Tiên Tuyệt

Chương 520: Chương 520: Điềm Tỉnh Oa (Thượng)




Nửa đêm, ba người ba thú, tiếng ngáy rất nhỏ.

Trên trời thình lình có một điểm tinh quang sáng ngời xuất hiện, lúc này Động Động vẫn ngủ say trong bộ lông dài của mình chợt mở mắt. Điểm tinh quang kia càng ngày càng sáng, ánh sáng màu . vắng có lực xuyên thấu rất mạnh, thậm chí ngay cả màn sương mù dày đặc của Đại Di Chi Dã cũng khó lòng ngăn được ánh sáng của nó.

Động Động bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn ngôi sao kia với vẻ phức tạp. Hai con rùa nấp trong bộ lông nó rơi ra ngoài, hai tiểu gia hỏa bị thức giấc gãi gãi Động Động với vẻ bất mãn. Dường như chúng cảm thấy ánh sao kia quá sáng, giơ một cánh tay nhỏ nhắn của mình che mắt lại, tiếp tục ngủ.

Điểm tinh quang kia quả là mãnh liệt, dần dần giống như một mặt trời nhỏ treo trên bầu trời Đại Di Chi Dã, chiếu sáng trọn Đại Di Chi Dã giống như ban ngày.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn đã sớm tỉnh lại, bọn họ đều là vì cảm ứng được Đại Di Chi Dã xuất hiện dao động năng lượng khác thường.

Mà Mông Thiên một lát sau mới mở mắt ra, kết quả bị ánh sáng ngôi sao kia chiếu khiến cho mắt không kịp thích ứng.

- Có chuyện gì vậy?

Mông Thiên giật mình kinh hãi.

Vũ La nhìn Động Động đang đứng dưới đất với vẻ mặt khác thường, còn Hướng Cuồng Ngôn nhìn ngôi sao kia vô cùng chăm chú. Không giống loại phù sư gà mờ như Vũ La, Hướng Cuồng Ngôn từ nhỏ đã học hệ thống huấn luyện thiên văn địa lý không gì mà không biết. Lão chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra, ngôi sao dị thường này chính là Tử Vi Đế Tinh.

Ánh sao sáng chói kinh động cả Đại Di Chi Dã, những nơi mà bọn Vũ La không thể nhìn tới, lúc này tiếng người vang lên ồn ào. Nhưng cảnh tượng sao sáng như ban ngày như vậy, trong điển tịch của cả Trung Châu và Nam Hoang cũng không có ghi lại. Mọi người cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhất thời hoảng sợ.

Chỉ chốc lát sau, ánh sao kia rốt cục dần dần mờ đi, cho đến khi chỉ còn sáng như những ngôi sao bình thường. Sau đó một đạo từ quang hiện lên, hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời đêm Đại Di Chi Dã.

Động Động đứng đó một lúc lâu, sau đó thu lại móng vuốt, nhét hai con rùa vào bên trong bộ lông dài của mình, đưa lưng về phía mọi người dường như ngủ thiếp đi.

Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La một cái, Vũ La dang rộng hai tay, hắn cũng không biết lai lịch thật sự của Động Động.

Đêm nay sao chiếu sáng như ban ngày, khiến cho cư dân trên Đại Di Chi Dã không được ngủ ngon giấc, Mông Thiên cũng không ngoại lệ. Sau khi Đế Tinh biến mất, y nằm xuống lăn qua lộn lại vẫn không thể ngủ được, lộ ra vẻ tâm sự nặng nề.

Sáng sớm, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn tinh thần sung túc, nhưng Mông Thiên vẫn không yên lòng. Các tu sĩ cũng không cần ăn cơm, ăn uống thứ gì đó chỉ là thỏa mãn khẩu vị mà thôi. Nhưng trong Đại Di Chi Dã này thật sự không có thức gì ngon, cho nên sau khi ba người thức dậy, chẳng qua chỉ rửa mặt một phen, Vũ La liền thúc giục Mông Thiên lên đường.

Mông Thiên nhìn hai người một cái, dường như vừa hạ quyết tâm:

- Được rồi, đi thôi.

Động Động đêm qua buồn bực, sáng sớm hôm nay đã khôi phục lại, dọc trên đường đi vẫn vô cùng vui vẻ. Thỉnh thoảng nó chạy vào trong đám cỏ hoang đuổi ra vài con thú nhỏ, khiến cho gà bay chó chạy loạn lên, Động Động cùng hai con rùa thấy vậy cười như nắc nẻ.

Dọc trên đường đi vẫn không gặp được người nào khác, Mông Thiên nhìn về phía trước, chỉ vào một ngọn đồi nhỏ ở xa xa nói:

- Nơi đó gọi là Điềm Tỉnh Oa, phía sau núi có một miệng giếng ngọt, là một điểm tụ cư nổi tiếng xung quanh vùng này, nếu không có chút tiền của cơ hồ không ở được. Người kia vào bảy ngày trước còn ở chỗ này.

Vũ La gật đầu sải bước đi tới.

Ba người mới vừa nhích tới gần ngọn đồi, trên sườn đồi lập tức có một đạo hàn quang màu xanh trắng bắn xuống, dừng trên đỉnh đầu ba người chừng một trượng ra vẻ thị uy. Sau đó một thanh âm nghiêm nghị từ trên đỉnh đồi truyền đến:

- Người nào?

Mông Thiên tiện tay lấy trong lòng ngực ra một miếng ngọc túy ném lên đồi:

- Dạ Xà Mông Thiên, mang hai người trở về gặp Kiều Ngũ gia.

Người trên đỉnh đồi thu lấy ngọc túy, đạo hàn quang kia cũng lập tức thu về.

- Ngươi đã biết quy củ bên trong, cẩn thận một chút, xảy ra chuyện gì ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.

Dạ Xà Mông Thiên khoát tay, thuận miệng đáp:

- Yên tâm.

Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La từ đầu đến cuối thần sắc đờ đẫn, dường như không chú ý tới bất cứ chuyện gì.

Hai người đi theo Mông Thiên tiến vào. Phía sau đồi là một thung lũng không lớn lắm, bốn phía là một bức tường đá cao chừng ba trượng do một loại đá màu xám trắng xây thành. Trên tường cứ cách ba mươi trượng lại có một trạm gác, đề phòng sâm nghiêm.

Bên trong vòng tường này cũng có vẻ phồn hoa tấp nập, trên những con đường nhỏ hẹp người đến người đi, hai bên có không ít quầy hàng, bày biện đại đa số là tài liệu của một số hung thú mà chủ nhân săn được, ngoài ra còn có các loại khoáng thạch cùng Ngọc Tủy.

Tựa như Mông Thiên vô cùng quen thuộc nơi này, dẫn hai người đi rất nhanh về phía trước. Quả nhiên trung tâm thung lũng có một giếng nước, nhìn qua chất nước không tệ, ngay cả xung quanh vài trăm trượng, Thủy nguyên khí sung túc vô cùng.

Một tên tu sĩ hệ Thủy tự mình động thủ, quay bánh xe kéo lên một thùng nước, hất mạnh lên không một cái, bọt nước bay lả tả đầy trời.

Tu sĩ kia điểm ra một cái, những bọt nước kia lập tức hóa thành linh lực hệ Thủy tinh thuần. Tên tu sĩ hít sâu một hơi, linh khí hệ Thủy theo lỗ chân lông toàn thân tiến vào trong cơ thể, khiến cho y cảm thấy sảng khoái rên lên một tiếng.

Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn đi theo sau Mông Thiên, dáng vẻ hệt như hai kẻ quê mùa, không để ý tới những ánh mắt xung quanh, đi thẳng tới trước một căn phòng lớn bên giếng nước.

Trước của phòng có một tráng hán đầu trọc đang đứng. Hai chân tráng hán dường như dung hòa cùng mặt đất thành một thể, linh lực hệ Thổ màu vàng đất từ hai chân lan tràn lên phía trên, ngưng tụ lại thành một bộ thạch giáp trên người y.

Ba người còn chưa tới cửa, tráng hán chợt đưa tay lên ngăn cản bọn họ, không nói một lời, ánh mắt như chim ưng tràn đầy vẻ bất thiện quét tới quét lui trên thân thể ba người.

Mông Thiên đưa ra một miếng ngọc túy:

- Mang hai người bọn họ tới gặp Kiều Ngũ gia.

Tráng hán thu ngọc túy, lại nhìn chăm chú hai người nhìn trong chốc lát, sau đó mới từ từ thả tay xuống xoay người đẩy cửa ra. Mông Thiên đang định đi vào, bỗng nhiên dường như nhìn thấy gì đó, quay người lại bước đi thật nhanh:

- Hai người các ngươi tự mình đi gặp Kiều Ngũ gia là được, cứ nói với Kiều Ngũ gia các ngươi muốn gì, chỉ cần giá cả thích hợp vậy không thành vấn đề. Ta nhìn thấy một kẻ thiếu nợ ta, ta tìm y đã lâu rồi, lần này cũng không thể để cho y chạy mất. . .

Y vừa nói vừa bước nhanh đuổi theo.

Vũ La nhìn theo bóng Mông Thiên, sau đó nhìn tráng hán vừa bước vào cửa, lại quay đầu nhìn Hướng Cuồng Ngôn, cả hai cùng cười, sắc mặt lộ vẻ khinh thường.

Hai người ngẩng đầu mà bước, sóng vai đi vào. Trên vai Vũ La, dường như Động Động cũng biết sắp vào nơi trang trọng, bèn chắp tay sau lưng ưỡn bụng, đứng thẳng người.

Bên trong phòng rất rộng rãi, trên tường treo đầy các loại đầu lâu hung thú, còn có một ít lần giác, dường như cố ý khoe khoang.

Trong phòng có ba người đang quỳ, khí tức trên người bọn chúng không thèm thu liễm chút nào, kẻ thấp nhất cũng là cảnh giới Cửu Cung Cung Đình. Người hùng mạnh nhất là cường giả cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thành.

Giữa phòng bày một chiếc ghế lớn, trên trải da thú. Hai người vừa bước vào, ba người đang quỳ một bên không hề mở mắt, không ai để ý tới hai người bọn họ.

Vũ La không nhịn được thúc khuỷu tay đụng Hướng Cuồng Ngôn:

- Cảm giác này rất xa lạ phải không?

Hướng Cuồng Ngôn cũng rất thành thật gật đầu:

- Không phải xa lạ bình thường, ta cũng không nhớ ra được lần trước bị gạt như vậy là lúc nào. . .

Phù sư tôn quý, mặc dù năm đó Hướng Cuồng Ngôn chưa học thành tài, còn là một đồ nhi tiểu đồng, cũng không ai dám đối xử với lão như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.