mời được những người này, nhưng vì sự xuất hiện của nó khiến cho những bậc cao cao tại thượng này có một hy vọng, nói không chừng sẽ có thứ tốt hơn xuất hiện.
Bất quá cũng chỉ có những cự đầu đang rảnh rỗi, lại cách nơi này không xa, cảm thấy hứng thú, cho nên chạy tới xem. Thật ra cho dù là bảo vật khá hơn một chút, cũng chưa đủ khiến cho những cự đầu này phải động thân tới đây.
Cho nên đến giữa trưa ngày thứ hai, ngoại trừ năm vị lúc trước đã to ý muốn tới, ngoài ra chỉ tới thêm bốn vị. Đến xế chiều một chút, chỉ có thêm một vị nữa.
Bất quá bấy nhiêu đã đủ cho Phương Địch Vũ mừng rỡ như điên. Không cần biết kiếm được bao nhiêu tiền, có thể xây dụng được quan hệ với những người này, được bọn họ hứa lời đã là một thu hoạch khổng lồ.
Phương Địch Vũ rất rõ ràng, thật ra năm vị khách nhân đã tới nếu như không có món Phù Hạch Tiên Binh của ngày hôm qua, có thể tới được ba vị đã là khá lắm.
Phù Hạch Tiên Binh xuất hiện, bọn họ nháy mắt đã tới đông đủ.
Muốn thông qua buổi đấu giá lôi kéo quan hệ, không chỉ có riêng Thập Phương thương hành, trong số người mua cũng có không ít người có tâm tư này. Vì vậy dù biết vật phẩm đấu giá ngày cuối cùng sẽ có giá trên trời, bọn họ cũng không chịu rời đi.
Yến tiệc buổi trưa kết thúc qua loa, trong đại sảnh của tầng hai phù đảo, hơn sáu mươi bao sương đã có người ngồi. Còn thừa lại mười mấy bao sương, trở nên cục diện tranh đoạt.
Trong Thập Phương thương hành cũng có không ít người muốn tới xem để tăng phần kiến thức. Đấu giá quan trọng như vậy, phụ tử Phương Địch Vũ nhất định phải chiếm một gian, còn lại chính là các Đại chưởng quỹ giở thủ đoạn của mình tranh đoạt.
Trước khi Tổ Thiên Thu tiến vào bao sương đã nói rõ tình hình với mọi người, sau đó cười khổ nói:
- Chúng ta đều hưởng lây vinh quang của Vũ tiên sinh, bằng không hôm nay bất cứ ai trong chúng ta cũng đừng mong tiến vào.
Đương nhiên ngay cả Lão Hắc và Lôi Ba cũng được tiến vào.
Đám cự đầu Tiên giới kia có tu vi phi phàm, nhiều người như vậy tụ tập lại, cả đại sánh đấu giá nhất thời trở nên nghiêm trang. Mặc dù bọn họ chưa phóng xuất khí thế của mình ra, nhưng đã có một cỗ áp lực bao phủ cả đại sảnh trong vô hình.
Người chủ trì vẫn là Lâm đạo nhân, cũng không có nghi thức khai mạc gì.
Trước khi diễn ra yến tiệc buổi trưa, Phương Lộc Hiếu lão gia tử đã dẫn nhi tử bái phỏng qua những khách nhân cao quý chân chính, lễ số tuyệt đối chu đáo.
Lâm Sấu Tử cười hì hì lên đài, nhìn quanh ôm quyền:
- Chư vị chư vị, sấu Tử xin có lễ.
- Cảm tạ mọi người đã đến tham gia, những thứ đưa ra đấu giá hôm nay tuyệt đối sẽ không làm cho mọi người thất vọng.