Tiên Tuyệt

Chương 519: Chương 519: Đại Di Chi Dã (Hạ)




Có lẽ người này đã tiến vào Đại Di Chi Dã khá lâu, y phục trên người đã không còn màu sắc vốn có, lông trên ống tay áo cũng đã rụng hết.

Y không hề hay biết sau lưng có hai người ba thú đã nhích tới gần, vẫn tập trung tinh thần ngó chừng đầm nước phía trước. Một nơi bùn lầy gần bờ đầm thình lình ngọ nguậy, chỉ trọng thoáng chốc đã kêu bụp một tiếng, một hung thú giống như bọ cánh cứng vẹt bùn thò đầu ra ngoài.

Hiển nhiên hung thú này vô cùng cảnh giác, vừa đưa đầu ra ngoài quan sát đã vội vàng rụt trở về nhanh chóng. Cảm thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, mói từ từ lộ ra nửa cái đầu, con ngươi nó chuyển động vài lần, cảnh giác nhìn quanh.

Sau khi xác định thật sự không có nguy hiểm, nó mói thò cả cái đầu ra ngoài. Chờ một lúc thân thể mói ngọ nguậy, chui ra ngoài một nửa.

Hung thú này không giống như bất kỳ hung thú nào mà Vũ La từng thấy trước đây. Đầu nó to tròn, lớp vò cứng bao quanh thân thể mềm mại, phủ đầy vảy nhỏ mịn, hoi giống như mãng xà. Da thịt trên thân nó ngọ nguậy không ngừng, hiển nhiên lực lượng rất mạnh.

Cảnh giác trong chốc lát, sau khi xác định xung quanh quả thật không có gì uy hiếp, cuối cùng nó cũng hoàn toàn chui ra khỏi bùn.

Hung thú này thân dài mười trượng to chừng nửa trượng, đường kính đầu nó có hon một trượng.

Thân thể nó ngọ ngụậy không ngừng, thân rắn trườn đến mép nước, cảnh giác nhìn quanh một lúc, sau đó cúi xuống uống với vẻ thăm dò. Sau khi uống hai ngụm, lập tức ngẩng đầu lên quan sát xung quanh. Sau vài lần như vậy mói xem như hoàn toàn yên tâm, chui hẳn đầu xuống đầm uống ừng ực.

Người đang nấp sau tàng đá kia hiển nhiên kinh nghiệm vô cùng phong phú, nhẫn nhịn mãi tới lúc này mói chậm rãi thò chân ra, lặng lẽ không tiếng động mò tới sát đầm nước.

Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn nhìn nhau, cùng gật đầu. Hiển nhiên người này sống ờ Đại Di Chi Dã kinh nghiệm phong phú, đúng là loại người mà bọn hắn muốn tìm.

Lúc người nọ nhích tới sau lưng hung thú kia chừng mười trượng, hung thú chợt cảnh giác ngẩng đầu lên, tung mình định chạy. Bờ đầm cũng là nham thạch, nó không thể chui xuống bùn, lập tức toàn thân run lên, da bên ngoài căng ra. Sau đó chỉ nghe băng một tiếng, bắn ra xa, lướt ngang trời vượt qua khoảng cách mười trượng, mắt thấy chuẩn bị chui xuống bùn chạy mất.

Chỉ cần chạm xuống mặt bùn, nó có thể lập tức tiến vào trong đất, thợ săn kia không làm gì được nó nữa.

Nhưng thợ săn này kinh nghiệm phong phú, sớm đoán được nó có một chiêu này, một chường tung ra, trong tay linh quang chợt lóe, hóa thành một lưỡi đao quang khổng lồ to chừng năm trượng có hình tròn, chém vào thân hung thú đánh bốp.

Máu tươi phun ra như suối, hung thú kia bị một đòn chém ngang lưng đứt thành hai đoạn.

Thân sau của nó rơi xuống đất giật giật vài cái rồi bất động, nhưng nửa thân trước vẫn cố chịu đau đớn, chui xuống bùn rất nhanh.

Từ lúc xuất thù lưỡi đao quang kia, tay còn lại của thợ săn vẫn giữ giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi. Đến khi đầu hung thú kia bắt đầu chui xuống bùn, phần thân thể chưa kịp tiến vào, thình lình y phát động. Hung thú đang chui xuống bùn, đột nhiên mảng bùn nơi ấy đông cứng lại như đá.

Hung thú ra sức giẫy dụa, thân thể cường tráng của nó giãy dụa không ngùng, mặt đất nhất thòi xuất hiện vết nứt. Nhưng nó vẫn còn chậm, đạo đao quang kia xuất thủ lần nữa, chặt đứt đầu nó vẫn còn đang cắm xuống đất.

Thân sau hung thú lăn ra, thợ săn nhanh chóng tiến lên, không thèm nhìn tới thân thể, đao quang chợt lóe, bổ đầu hung thú ra, sau đó tìm kiếm trong đó một lúc.

Cuối cùng y lấy ra trong đó một viên nội đan còn dính đầy máu, tới bờ đầm rửa sạch sẽ, gật gật đầu tò vẻ hài lòng.

Thợ săn cho nội đan vào ngực áo, chuẩn bị rời đi tìm hung thú khác tiếp tục săn bắn. Bỗng nhiên y thấy cảnh giác, vội vàng quay người lại, chỉ thấy sau lưng cách minh chừng ba trượng có hai người đang đứng không biết từ lúc nào. Một người nhìn qua binh thường, người còn lại trên vai có một con tiểu thú đang đứng, trên vai tiểu thú là hai con rùa.

Thợ săn đặc biệt nhìn hai người, rất nhanh cho nội đan vào trong không gian trữ vật, nở một nụ cười lạnh lẽo:

- Muốn phỗng tay trên ta ư, hừ, sao không đi hỏi thăm một chút, Dạ Xà Mông Thiên ta là người thế nào.

Y khẽ khoát tay, thanh đao quang kia bay quanh quần trong lòng bàn tay, phát ra những tiếng kêu lốp bốp.

Vũ La lắc đầu:

- Chúng ta không phải là phỗng tay trên, chúng ta chỉ muốn vào Nam Hoang, ngươi có thể giúp ta che giấu khí tức trên người chăng?

Dạ Xà Mông Thiên đánh giá hai người với vẻ nghi ngờ, lát sau lại hỏi:

- Đương nhiên là biết, nhưng vì sao ta phải giúp các ngươi?

Vũ La lấy trong Thiên Phù Chi Quốc một gốc lão sâm ba trăm năm ném qua cho y.

Hắn cũng muốn dùng Ngọc Tùy ngọc túy, nhưng lúc Linh Long xung quan lần trước đã tiêu hao gần như không còn. Hiện tại hắn chỉ còn lại những món dược liệu trân quý này.

Lão sâm ba trăm năm, lại sinh trường nơi linh khí sung túc như Đông Thổ. Trên thân nhân sâm màu vàng nâu đã bắt đầu nổi lên những đường gân màu tím nhỏ li ti.

Mông Thiên cũng là tay biết người biết của, lập tức cho vào ngực áo:

- Không thành vấn đề, ta dẫn bọn ngươi đi. Bất quá tên kia không có chỗ ở cố định, hơn nữa... Các ngươi cũng biết, nơi này là Đại Di Chi Dã, muốn tìm người cũng không phải là một ngày một bữa là có thể tìm được.

Vũ La không nói nhiều, móc ra gốc nhân sâm thứ hai ném qua. Mông Thiên lập tức mặt mày hớn hở:

- Ta bảo đảm ngày mai các ngươi sẽ có thể nhìn thấy y.

Vốn Vũ La muốn đi suốt đêm, nhưng Mông Thiên cho hắn biết, ban đêm Đại Di Chi Dã rất hay thay đổi, tốt nhất là ngoan ngoãn nghỉ lại. Bằng không rất có thể gặp phải nguy hiểm gì đó, sáng sớm hôm sau sẽ phát hiện ra không biết mình đang ở chỗ nào.

Hướng Cuồng Ngôn cũng nhẹ nhàng vỗ vai hắn:

- Nghỉ ngơi một chút đi, ngươi đừng làm cho mình quá khẩn trương như vậy.

Kể từ khi biết Cốc Mục Thanh trúng độc, Vũ La luyện chế linh phù giải độc, sau đó đi tìm Hướng Cuồng Ngôn. Kế đó cùng nhau chạy tới Đại Di Chi Dã, vẫn không ngủ không nghỉ, trong đó còn bị hao hết linh nguyên do luyện chế linh phù giải độc một lần.

Mặc dù dọc trên đường đi hắn không ngừng nuốt linh đan, nhưng hiện tại gương mặt vẫn còn vẻ tiều tụy như trước.

Dục tốc bất đạt, Vũ La cũng hiểu, hắn yên lặng gật đầu, cũng không nói chuyện, ngả đầu xuống nằm ngủ. Dường như Động Động rất thích nơi này, cũng không trở về Thiên Phù Chi Quốc nữa, mà run bộ lông dài trên người, chòm lông trên đầu xõa tung. Sau đó nó rụt cổ lại, chỉ thấy giống như một quà cầu xù lông, chốc lát sau đã nghe tiếng ngáy của tiểu gia hòa vang lên.

Hai con rùa nhìn nhau, sau đó chui vào trong bộ lông xù rậm rạp của Động Động, rất nhanh cũng đã biến mất.

Hướng Cuồng Ngôn hơi trợn mắt há mồm nhìn ba tiểu gia hỏa, Mông Thiên ờ bên cười lớn lên:

- Ba sủng vật này của ngươi cũng rất thú vị...

Đáng tiếc vẻ mặt Hướng Cuồng Ngôn trơ khấc, không thèm để ý tới y.

Hướng Cuồng Ngôn là loại người nào, là Nam Hoang đệ nhất phù sư, là người không ưa ai cả. Năm xưa dù đối mặt với hảo hữu Thôi Xán của lão, cũng đưa gương mặt thối của lão ra, không muốn người khác nói mình dựa thế lực. Mông Thiên này là loại người nào, muốn Nam Hoang đệ nhất phù sư cười nói với mình sao?

Mông Thiên cảm thấy không có gì vui, bèn quay lưng nằm ngủ. Ba người cũng không lo lắng ban đêm gặp phải nguy hiểm gì.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn là người tài cao gan lớn. Cho dù có Thần Thú Hồng Hoang nghịch thiên gì đó xuất hiện, hai người liên thù cũng có thể giết chết. Còn Mông Thiên cũng có pháp môn tồn tại nơi Đại Di Chi Dã này, bất quá không thể nói với hai người bên cạnh mà thôi.

Đại Di Chi Dã ban đêm cũng như những vùng hoang dã khác, các loại thanh âm kỳ quái vang lên không ngớt.

Thinh thoảng lại có tiếng thú gầm rống, khiến cho người ta phải dựng tóc gáy.

Nhưng Vũ La lại ngủ rất say.

Bốn phía sương mù tràn ngập, mặc dù đang là ban đêm không nhìn thấy rõ, nhưng vẫn tồn tại. Kết quà là bầu trời đêm của Đại Di Chi Dã tối đen như mực, không thể nhìn thấy ánh trăng sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.