Dường như Vũ La không để ý, vẫn bình tĩnh ăn, không xem Bạch Thanh ra gì. Bạch Thanh cũng không hề nôn nóng, ngồi xuống bên cạnh Vũ La, tay bóc đậu phộng rang chậm rãi ăn.
Cả nhà ăn không ai dám lên tiếng nói, tiếng Vũ La ăn cơm, tiếng Bạch Thanh nhai đậu phộng hòa quyện vào nhau, khiến cho không khí nhà ăn trở nên hết sức nặng nề, trong lòng mọi người ở đây cũng cảm thấy nặng nề.
Diệp Thanh Quả cảm thấy không đành lòng, tuy rằng tiểu tử Vũ La này đáng giận, nhưng tội không đáng chết. Nói cho cùng, cháu Diệp Niệm Am vẫn là một nữ hải thiện lương, tuy rằng Mã Hồng chỉ nói mấy lời, nhưng Diệp Thanh Quả băng tuyết thông minh, làm sao không hiểu được. Chợt nàng xô ghế đứng lên:
- Ta đi tìm gia gia.
Sau khi Diệp Thanh Quả ra đi không lâu. Vũ La đã ăn xong, chùi miệng nói:
- Đi thôi, Ban Đầu, hôm nay có chuyện gì?
Bạch Thanh cười hăng hắc:
- Chuyện tốt, đi theo ta.
Mấy tên thủ hạ của Bạch Thanh nghe vậy, vội vàng chạy theo. Bạch Thanh trừng mắt với chúng:
- Hôm nay các ngươi nghỉ, ta đi cùng Vũ La là đủ.
Bọn ngục tốt nghe vậy thừa hiểu là nguyên nhân gì. Tuy rằng bọn chúng không muốn Vũ La chết đi như vậy, nhưng lại không dám cãi lệnh Bạch Thanh, đành phải liếc nhìn Vũ La với vẻ bắt đắc dĩ, chậm rãi ngồi vào chỗ.
Két két két. . . Một tràng tiếng kêu nặng nề chói tai vang lên, cửa đá hình tròn thật lớn chậm rãi lui về phía sau. Sau khi lui tới một khoảng cách nhất định, lại chậm rãi lăn qua một bên.
Sau lưng cửa đá lộ ra một thông đạo tối tăm toát ra đầy hàn khí, chỉ nghe yên lặng một lúc, ngay sau đó đã có vô số đạo sát khí thê lương từ trong thông đạo bay ra. Bên tai Vũ La dường như có vô số oan hồn lệ quý đang điên cuồng hét lên, gào rít giận dữ, hàng ngàn hàng vạn đao binh chém giết, tiếng kim loại chạm nhau vang lên. Nếu là người tâm trí không kiên định, đứng ở nơi này sẽ bị sợ hãi không thôi.
Đây là nhà ngục giam giữ tù phạm phe Ma đạo mà Vũ La tới lần đầu tiên sau khi hắn đoạt xá trùng sinh. Đây là tầng cửa thứ nhất có tên là Hố môn, cửa đá hình tròn thật lớn có đường kính hai mươi trượng. Trên cửa có khắc một cái đầu hổ rất lớn, trợn mắt dữ tợn, miệng hổ há to, trông vô cùng sống động.
Toàn bộ ngục giam, có ba đạo cửa đá như vậy, Hổ môn. Long môn. Địa môn.
Cấm chế trong ba đạo cửa đá này là từ thời thượng cổ để lại, cho đến bây giờ Cửu Đại Thiên Môn cũng không hiểu là gì, đừng nói tới chuyện phá giải. Lúc phe Chính đạoìm được di tích này, chìa khóa mở ra ba đạo cửa đá này được để ngay bên cạnh cửa, bằng không e rằng cho tới bây giờ Cửu Đại Thiên Môn cũng chưa chắc có thể mở được chúng ra.
Một khi bị nhốt vào trong này, cơ hồ không có khả năng chạy trốn.
Từ vạn năm qua, có không biết bao nhiêu bậc cự phách Ma đạo đã chết trong ngục này, bắt cứ người nào trong số những người này, khí hung sát ngưng kết lại sau khi chết còn mạnh mẽ hơn cả vạn phàm nhân thảm tử. Tích lũy vạn năm qua, khí hung sát trong ngục giam này mười phần đáng sợ, may là bên trong còn có hai đạo cửa đá trấn áp, mà còn mạnh mẽ như vậy.
Nơi này Vũ La vô cùng quen thuộc, trước kia hắn thường xuyên phụ giúp đám ngục tốt tới đưa cơm cho tù phạm, bất quá vào lúc ấy, Vũ La ghét nhất là công tác này, mỗi lần đến đó, trong lòng hắn đều rét run lẩy bẩy. Lúc ấy hắn còn chưa biết nguyên nhân gì, hiện tại đã có thể đoán ra, chính là do khí hung sát gây ra như vậy.
Sau một lúc, Hổ môn mở ra, một dãy đèn bằng đồng xanh có phong cách cổ xưa lần lượt cháy sáng. Vách đá hai bên đều do những viên gạch to bằng bàn tay xây nên, trên gạch điêu khắc phù văn kỳ lạ không hiểu nghĩa. Vũ La theo Bạch Thanh tiến vào, dọc đường để ý quan sát, mãi đến khi đi tới trước Long môn mới giật mình phát hiện, cả thông đạo này có hàng chục vạn viên gạch, nhưng không có một đạo phù văn nào lặp lại lần thứ hai.
Long môn vừa mở, lập tức kim quang tràn ngập, cả thông đạo được xây bằng gạch vàng ròng, có kích thước cũng to bằng gạch đá bên ngoài. Phù văn trên gạch vàng phức tạp và xinh đẹp hơn, mỗi một viên gạch như một tác phẩm nghệ thuật, chỉ nhìn qua đã khiến cho người ta say mê không nhịn được.
Cũng giống như trước, phù văn trên gạch vàng không có đạo nào lặp lại.
Thông đạo phía sau Địa môn lại càng kinh người, toàn là gạch ngọc xây thành. Loại ngọc này cũng vô cùng độc đáo, không phải là ngọc thạch thông thường, cũng không phải ngọc túy mà tu sĩ thường hay sử dụng, trong đó ấn chứa một cỗ lực lượng khó tả bằng lời. Rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng nếu dùng nguyên hồn tra xét, gạch ngọc nọ lại như không, không thể tra xét được gì.
Thông đạo này hoàn toàn khác với hai thông đạo trước, vô số gạch ngọc chỉ có một đạo phù văn đơn giản. Vũ La liếc nhìn một cái, lập tức ghi tạc trong lòng.
Cửa đá, phù văn, thông đạo, những thứ này có liên hệ chặt chẽ với Nhược Lô Ngục thần bí. Ai cũng có thể đoán được, những thứ này đã giúp cho nhà ngục có thể trấn áp phạm nhân chặt chẽ, không ai có thể chạy trốn.
Cuối thông đạo xây bằng gạch ngọc này là một cái giếng vừa lớn vừa sâu, đường kính có chừng trăm trượng. Xung quanh giếng là chín tầng vách đá, mỗi tầng có chín gian nhà giam, giữa chín tầng thông với nhau bằng thang dây.
Khác với nhà ngục nơi thế tục, nơi này sạch sẽ vô cùng. Tuy rằng không có ánh mặt trời, nhưng cũng không có chút mùi hôi thối ẩm mốc.
Bạch Thanh dẫn theo Vũ La tới nơi này, tay vung vẩy một sợi roi da, roi này do y bỏ công phu ra tự tay làm, có chuôi bằng bạch ngọc. Y dùng chuôi roi mở từng cánh cửa nhà giam, không để ý tới đám ma đầu gào thét giận dữ bên trong, tỏ ra vô cùng quen thuộc, giải thích cho Vũ La:
- Nơi này giam giữ Thất trưởng lão của Độc Long tông. Lão già này thích nhất là dùng độc, giết người trong vô hình. . . Nơi này giam giữ Tông chủ Đông Nhẫn tông, khí Huyết Phong Sát của y đã tu luyện tới mức xuất thần nhập hóa, cho dù chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn gặp mặt cũng không dám chống lại. Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng tới quá gần cửa phòng giam. . . Nơi này giam giữ Thất Chi Long Ma cùng chiến thú Ma Long vang danh thiên hạ của y, nghe kìa, đó là tiếng rống của nó. . . Kẻ bị giam nơi này có lẽ ngươi chưa từng nghe qua, bất quá ba trăm năm trước, người này là một đời Ma Quân tung hoành nam Hoang, một tay sáng lập ra Nguyên Cực giáo huy hoàng một thời. . .
Bạch Thanh đi khắp cả ngục giam một lượt, hai người đã xuống tới tầng chót dưới đáy giếng. Một cỗ sát khí âm hàn từ nham thạch xung quanh tỏa ra, lạnh thấu xương.
Thình lình Bạch Thanh xoay người lại, nở một nụ cười âm trầm lạnh lẽo dưới ánh đèn tờ mờ vàng vọt:
- Tiểu tử, trong ngục giam này, bất cứ người nào muốn giết ngươi, cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Vũ La không nhịn được khẽ cau mày, tên Bạch Thanh này quả thật tàn nhẫn tới mức biến thái, chắc chắn là y rất thích nhìn con mồi van xin giãy dụa trước khi chết. Thấy Vũ La cau mày, y bật cười vang:
- Đã tới nơi này, ta sẽ ném ngươi vào một nhà giam, trên người ngươi có thứ gì đó có thể cảm ứng lẫn nhau với Thác Bạt Thao Thiên, có phải không? Bằng không không thể nào mỗi lần ngươi gặp nguy hiểm. Thác Bạt Thao Thiên lại chạy tới kịp thời như vậy. hừ hừ, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi thông minh. Mộc Dịch Đại nhân cũng không ngốc. Nếu ngài không nhìn ra chuyện này, chiếc ghế Phó Giám Ngục đã đổi chủ từ lâu.
- Ngươi cứ yên tâm. Hổ môn. Long môn. Địa môn đều không khóa. Thác Bạt Thao Thiên cảm ứng được ngươi gặp nguy hiểm, nhất định sẽ nổi điên chạy tới, nhưng y tới được nơi này rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi bị ma đầu trong phòng giam xé xác thành từng mảnh.
- Đến lúc ấy, Thác Bạt Thao Thiên không biết đất rộng trời cao, nhất định sẽ điên cuồng chém toang cửa lao, chỉ cần y ra tay, vậy chính là cướp ngục, bắt kể thế nào, Thác Bạt Thao Thiên cũng phải gánh lấy tử tội.
Vũ La nổi giận đùng đùng. Mộc Dịch Trạc dụng tâm vô cùng hiểm ác, quả thật chỉ cần Thác Bạt Thao Thiên ra tay, không cần biết kết quả điều tra chuyện này cuối cùng thế nào, y cũng sẽ mang tội cướp ngục, ở Nhược Lô Ngục, tội danh gì là không thể phạm? Không thể nghi ngờ chính là cướp ngục.