Tiên Tuyệt

Chương 518: Chương 518: Đại Di Chi Dã (Trung)




Nhưng nhìn bề ngoài phe Chính đạo bền chắc như sắt thép, thật ra nội bộ chia rẽ, rất khó tạo thành đại quân thống nhất đánh dẹp Nam Hoang.

Mà dù phe Má đạo chia năm xẻ bảy, trên thực tế chung một mối thù phe Chính đạo, một khi phe Chính đạo xâm lấn, nhất định sẽ họp lực quần công.

Huống chi, Nam Hoang là noi khỉ ho cò gáy, ma đầu không xuất thế ẩn cư khắp noi, thực lực ẩn tàng hết sức hùng mạnh.

Giữa Nam Hoang và Trung Châu có núi, có sông, cũng có hiểm cảnh.

Nhưng nếu như muốn từ Nam Hoang tiến vào Trung Châu, hoặc là từ Trung Châu lẻn vào Nam Hoang, tất cả mọi người sẽ chọn một chỗ. Dĩ nhiên Đế Quân Thôi Xán tiến vào Trung Châu, hoặc Đồng trưởng lão dẫn quân chinh phạt Nam Hoang không nằm trong đám này.

Hôm nay, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn đang đứng ở bên ngoài nơi này. Vũ La phi hành liều mạng với tốc độ nhanh nhất, chỉ mất nửa ngày đã chạy tới nơi này.

Phía trước là một mảng sương trắng như lụa, Hướng Cuồng Ngôn bĩu môi một cái:

- Tại sao phải chọn nơi này? Ta dẫn theo ngươi tiến vào Nam Hoang, ai dám nói cái gì? Chúng ta chạy thẳng tới Lão Lang cốc, bắt lấy Thượng Trảm Đạo. Nếu lão dám không giải độc, chúng ta giết con thứ hai của lão, vân không đáp ứng tiếp tục giết lão Tam. Dù sao Thượng Trảm Đạo có năm đứa con trai, ta cũng không tin chúng ta không thể buộc lão ngoan ngoãn vâng lời.

Sơn môn của Nam Hoang Độc môn nằm ở Lão Lang cốc nổi danh. Sau khi Thượng Trảm Đạo ngồi lên vị trí lão tổ Độc môn, Nam Hoang Độc môn nhanh chóng trở thành gia môn của Thượng Trảm Đạo. Lão có năm trai ba gái, tất cả đều làm tới chức Đà chủ Độc môn, phu nhân là Đại Trưởng lão Độc môn, em vợ chính là Quản giáo Độc môn.

Nam Hoang có câu: Lão Lang cốc là hang ổ của Thượng gia lang. (Chữ Lang này có nghĩa là quan lang cao quý, đồng âm khác nghĩa với chữ Lang là lang sói. Câu này là chơi chữ để chế giễu Thượng gia.)

Vũ La nhìn đám sương trắng phía trước:

- Lão dẫn ta đi không thành vấn đề, nhưng chỉ cần lão bại lộ thân phận, đám ma đầu tiềm tu ở Nam Hoang sẽ lập tức đổ xô tới, tìm đủ mọi cách nịnh bợ, giúp lão tới san bằng Lão Lang cốc. Thượng Trảm Đạo là một con sói già giảo hoạt, nghe thấy lão tới chắc chắn sẽ cuốn vó chạy dài, lúc ấy ta biết đi đâu mà tìm?

Hướng Cuồng Ngôn nhất thời á khẩu không trả lời được, Vũ La nói cũng là sự thật, với uy danh của lão ở Nam Hoang, chuyện này gần như là kết quả tất nhiên.

- Vậy chúng ta đi ngã Đại Di Chi Dã này, sẽ không khiến cho người khác chú ý.

Đại Di Chi Dã chính là một vùng thần bí hoang dã, quanh năm sương mù bao phủ, nằm giữa Trung Châu và Nam Hoang. Phía Tây là núi non trùng điệp, phía Đông là biển cả, thậm chí cũng không ai biết Đại Di Chi Dã này có diện tích bao nhiêu.

Đây là vùng đất lưu vong chung của cả Nam Hoang và Trung Châu. Những nhân vật xúc phạm môn quy, đắc tội quyền thế, hoặc chiếm được món bảo bối nào đó nhiều người thèm thuồng, dưới bước đường cùng đều xông vào Đại Di Chi Dã.

Đại Di Chi Dã biến ảo vô thường, cũng không ai biết sau một khắc là an toàn hay là nguy hiểm. Có thể một vùng đầm lầy nào đó, hôm qua băng qua vẫn an toàn, nhưng hôm nay bỗng nhiên trở thành một vùng đầm lầy chuyên nuốt chửng bất cứ kè nào qua lại.

Cho nên tiến vào Đại Di Chi Dã chính là đánh cuộc với số phận. Người không thể sinh tồn bên ngoài, tiến vào đây thông thường cũng như cá gặp nước.

Trong Đại Di Chi Dã có rất nhiều người có thể che đi ma khí trên người, hoặc dùng thủ đoạn khác, tỷ như linh lực của người tu chân phe Chính đạo che giấu ma khí.

Vũ La có mặt nạ Hồ Đồ, nếu không ra tay sẽ không có chuyện gì, nếu ra tay sẽ lập tức lòi đuôi. Lần này đi lắc lắc đầu ắt sẽ xảy ra một trường ác chiến, Vũ La không thể không chuẩn bị ổn thỏa.

Hắn cất bước đi về phía Đại Di Chi Dã, Hướng Cuồng Ngôn đuổi theo hỏi:

- Vậy ngươi bảo ta theo ngươi làm gì?

Vũ La không nói gì, Hướng Cuồng Ngôn ngẫm nghĩ một chút rồi cũng hiểu.

Thực lực Thượng Trảm Đạo không tầm thường, chi xê xích chút đỉnh so với Quỷ Lệ Danh. Lão Lang cốc lại là hang ổ của Thượng Trảm Đạo, Vũ La muốn bắt được Thượng Trảm Đạo mang về, hẳn sẽ gặp khó khăn không nhỏ chút nào, vậy minh sẽ là tay sai đắc lực cho hắn.

Vẻ mặt Hướng Cuồng Ngôn tò ra vô cùng ai oán:

- Người khác tới cầu ta nếu không phải là luyện chế linh phù, vậy cũng là giám định linh phù. Chuyện làm tay sai cho người khác, đối với bản tọa chính là một cái nghề vô cùng mới mẻ, nếu ta làm không tốt, vậy ngươi chớ oán trách...

Sương mù màu trắng rung động, nuốt chửng hai người vào trong.

Dường như trong này không có gì khác với bên ngoài. Mặt đất dưới chân vững vàng có thể tin được, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát cùng ẩm ướt của cỏ cây, linh khí cực kỳ sung túc, khiến cho người ta có cảm giác tinh thần phấn chấn.

Chuyện không thuận tiện duy nhất chính là, xung quanh là một mảng sương mù, tầm nhìn chỉ có chừng trăm trượng.

Kim quang chợt lóe trên người Vũ La, Động Động chui ra, đứng vững vàng trên vai Vũ La, hai con rùa nhỏ cũng chui ra theo.

Hai con rùa này đã ăn hết sạch quả Bích Ngọc Đằng kia, tinh khí thần đầy đù sung túc.

Chỉ là không thấy thân thể chúng lớn lên được chút nào, vẫn to bằng đồng tiền như trước.

Động Động đứng trên vai Vũ La, hai con rùa đứng trên vai Động Động. Chúng đứng thẳng người lên bằng hai chân sau như người, hai chân trước bắt chước theo Động Động, cũng khoanh lại trước ngực, trông có vẻ khí thế mươi phần.

Hướng Cuồng Ngôn thấy vậy cũng không nhịn được phải phì cười, nhìn ba con thú này một cái, gật đầu nói:

- Quà là thiên phú dị bẩm, đời này của ngươi quả thật vô cùng may mắn.

Dường như Động Động rất có hảo cảm với nơi này, thỉnh thoảng dẫn hai con rùa nhảy xuống chạy đi chơi đùa một trận. Mặc dù nơi này là Đại Di Chi Dã hung hiểm khôn lường, nhưng Vũ La không hề lo lắng cho tiểu gia hỏa này, cứ mặc cho nó chạy nhảy tung tăng.

Nhưng Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn lại có cảm giác khẩn trương. Tuy rằng hai người từng qua lại Trung Châu và Nam Hoang như đi chợ, nhưng chưa từng đi theo ngã Đại Di Chi Dã này.

Nơi này là thế giới của các tu sĩ tầng dưới chót, cảnh giới chênh lệch quá xa so với Hướng Cuồng Ngôn và Vũ La.

Vũ La chi biết người ở nơi này sở trường về lừa gạt. Nhưng người như vậy ờ đâu, làm sao để tìm ra, đòi giá bao nhiêu... vậy hắn không biết.

Hai người nhìn về phía Nam, đi không mục đích một hồi, Hướng Cuồng Ngôn bất đắc dĩ nói:

-Để ta...

Lão khẽ khoát tay, một đạo linh phù tinh xảo hình hạt giống chậm rãi bay lên. Hào quang của đạo linh phù này không sáng lắm, nhưng khiến cho người ta nhìn thấy có cảm giác sảng khoái.

Sau khi Hướng Cuồng Ngôn phóng xuất linh phù, bèn điểm ngón tay vào Mi Tâm mình. Một cỗ thần thức bắn vào trong linh phù hạt giống nọ, ngay sau đó cỗ thần thức này được phóng đại vô số lần, khuếch tán ra trông như sóng gợn, nháy mắt đã tràn ngập phạm vi vài trăm dặm.

Hướng Cuồng Ngôn chính là phù sư, đã quen giải quyết tất cả vấn đề toàn bằng linh phù. Nguyên hồn của lão cũng hết sức hùng mạnh, bất quá nếu dùng linh phù sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Chỉ trong thoáng chốc, Hướng Cuồng Ngôn thu lại đạo linh phù hạt giống nọ, không nói nửa lời đi về một hướng, Vũ La vội vàng theo sau.

Ngoài mấy dặm có một đầm nước cạn, nơi này hẳn là nơi mà dã thú xung quanh hay tới uống nước, bờ đầm còn đầy dấu chân dã thú. Bên cạnh đầm có rất nhiều đá tảng nối liền gò đất, tạo thành một nơi ẩn nấp tự nhiên rất tốt.

Trong đó có một khối nham thạch có hình dáng kỳ lạ, nửa khối phía trước cực lớn, giống như một cái đầu. nửa khối phía sau giống như một thân thể nho nhỏ.

Hướng Cuồng Ngôn dẫn Vũ La âm thầm lặng lẽ đi tới, lão quay nhìn Vũ La đưa tay ra dấu chớ có lên tiếng. Vũ La lại đưa tay lên môi quay nhìn Động Động, Động Động cũng làm động tác này nhìn hai con rùa nhỏ, hai tiểu gia hỏa vội vàng giơ chân bụm miệng.

Vũ La đưa tay vuốt mắt mình một cái, chướng nhãn trước mặt lập tức bị phá, thì ra phía sau tàng nham thạch kia có một người đang ẩn nấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.