Một vị trưởng lão cứ như vậy chết đi không minh bạch, một vị khác trọng thương, nhưng ngay cả chuyện gì xảy ra mọi người cũng không biết được.
Có đệ tử lúc ấy đứng gần cửa ra, thấy được chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi cũng sợ choáng váng, lúc này bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, liều mạng kêu to:
- Hoàng trưởng lão bị thứ gì đó ăn rồi!
Lưu Thư Lương lập tức tiến lên, dựa theo phương thức cố định muốn mở cửa ra, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Lão thử ba lần liên tiếp, sắc mặt âm trầm như có thể vắt ra nước:
- Chúng ta bị nhốt trong này rồi.
Chúng đệ tử hoảng loạn lên:
- Làm sao có thể, không phải là Đông Hồ địa cung không có nguy hiểm gì sao, vì sao lại bị nhốt ở chỗ này? Chuyện này không thể nào, không thể nào. . .
- Yên lặng!
Tào Long Báo nổi giận gầm lên một tiếng, linh nguyên bạo phát, đè ép thanh âm mọi người xuống.
Mãi đến lúc này, mọi người mới không thể không chấp nhận thực tế, bọn họ quả thật đã bị nhốt trong Đông Hồ địa cung. Cửa vào đã bị ma vật nào đó canh giữ, hai vị trưởng lão không chịu nổi một đòn của ma vật kia, một người trong đó đã trở thành mồi ngon trong bụng nó.
Lúc trước còn có người không tin lời của Vũ La, nhưng tới bây giờ, không còn có người nào dám hoài nghi hắn.
Tào Long Báo hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi còn cảm thấy Vũ Đại nhân là lo trời sập nữa không? Nếu không nhờ hắn phát hiện nơi này có chuyện gì không đúng, e rằng rốt cục chúng ta chết như thế nào cũng không biết!
Hồ Thiên Trảm xấu hổ hận không tìm được một cái lỗ dưới đất chui xuống, chỉ có thể lẩn trốn giữa mọi người, xấu hổ không dám nhìn mặt Vũ La.
Vũ La khoát khoát tay:
- Bỏ đi, Tào Đại nhân không cần nói những chuyện này nữa. Mặc dù ta ý thức được nguy hiểm, nhưng vẫn chậm một bước, ôi, hiện tại chúng ta nên cùng nhau nghĩ biện pháp, thử xem làm sao đi ra ngoài.
Mọi người trầm ngâm một lúc lâu, có thể có biện pháp gì? Năm xưa vận dụng cả lực lượng Trung Châu mới bình định được Đông Hồ địa cung, hiện tại bọn họ bị vây khôn ở nơi này, chắc chắn là chỉ có thể ngồi chờ chết.
Bỗng nhiên không biết người nào hô to một câu:
- Vũ Đại nhân, không phải là ngài có Thiên Mệnh Thần Phù ư, ta cũng không tin, trận pháp trong Đông Hồ địa cung này có thể hạn chế được Thiên Mệnh Thần Phù của ngài.
Y vừa nói như thế, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, cùng nhau hưng phấn nói:
- Đúng vậy, Vũ Đại nhân, cầu xin ngài mau mau xuất thủ, cứu mọi người đi!
Vũ La tỏ ra bất đắc dĩ:
- Ta chỉ sợ Thiên Mệnh Thần Phù của ta vừa ra, không phải là cứu mạng, mà là đòi mạng.
Tuy Vũ La đã chỉ ra rằng mọi người đã lâm vào hiểm cảnh, nhưng nếu như lúc này người khác cho rằng hắn có bản lĩnh cứu mọi người, nhưng hắn không làm như bọn họ kỳ vọng, vậy chẳng những mọi người sẽ không cảm kích vì hắn đã nhắc nhở, ngược lại còn có thể ghi hận trong lòng đối với hắn.
Hẳn biết rõ điểm này, cho nên nhất định phải nói ra rõ ràng, bèn chỉ xuống mặt đất nói:
- Phía dưới này có vô số trận pháp, hơn nữa bởi vì các tiền bối đã phong ấn những mê cung khác, có thể thấy nơi này không ổn định tới mức nào. Nếu lấy Thiên Mệnh Thân Phù ra, nói không chừng nơi này sẽ lập tức sụp đổ.
Thần sắc mọi người lộ vẻ luyến tiếc, mạnh ai nấy thầm suy nghĩ, quả thật đúng là có khả năng này. Bọn họ lập tức trở nên luống cuống:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Không có đường ra rồi. . .
Lưu Thư Lương dàn xếp cho vị trưởng lão bị thương kia, sau đó triệu tập Tào Long Báo, Bạc trưởng lão cùng Vũ La tới:
- Các vị, tình huống trước mắt như thế, mọi người có biện pháp gì tốt hay không?
Tào Long Báo khẽ cắn răng:
- Theo ta nghĩ, vẫn phải tìm cách ra khỏi nơi này bằng lối ra kia.
Mọi người nhìn nhau một cái, tất cả mọi người toàn là người tinh minh, thật ra cũng đã cân nhắc tới tất cả các khả năng rất nhiều lần. Tình huống bây giờ đúng như lời Tào Long Báo, cũng chỉ có cửa ra này là an toàn nhất.
- Rốt cục là thứ gì canh giữ ở lối ra?
Lưu Thư Lương oán hận hỏi. Lão có quan hệ không tệ cùng hai vị trưởng lão khác, có thể nói hai vị trưởng lão này chính là hai đồng minh kiên định nhất trong phe của lão trong Trưởng lão hội. Hiện tại hai người một thành thức ăn trong bụng quái vật, một trọng thương, cho dù hiện tại còn sống ra ngoài, ảnh hưởng của lão trong Trưởng lão hội cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
Vũ La cân nhấc một chút, sau đó mới nói:
- Ta đoán chính là quái vật trước đây tập kích thuyền đá của chúng ta.
Lưu Thư Lương nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó buông tiếng thở dài, cũng biết rất có khả năng. Chẳng qua là lão vẫn không hiểu:
- Đúng ra trong Đông Hải này không có hung thú nào lợi hại như vậy mới phải. . .
Hung thú mạnh nhất trong Đông Hải là Hồng Lân Độc Thiện, nhưng Hồng Lân Độc Thiện hùng manh nhất bất quá cũng chỉ là hung thú nhất phẩm. Mà chiến lực của một con hung thú nhất phẩm tương đương với Đại Năng, không có khả năng ăn thịt một vị trưởng lão, chấn bay một vị khác. Chiến lực này tối thiểu cũng là Thần Thú.
- Có lẽ. . .
Vũ La nói:
- Nó đến từ hai phần ba mê cung còn lại.
Trong lòng mọi người chấn động, ngơ ngác nhìn nhau, cũng cảm thấy lần này tình huống không ổn, chuyện bây giờ có thể làm chỉ sợ là tận nhân lực tri thiên mệnh.
Tào Long Báo lên tới, dáng vẻ hung thần ác sát nói:
- Ta đi thử một chút! Ta cũng không tin, cẩu vật này có khả năng ăn thịt cả lão tử!
Bạc trưởng lão lập tức nói:
- Ta cùng đi với ngươi.
Hai người gật đầu với nhau:
- Đi.
Vũ La cân nhắc một chút nói:
- Cũng tốt, thử dò xét một chút, có thể biết rõ ràng rốt cuộc là ma vật gì. Ta ở sau tiếp ứng, Lưu trưởng lão ngài bảo vệ các đệ tử.
Đến thời khắc nguy nan, cũng không cần e ngại mặt mũi gì nữa, địa vị chân thật của Vũ La đã thể hiện ra. Hắn nghiễm nhiên đã là thủ lĩnh của mọi người, hắn an bài như vậy, người khác cũng không có gì dị nghị.
Lưu Thư Lương lập tức đi ra ngoài triệu tập mọi người lại cùng một chỗ, dẫn dắt bọn họ thối lui ra sau.
Tào Long Báo cùng Bạc trưởng lão nhìn nhau, hít thật sâu một hơi, sái bước đi về phía cửa ra kia.
Vũ La vẻ mặt ngưng trọng đi theo sau hai người, cách bọn họ chừng mấy trượng.
Lối ra vẫn bị một luồng hồng quang bao phủ như trước. Quái vật kia sau khi ăn thịt Hoàng trưởng lão cũng không thấy động tĩnh gì nữa, dường như rất thỏa mãn với tình trạng hiện tại, quyết định tới người nào ăn người đó.
Trên người Tào Long Báo tràn ngập một tầng linh quang nồng đậm, linh quang vẫn không ngừng từ các huyệt đạo trên thân thể y trào ra, cuối cùng ngưng kết bên ngoài cơ thể y thành một bộ khôi giáp màu lam nhạt như thực chất.
Mà Bạc trưởng lão giơ tay trái của mình lên, linh quang không ngừng chồng chất xung quanh cánh tay. Lão tiện tay điểm lên linh quang vài cái, một trận pháp phòng ngự dung nhập vào trong linh quang. Dựa vào trận pháp, linh quang ngưng tụ thành một tấm thuẫn cao khoảng nửa người, bảo vệ phía trước Bạc trưởng lão.
Hai người ra hiệu với nhau, cùng nhau bước ra một bước cuối cùng.
Một bước này, đã xông vào giữa hồng quang.
Hồng quang kia vốn đang bình tĩnh đột nhiên bị kích thích, nhất thời trở nên dữ dội, bành trướng mấy chục lần, bao phủ phạm vi xung quanh cửa ra hơn trăm trượng.
Những tiếng rống giận dữ phát ra liên tục từ trong hồng quang, chấn động khiến cho vách đá xung quanh lay động một trận, bụi đất, đá vụn rơi xuống ào ào. Các đệ tử tu vi kém một chút không nhịn được phải cau mày, bị tiếng gầm chấn động cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau đó chỉ nghe một tràng tiếng va chạm bình bịch, Tào Long Báo rống to một tiếng, đột nhiên có một đạo hào quang màu xanh lam giống như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua hông quang. Một bóng người mang theo tiếng hét thảm thiết bay ra, ngã trên mặt đất trượt ra xa vài chục trượng, để lại một vết thật sâu trên nền đá cứng.
Không phải là Tào Long Báo còn là ai nữa?
Y không hề quan tâm tới thương thế của mình, miệng đầy máu tươi mấp máy nói:
- Mau. . . mau cứu Bạc. . .
Vũ La đã vọt vào trong.