Vũ La thở dài, thu Phong Thần Bảng vào trong mi tâm. Bên ngoài, ánh sáng đã soi vào cửa sổ, trời sắp sáng.
Từ sau khi mở khiếu thứ tư là mũi trái, hai ngày qua Vũ La tu luyện càng thêm chăm chỉ, linh khí bên trong miếng ngọc túy phách đã bị hắn tiêu hao gần một phần năm. Rạng sáng hôm nay, trong lúc tu luyện, hắn cảm thấy linh nguyên vận chuyển trong thân thể có vẻ phập phù bắt ổn, lập tức biết rằng đây là điềm báo dục tốc bất đạt. Cho nên hiện tại phải dừng lại, củng cố linh nguyên, sau đó nghỉ ngơi, mở Thiên Phủ Chi Quốc ra xem xét.
Lúc này thấy sắc trời đã sáng. Vũ La bèn đi tới nhà ăn.
Vừa tới cửa đã gặp Diệp Thanh Quả, hai người đồng thanh hừ một tiếng tức giận, không ai nhường ai, cùng chen vào cửa, rốt cục cả hai cùng kẹt lại.
Diệp Thanh Quả nhất thời nổi nóng, cố chen vào trước. Vũ La cũng không nhượng bộ, gặp mặt tiểu nha đầu từng thắng mình, hắn cũng cảm thấy tức tối. Hai người cùng nhau phát lực, khung cửa kêu rắc một tiếng vỡ tan. Khung cửa này bất quá được làm từ loại gỗ bình thường, ngày thường nơi này không có tên ngục tốt nào ăn no rảnh rỗi ngược đãi nó như vậy. Đáng tiếc hôm nay gặp phải hai người tranh đấu, rốt cục mệnh chung.
Tiền kiếp Vũ La là thiên hạ đệ nhất hung nhân, tự nhiên tính tình hắn không hề dễ chịu, bắt kể công phu trên tay hay trên miệng đều sắc bén, lập tức liếc xéo Diệp Thanh Quả:
- Hừ, ăn tới nỗi béo ú như vậy, chẳng trách nào khung cửa cũng phải vỡ nát. . .
Những lời này đối phó với thiếu nữ lợi hại vô cùng, Diệp Thanh Quả nhất thời tức giận tới nỗi không thể thốt nên lời, Vũ La đã ung dung đi tới bên bàn ngồi xuống.
- Ngươi là tên khốn kiếp!
Diệp Thanh Quả sau lưng tức giận nghiến răng một cái, vung quyền lên đấm vào không khí hai quyền, nhắm vào Vũ La ở xa.
Toàn thân Diệp Thanh Quả chẳng những không béo mập, mà còn vô cùng thon thả, nhưng Vũ La chẳng biết tốt xấu, nói mấy từ “béo ú” giống như trời giáng, khiến cho Diệp Thanh Quả không hề có lực hoàn thủ.
Diệp Thanh Quả nổi giận đùng đùng, ngồi phịch xuống bên cạnh Mã Hồng. Mã Hồng lập tức cảm nhận sâu sắc được hôm nay tính tình khủng Long Nữ không tốt, chậm rãi lui lại phía sau.
Vũ La trêu chọc khiến cho Diệp Thanh Quả không nói nên lời, nhất thời nổi hứng ăn uống. Trong lúc hắn đang ăn ngon lành, thình lình có tiếng người đằng hắng. Tuy rằng thanh âm không lớn lắm, nhưng khiến cho thanh âm ồn ào trong cả nhà ăn đồng thời hạ xuống.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Mộc Dịch Trạc chắp tay sau lưng, chậm rãi từ ngoài bước vào:
- Vũ La, ngươi ở Nhược Lô Ngục chúng ta cũng đã lâu, trước kia ngươi không thể tu luyện, cho nên chỉ là một tên nô bộc. Hiện tại ngươi tiến bộ rất nhanh, ta cùng Giám Ngục thấy vậy hết sức vui sướng trong lòng. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn là nô bộc nữa, mà chính thức trở thành ngục tốt của Nhược Lô Ngục chúng ta.
Y vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ. Trong lòng Vũ La cảm thấy kỳ quái, ân oán giữa mình và Mộc Dịch Binh Lang, ai ai cũng biết, lão khốn này theo như tướng mạo tâm tính, hẳn không phải người độ lượng bao dung, không biết lão muốn giở trò gì đây. . .
Nghi vấn này không chỉ có Vũ La. Kiều Hổ bên cạnh cau mày, đám ngục tốt cũng tỏ ra khó hiểu.
Bất quá Mộc Dịch Trạc đã giải thích rất nhanh cho mọi người, y chỉ tay ra:
- Bạch Thanh, sau này Vũ La sẽ theo ngươi.
Bạch Thanh là một Ban Đầu có nước da trắng xanh đứng dậy, âm trầm liếc nhìn Vũ La, khom người đáp lời Mộc Dịch Trạc:
- Tuân lệnh Đại nhân.
Mộc Dịch Trạc lại chắp tay sau lưng rời đi, lúc này cả nhà ăn chợt bùng lên như ong vỡ tổ.
Ngoại hiệu của Bạch Thanh trong Nhược Lô Ngục là Thanh Bì Bạch Nhãn Lang, là tâm phúc của Mộc Dịch Trạc, cũng là tên thủ hạ hung tàn nhất của Mộc Dịch Trạc. Nếu Diệp Niệm Am muốn thẩm vấn phạm nhân, lão sẽ dẫn Mã Hồng theo, nhưng nhất định Mộc Dịch Trạc sẽ dùng Bạch Thanh, chỉ khi nào Bạch Thanh không có ở Nhược Lô Ngục, y mới dùng tới Mã Hồng.
Đột nhiên Vũ La bừng hiểu rõ ý của Mộc Dịch Trạc. Hắn không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Đó là một đôi mắt sói, Thanh Bì Bạch Nhãn Lang đang nhìn mình, trong mắt y, mình là một con mồi có thể ăn được.
Vũ La thầm cười trong lòng, chưa biết ai là con mồi. . .
Hắn không thèm để ý nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Kiều Hổ bên cạnh chộp lấy tay hắn, hạ giọng khẽ nói:
- Mau đi tìm Thác Bạt Thao Thiên. . .
Vũ La khẽ khoát tay ngăn lại:
- Không cần, tự ta có thể ứng phó được.
Kiều Hổ lại tỏ ra hết sức qun tâm, lại nói:
- Ngươi còn chưa biết Thanh Bì Bạch Nhãn Lang đáng sợ tới mức nào, tên này quả thật không phải là người, y có hàng trăm biện pháp khiến cho ngươi không còn là người nữa. Ngươi đừng cho rằng y sẽ đấu với ngươi một cách đường đường chính chính, tên này là một tên tiểu nhân từ đầu tới chân, chuyện gì cũng có thể làm được.
Vốn quan hệ giữa Kiều Hổ và Vũ La cũng không thân mật lắm, nhưng trong khoảng thời gian này, Kiều Hổ lại quan tâm tới hắn thật lòng.
Người ta chính là như vậy, mặc dù từ đầu. Kiều Hổ tiếp xúc với Vũ La là có mục đích, nhưng hai bên tiếp xúc lâu ngày, dần dần cũng sinh ra cảm tình chân thật.
Vũ La nhìn vẻ mặt lo lắng của Kiều Hổ, bắt giác cảm thấy ấm áp trong lòng. Tiền kiếp hắn từng tiếp xúc đám Đại Năng phe Ma đạo, một thân tu vi mạnh mẽ, ở trên đỉnh phong của Tu Chân Giới, thực lực thừa sức ngạo nghễ thiên hạ. Thế nhưng phẩm hạnh của chúng lại khiến cho người ta khinh thường, chỉ biết có lợi, ném đá xuống giếng.
Chuyện hắn bị phản bội ở Hoang Vân thành còn rành rành trước mắt, sau khi trải qua sự kiện bi thảm này, sự quan tâm đơn giản của nhân sĩ tầng lớp dưới trên Tu Chân Giới như Kiều Hổ, ngược lại càng làm Vũ La cảm thấy đáng quý hơn.
Hắn bèn mỉm cười nói với Kiều Hổ:
- Kiều Đại ca, huynh yên tâm, đệ tự biết chừng mực, chẳng lẽ huynh còn không tin?
Kiều Hổ vẫn tỏ ra nôn nóng, chợt đứng bật dậy ra ngoài:
- Không được, ta không thể nhìn đệ bị Thanh Bì Bạch Nhãn Lang hủy đi như vậy, ta đi tìm Giám Ngục.
- Ôi. . .
Vũ La kêu lên, nhưng Kiều Hổ đã bước nhanh ra khỏi nhà ăn. Vũ La nhìn theo bóng y, trong lòng ấm áp.
Diệp Thanh Quả thấy sắc mặt Mã Hồng trở nên hết sức khó coi, lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Mã thúc, thúc làm sao vậy, tên Bạch Thanh kia rốt cục là loại người thế nào, vì sao dường như thúc cũng không thích y?
- Y không phải là người.
Mã Hồng buông một câu ngắn ngủn, sau đó không nói nữa.
Hai người đều là cao thủ thẩm vấn phạm nhân. Mã Hồng không muốn nhiều lời, e rằng truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng y công kích đối thủ sau lưng.
Mã Hồng và Bạch Thanh sử dụng hai chiêu số thẩm vấn khác nhau. Mã Hồng chỉ dùng thủ đoạn xảo diệu để làm sụp đổ tâm lý phòng ngự của phạm nhân. Còn Bạch Thanh hoàn toàn không từ bắt cứ thủ đoạn nào, chỉ cần làm cho phạm nhân mở miệng là được.
Y làm như vậy vô cùng bẩn thỉu. Y phát minh ra mười tám bộ hình cụ cho mình, toàn là những thứ đồ chơi thảm tuyệt nhân hoàn. Hơn nữa y còn có rất nhiều thủ đoạn như lột da rút gân, đốt cháy nguyên hồn, thậm chí là vũ nhục trắng trợn, chỉ cần có thể làm cho phạm nhân mở miệng, chuyện gì y cũng có thể làm được.
Vũ La rơi vào tay người như vậy, Mã Hồng ngẫm lại cũng thấy đáng tiếc, buông tiếng than dài, cảm khái nói với Diệp Thanh Quả:
- Tiểu tử này, e rằng lần này xong đời. . .
Đây không phải là cái nhìn của riêng Mã Hồng, cũng là cái nhìn của tất cả ngục tốt, ánh mắt bọn họ nhìn Vũ La tràn ngập niềm thương hại.
Bạch Thanh cầm một trái nhãn lên cho vào miệng nhai ngấu nghiến vài cái, sau đó đứng dậy đi tới cạnh Vũ La, cả nhà ăn trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ.
Bạch Thanh vỗ vỗ vào vai Vũ La:
- Tiểu tử. ăn xong rồi chứ?
Vũ La bắt động, thùng cơm của hắn vẫn còn một phần ba:
- Chưa xong.
Ra ngoài dự liệu của mọi người, Bạch Thanh lại nói:
- Nếu chưa ăn xong vậy cứ từ từ, không cần gấp gáp.
Ngục tốt xung quanh đều hiểu rõ ràng, ai nấy lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Có lẽ đây là bữa cơm cuối của tử tù, bằng không Thanh Bì Bạch Nhãn Lang sẽ không nói chuyện một cách nhẹ nhàng như vậy.