Bên trong tráp gỗ, trong cung điện bạch ngọc, Vũ La ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên. Trong đầu hắn thầm nhớ lại thiên văn tự trên thạch đao trong miệng rồng, mỗi lần hắn nhớ lại một chữ, trong thiên văn tự vừa mới xem được trên đại môn cũng sẽ xuất hiện một chữ, hai chữ kết hợp lại với nhau, cuối cùng biến thành một chữ mà Vũ La có thể hiểu được rõ ràng.
Tuy rằng Vũ La không hiểu thiên văn tự trên thạch đao, nhưng nhờ phương pháp này, hắn cũng dần dần hiểu được ý nghĩa của nó.
Mà sau khi hiểu được ý nghĩa, lại còn rõ ràng sâu sắc hơn văn tự nhận biết trước đó. Tu luyện chú trọng nhất là hiểu về công pháp. Cũng cùng một bộ công pháp, những người khác nhau tu luyện sẽ có hiệu quả khác nhau, hiểu biết lệch lạc tạo ra thiên tài và người thường.
Sau khi hiểu rõ ràng ý nghĩa thiên văn tự trên thạch đao, Vũ La mở bừng hai mắt, giật mình kinh hãi, vẻ mặt khó tin.
Hắn sửng sốt như vậy trong khoảng thời gian uống cạn chung trà, lúc này mới bình phục lại, bắt đầu ngẫm nghĩ xem mình có sai lầm không. Hắn suy nghĩ hết lần này tới lần khác, rốt cục thở ra một hơi thật dài, đã hiểu ra vì sao lão ma đầu lại tỏ ra cẩn thận như vậy.
- Lão đầu tử chết tiệt này, rõ ràng là cố ý bẫy ta. . .
Vũ La thầm nguyền rủa một tiếng, trong lòng hắn hiện tại do dự vô cùng, không biết có nên tu luyện bộ công pháp này không.
Bộ công pháp này có tên là Cửu Long Thôn Nhật, chỉ cần nghe tên đã có thể biết nó bá đạo tới mức nào. Nếu tu luyện công pháp này đến cực hạn, sẽ luyện ra chín con thần long nằm trong Cửu Cung. Dấu hiệu đại thành của công pháp này chính là chín thần long kia, mỗi con nuốt một vì sao.
Người ta ai cũng có Cửu Cung, bao gồm Thái Hoàng Cung, Ngọc Đế Cung, Lưu Châu Cung, Nê Hoàn Cung, Động Phòng Cung, Minh Đường Cung, Thiên Đình Cung, Cực Chân Cung, Huyền Đan Cung.
Trên Đan Điền chừng một tấc hai phân có một huyệt ẩn gọi là Nê Hoàn Cung, kỳ huyệt Ẩn Đường nằm giữa mi tâm đi vào trong ba tấc, tới huyệt Sơn Căn là Minh Đường Cung, vào thêm hai tấc là Động Phòng Cung. Từ Nê Hoàn Cung đi vào một tấc là Lưu Châu Cung, đi vào hai tấc là Ngọc Đế Cung. Trên Ngọc Đế Cung một tấc, cùng Lư Châu Cung hình thành đỉnh tam giác là Thái Hoàng Cung. Đỉnh của tam giác do Lưu Châu Cung, Nê Hoàn Cung hình thành là Huyền Đan Cung. Đỉnh của tam giác Nê Hoàn Cung, Động Phòng Cung là Cực Chân Cung. Đỉnh của tam giác Minh Đường Cung, Động Phòng Cung là Thiên Đình Cung.
Tu sĩ ngày nay trên cảnh giới Bảo Sơn là cảnh giới Cửu Cung, mở Cửu Cung chính là Cửu Cung này. Cửu Cung nằm trong Đan Điền và mi tâm, đây là áo nghĩa của Giới Tử Nạp Tu Di, chỉ là nơi nho nhỏ như mi tâm, nếu tu luyện đến chỗ cao thâm, có thể dung nạp cả thiên địa.
Chẳng qua tu sĩ bình thường đều lựa chọn một trong Cửu Cung mà tu luyện, chưa từng có ai đồng thời tu luyện mở cả Cửu Cung. Thế nhưng bộ công pháp Cửu Long Thôn Nhật này chính là tu luyện đồng thời cả Cửu Cung, mở Cửu Cung ra thành chín đại Long cung, sau đó mới có thể nuôi dưỡng Tuệ Căn, hóa thành một đạo thần long.
Vũ La giật mình ở chỗ, thần long chính là thánh thú thống trị vào thời viễn cổ, một thần long có thể càn quét trên trăm tu sĩ cùng cấp, từ đó có thể thấy được Long tộc hùng hậu tới mức nào, nay Vũ La bất quá chỉ là thân thể phàm thai, trong thân thể hắn hiện tại đừng nói là chứa đựng lực lượng của chín thần long, chỉ cần một con cũng đủ tan xác mà chết, tro cũng không còn.
Huống chi muốn công pháp này đại thành, chín thần long phải nuốt chín ngôi sao, mà mỗi ngôi sao như vậy chứa lực lượng khổng lồ tới mức nào. Ngay cả lực lượng của một thần long, thân thể Vũ La cũng không chứa được, đừng nói là chín thần long, chín ngôi sao.
Hiển nhiên lão ma đầu biết tường tận về bộ công pháp này, cho nên cố ý vứt nó cho Vũ La, khiến cho hắn chỉ biết nhìn mà thèm, lại không dám tu luyện. Tự nhiên Vũ La hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi tức giận một hồi, chợt trong lòng hắn hiểu ra, đây nào phải là công pháp dành cho phàm nhân tu luyện, rõ ràng là một bộ Tiên quyết.
Thân phàm nhân, bất kể thế nào cũng không thể chứa được lực lượng hùng mạnh như vậy, cho dù là cực hạn của phàm nhân, tức Đại Năng, chỉ cần chứa lực lượng của một thần long cũng đủ nổ tung. Từ đây có thể kết luận, kết cục của Đại Năng cũng chẳng khác gì Vũ La.
Công pháp cường hãn bá đạo như vậy, cũng chỉ có Tiên Nhân mới có thể tu luyện, đây không phải Tiên quyết thì là gì?
Dù là vào thời viễn cổ, Tiên Nhân cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa từng nghe nói qua có người phi thăng thành tiên. Vậy bộ Tiên quyết Cửu Long Thôn Nhật khiến cho người ta vừa thấy đã phải sục sôi máu huyết, rốt cục là lưu truyền từ lúc nào?
Đáng tiếc dù Vũ La đoán được đây là một bộ Tiên quyết, lại không dám tu luyện. Hắn không có thân thể của Tiên Nhân, tu luyện Tiên quyết hùng mạnh như vậy, căn bản không cần tới đại thành, chỉ cần hơi có tiểu thành, lúc ấy sẽ lập tức nổ tung thân thể, tan xác mà chết.
Vũ La càng nghĩ càng tức giận, dù sao lúc này đang ở trong cung điện bạch ngọc, cũng không sợ ai nghe thấy, Vũ La bèn ân cần thăm hỏi một lượt bốn mươi tám đời tổ tiên lão ma đầu, tựa như đã nguôi giận. Hắn ngừng lại nghỉ lấy hơi, nhưng nhớ lại bộ Cửu Long Thôn Nhật chỉ có thể nhìn mà không thể luyện. Vũ La lại cảm thấy khó mà nhịn được, hiệu quả của việc thăm hỏi khi nãy tan thành mây khói, lại cảm thấy hận lão ma đầu đến tận xương tủy.
Thử nghĩ mà xem, lực lượng của Cửu Long Thôn Nhật hùng mạnh tới mức nào. Dù muốn hủy diệt cả thế giới hiện tại, cũng chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân.
Nam Hoang Đế Quân. Cửu Đại Thiên Môn chỉ là mây bay gió thoảng, chỉ cần khẽ giơ tay cũng đủ khiến cho tất cả tan thành tro bụi.
Mang theo mười hai vạn phần không cam lòng. Vũ La than ngắn thở dài, rốt cục nghiến răng một cái, phong ấn bộ công pháp này vào trong nguyên hồn.
Lực lượng cố nhiên làm cho người ta khao khát, nhưng lực lượng không thể khống chế, bất kể là đối với mình hay với người khác cũng là tai họa ngập trời.
Vũ La rỉ máu trong tim, lúc ra khỏi cung điện bạch ngọc, trời đã tờ mờ sáng. Hắn bị đả kích nặng nề, tuy rằng ngồi đả tọa nhưng tâm thần không yên, không thể tiếp tục tu luyện. Bèn nằm lăn ra giường, kéo chăn trùm đầu, chuẩn bị đánh một giấc.
Nhưng hắn lăn qua lộn lại trên giường, không thể nào ngủ được, gắng gượng nửa canh giờ, rốt cục trời đã sáng, vẫn không ngủ được.
Hắn tung chăn ngồi bật dậy, sắc mặt càng khó coi hơn.
Một lúc lâu sau, thình lình hắn rống to ba tiếng:
- Lão ma đầu hại ta! Lão ma đầu hại ta! Lão ma đầu hại ta!
Đáng hận!
Tuy rằng Vũ La thông minh, nhưng lão ma đầu cũng vô cùng xảo trá, xét từ điểm này, lão ma đầu đã thành công. Không phải vì mưu kế của lão ma đầu thâm sâu hơn Vũ La, mà là vì hiểu biết của hai bên không giống nhau. Lão ma đầu biết bộ công pháp này là gì, mà Vũ La hoàn toàn không rõ.
Dù sao đối phương cũng là ma đầu tuyệt thế từ thời viễn cổ tới nay, tuy rằng một thân lực lượng bị phong ấn, nhưng chỉ bằng vào miệng lưỡi cũng đủ khiến cho gà bay chó chạy, Cửu Đại Thiên Môn cũng không có biện pháp nào.
Cho dù Vũ La thiên tư hơn người, cũng không có khả năng cao minh hơn đối phương, tối đa hai bên cũng chỉ là lực lượng ngang nhau. Dưới tình huống tin tức không thông. Vũ La mắc mưu lão ma đầu lần này cũng là bình thường.
Huống chi lão ma đầu đã bị Vũ La làm cho giật mình kinh hãi hai lần, tính ra Vũ La vẫn còn hơn một bậc.
Lão ma đầu dụng tâm ngoan độc, cố ý tiết lộ bộ Tiên quyết này cho Vũ La, nhìn qua dường như chỉ là muốn cho Vũ La thèm nhỏ dãi, nhưng sau hơn một canh giờ, Vũ La đã hiểu ra, dụng tâm của lão ma đầu không chỉ đơn giản như vậy.
Vũ La đã biết được một bộ Tiên quyết hùng mạnh như vậy, sau này còn công pháp nào khác có thể khiến cho hắn ghé mắt? Bộ Tiên quyết không thể luyện này trở thành một ngọn núi cao trong lòng Vũ La, lúc nào hắn cũng tơ tưởng tới bộ Tiên quyết này, chắc chắn không có cách nào tĩnh tâm tu luyện.
Chuyện này không thể trách đạo tâm Vũ La không vững, thử nghĩ mà xem. Tiên Nhân đã biến mất biết bao năm tháng, thình lình có một bộ Tiên quyết xuất hiện trước mặt, lại là Tiên quyết hùng mạnh tới mức kinh khủng, e rằng toàn Tu Chân Giới không ai có thể bình tĩnh.
Cho dù là bản thân lão ma đầu, một mặt lão đưa Tiên quyết này cho Vũ La để làm hại hắn, mặt khác cũng lo rằng ngày nào đó lão thoát khỏi vây khốn, không nhịn được tới lấy đi bộ Tiên quyết này, đến lúc ấy chắc chắn đạo tâm bị phế, lão cũng biết mình sẽ khó lòng nhịn được.
Đến tối, Vũ La có cảm giác hối hận, tự dưng lãng phí hết một ngày hầu như không tu luyện gì. Hắn trở lại phòng mình, đứng ở cửa sổ nhìn sao trời lấp lánh, đột nhiên buông tiếng than dài, lẩm bẩm:
- Cửu Long Thôn Nhật hùng mạnh tới mức nào, ai có thể chống lại được một sự hấp dẫn như vậy? Dù sao. . . ta cũng không luyện được. . .
Từ khi Vũ La trùng sinh tới nay, hắn hận không thể biến mỗi ngày thành một năm. Hắn rất muốn đạt tới đỉnh phong như trước, tới lúc ấy trở lại nam Hoang, khiến cho bọn người từng nghĩ rằng mình không còn hy vọng mở mắt chó ra xem, nam Hoang Đế Quân ta đã trở lại.
Nhưng ngày hôm nay, trong lòng Vũ La bị chuyện Cửu Long Thôn Nhật làm cho rối rắm, không biết có nên tu luyện hay không.
Mãi cho đến lúc này, thình lình hắn bừng tỉnh ngộ, quan trọng là nhìn vấn đề này dưới góc độ thế nào, rốt cục phải coi Cửu Long Thôn Nhật này là một cạm bẫy, hay một lần đánh cược cầu phú quý từ trong nguy hiểm?
Trên thực tế tu luyện chính là một trường đổ bác đối với tất cả mọi người trong vũ trụ này, thật ra canh bạc tu luyện Tiên quyết này cũng chỉ là một canh bạc có xác suất thắng rất thấp đối với Vũ La.
Rốt cục đã thông tỏ được chuyện này, Vũ La cười nhẹ nhõm, đã âm thầm quyết định: tu luyện. Vì sao không tu luyện, nếu thành công đạt được lực lượng Cửu Long Thôn Nhật, vậy đừng nói trở lại Nam Hoang, mà phải nói là quân lâm thiên hạ.
Bất quá trước khi tu luyện Cửu Long Thôn Nhật, đầu tiên Vũ La phải vượt qua cửa ải cảnh giới bảo Sơn, chỉ có mở được Cửu Cung mới có thể chân chính bắt đầu tu luyện. Hiện tại hắn đã mở được ba khiếu, hai mắt và miệng, còn lại bốn khiếu và cảnh giới Hợp Chân.
Vũ La đặt mục tiêu của mình vào Cửu Long Thôn Nhật, chuyển hóa thành động lực khiến cho mình tu luyện khắc khổ, chỉ cần sớm ngày đột phá cảnh giới Bảo Sơn, lúc ấy có thể sớm bắt tay vào tu luyện Cửu Long Thôn Nhật. Đây là sự khác nhau giữa tu sĩ cao minh và tu sĩ có tài trí bình thường, có thể chuyển hóa lực căn thành động lực.
Vũ La từng là nhân vật oai phong một cõi, cũng vì nhất thời bị tâm ma quấy nhiễu mất một ngày, từ đó có thể thấy được tâm cảnh quan trọng tới mức nào trong tu luyện.
Sau vài ngày, Vũ La vì muốn lấy lại thời gian đã mất, cho nên tu luyện càng thêm chăm chỉ.
Thương thế của Mộc Dịch Binh Lang hết sức trầm trọng, uất khí tích lũy trong lòng trước đó thừa dịp gã tẩu hỏa nhập ma bạo phát một lượt, chuyện này cũng nằm trong dự tính của Vũ La. Lúc trước hắn đả kích Mộc Dịch Binh Lang mấy lần, thật ra là vì tạo ra ân họa bạo phát hôm nay. Đạo lý này cũng giống như bệnh của người ta, băng đóng dày ba thước phải đâu chỉ do giá lạnh một ngày.
Chẳng qua mối liên quan trong đó, ngay cả Mộc Dịch Trạc và Diệp Niệm Am cũng không hiểu hết, tự nhiên cũng sẽ không nghi ngờ mục đích xấu của Vũ La.
Mộc Dịch Trạc đau lòng con mình, vào đêm Mộc Dịch Binh Lang tẩu hỏa nhập ma, lập tức phái người đưa một phong thư ra ngoài. Mấy ngày sau, có người từ ngoài Nhược Lô Ngục đưa tới một đóa Băng Sơn Tuyết Liêng trăm năm.
Mộc Dịch Trạc dặn dò trù sư ở trù phòng lấy Băng Sơn Tuyết Liên hòa cùng một ít dược liệu có thể thanh tâm trừ uất, nấu thành bảy chén thuốc, cứ cách bảy canh giờ lại cho Mộc Dịch Binh Lang uống một chén.
Uống xong chén thứ bảy, Mộc Dịch Trạc nóng lòng canh giữ bên cạnh con mình. Qua ba canh giờ sau. Mộc Dịch Binh Lang mới từ từ tỉnh lại, Mộc Dịch Trạc rơi lệ trên gương mặt già nua:
- Con à. . .
Y khóc không thành tiếng.
Ánh mắt Mộc Dịch Binh Lang có vẻ rời rạc, sau khi tẩu hỏa nhập ma, tu vi gã đã tiêu tan hết bảy tám thành. Gã nhìn cha già, trong mắt thình lình toát ra một cỗ khí tức oán độc hung tàn:
- Cha, hãy giúp con giết Vũ La!
Gã vừa mới dứt lời, bên trong Nhược Lô Ngục đột nhiên lan tỏa một đạo khí tức mênh mông cuồn cuộn. Không khí bên trong Nhược Lô Ngục bị cỗ khí tức đặc sệt như keo này làm cho nhộn nhạo hẳn lên. Ngay sau đó, một đạo hào quang phóng lên cao, mùi thơm kỳ dị ngào ngạt bốn phía.
Sắc mặt Mộc Dịch Trạc nhất thời trở nên hết sức khó coi, quả nhiên hai mắt Mộc Dịch Binh Lang trợn trừng, toàn thân run lên bần bật. thình lình hai mắt gã trợn trắng, một vòi máu bắn ra tới tận nóc nhà, chấn động một lúc. Sau đó Mộc Dịch Binh Lang gục xuống, hoàn toàn hôn mê.
Mộc Dịch Trạc tức đến nổi điên, điên cuồng thét lớn:
- Vũ La, ta phải lấy mạng chó của ngươi!
Đôi phụ từ này chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có cái gì sai, toàn thấy người khác thiếu nợ bọn chúng.
Ý niệm đầu tiên trong đầu Mộc Dịch Binh Lang khi vừa tỉnh lại, không phải là thương xót ân tình cha già từng tuổi ấy mà còn phải chăm sóc cho mình, mà là muốn giết chết Vũ La. Kết quả không ngờ đúng lúc Vũ La mở được khiếu thứ tư, cơn tức giận nhất thời khiến cho gã phải ngất đi. Lần này, thương càng thêm thương, càng thêm trầm trọng, cũng xem như thiện ác tuần hoàn, nhân quả báo ứng.
Nhiều điểm hào quang từ trên không rơi xuống, giống như tinh quang đầy trời, nhưng lại mãnh liệt hơn tinh quang nhiều, còn hơn cả ánh thái dương, chiếu rọi sáng lòa cả Thiên Phủ Chi Quốc.
Thế giới bên trong Thiên Phủ Chi Quốc vẫn chưa đạt tới cấp bậc cao như vậy, chưa thể sinh ra nhật nguyệt tinh thần, chỉ có bản thân Thiên Phủ Chi Quốc phát ra linh quang mà thôi.
Dưới linh quang chiếu rọi, mảng rừng Thần Mộc đã mở rộng diện tích khoảng một phần hai mươi. Bên bờ rừng, đám cây non đang chậm rãi trưởng thành, chúng chính là Bồng Kinh Thần Mộc, đâm rễ sâu xuống đất không ngừng sinh sôi nảy nở.
Hiện tại mới trôi qua chưa tới một tháng, có thể thấy được sinh mệnh lực của Bồng Kinh này mạnh mẽ tới mức nào.
Vũ La hài lòng nhìn mảng rừng của mình, trong tám gốc Thần Miêu đã có bốn gốc dần dần mất đi ngân quang, tiến tới mai một.
Mà bốn gốc còn lại bành trướng kinh người, mỗi một gốc như vậy đã đạt tới đường kính sáu người ôm, cao hơn đám Bồng Kinh Thần Mộc xung quanh chúng khoảng một phần ba.
Ngoài chuyện này ra, ngân quang trên bốn gốc Thần Miêu tranh đoạt địa vị Thụ Vương thất bại cũng đã chuyển sang bốn gốc còn lại, ngân quang dày đặc chẳng khác nào pháo hoa rực rỡ.
Nhìn bốn gốc Thần Miêu còn lại, Vũ La đã bắt đầu háo hợ trông mong, một khi Thụ Vương sinh ra, không biết còn bắt phàm tới mức nào.
Toàn thân Bồng Kinh Thụ Vương là bảo bối, hơn nữa bảo bối này có thể tái sinh. Lời đồn tu sĩ năm xưa chỉ bằng vào một túi hạt giống Bồng Kinh đã có thể thành tiên, Vũ La không thể đánh giá rằng trong đó có khuếch đại hay không, nhưng hắn biết nếu mình có được một gốc Thụ Vương, trên đường tu luyện về sau sẽ không còn buồn rầu vì thiếu thốn tài liệu nữa. Thậm chí với một gốc Thụ Vương khổng lồ như vậy, tài liệu sinh ra hắn cũng không dùng hết, có thể mang ra trao đổi những thứ mình cần với người khác.
Thiên Phủ Chi Quốc chắc chắn là một Thiên Mệnh Thần Phù quý giá, tuy rằng chỉ có cửu phẩm, nhưng tốc độ sinh trưởng của động thực vật trong này nhanh hơn bên ngoài gấp mấy lần. Hơn nữa bản thân Bồng Kinh Thần Mộc cũng sinh trưởng với tốc độ rất nhanh. Vũ La phỏng đoán không bao lâu sau, Thiên Phủ Chi Quốc có thể có đủ lực lượng sinh ra đồi núi sông ngòi, hình thành quy mô sơ bộ của thế giới này.
Lực lượng của Thiên Phủ Chi Quốc có liên quan trực tiếp tới Thế giới Tiểu Thiên của bản thân mình. Thế giới càng hoàn thiện, trật tự chỉnh tề, như vậy lực lượng Thiên Mệnh Thần Phù này càng thêm hùng mạnh.
Sau khi Vũ La xem xét một lượt tình huống Thiên Phủ Chi Quốc bèn lui ra. Bên trong Phong Thần Bảng, Hạn Bạt Huyết Phần vẫn nằm yên lặng lẽ, nhưng nhờ có Phong Thần Bảng, Vũ La có thể khẳng định chắc chắn mười phần, Hạn Bạt Huyết Phần của mình không chết, nó chỉ rơi vào trạng thái ngủ say kỳ diệu.