Nguy cơ mãnh liệt ập tới, Vũ La không quan tâm tới Phù Cổ đã mỏi mệt không chịu nổi, lập tức định thúc giục Phù Cổ, dò xét hai phần ba mê cung còn lại kia. Nhưng đúng lúc này, trong Phong Thần Bảng truyền ra một trận dao động, Vũ La lập tức trợn mắt há mồm.
Phù Cổ đã lâm vào hôn mê. . .
Vũ La mở Phong Thần Bảng ra, ô vuông mà Phù Cổ đang nằm đã trở thành một phiến băng. Vũ La đưa nguyên hồn vào thăm dò, chỉ thấy Phù Cổ giống như Linh Long lúc trước, phun ra một cái kén màu vàng bao vây mình vào trong, hoàn toàn không có chút khí tức nào cả.
Vũ La nôn nóng cũng không có biện pháp gì, nhìn chằm chằm Phù Cổ trên Phong Thần Bảng một hồi lâu, rốt cục cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, thu Phong Thần Bảng lại.
Sau đó hắn bắt đầu suy nghĩ, kế tiếp phải làm gì.
Lúc trước Vũ La không hề quan tâm tới đặc điểm hạn chế linh phù cùng pháp bảo của Đông Hồ địa cung. Hắn tin chắc rằng trận pháp không thể nào hạn chế được Thiên Mệnh Thần Phù, thậm chí cũng không hạn chế được thần kiếm Thiên Tinh. Đến hiện tại hắn vẫn cho là như vậy.
Nhưng hắn cũng không nghĩ như trước kia, cảm thấy nếu có vấn đề gì mình có thể phóng xuất Bách Vạn Nhân Đồ. Bởi vì nếu làm như vậy rất có thể sẽ phá vỡ thế cân bằng của trận pháp Đông Hồ địa cung hiện tại, hai phần ba mê cung còn lại cũng sẽ theo đó mở ra.
Không thể động dụng những thủ đoạn kia, Vũ La bằng vào Long Nguyên, Vu lực màu vàng sẫm cùng Mộc Thần Lực, chiến lực vẫn cường hãn như trước, thậm chí ngay cả Đại Năng thông thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Nhưng hắn không còn là một Vũ La nghịch thiên nữa, lại mất đi một Phù Cổ, tương đương với mất đi một thần nhãn.
Nếu như nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, Vũ La cảm thấy một mình chạy đi không thành vấn đề, nhưng những người khác ở nơi này phải làm sao?
Quả thật hắn không lo tới sinh tử của những đệ tử khác, nhưng còn có Vương Cầm Hổ, Thương Điệp Lệ cùng Mạnh Liên Ân, hắn không thể không lo tới.
Hắn vươn người đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài nói tình huống này với Lưu Thư Lương, Tào Long Báo, xin bọn họ ngưng hẳn lần Thiên Môn diễn võ này, lập tức lui ra ngoài.
Bên ngoài đang là đêm tối, Vũ La cũng không trì hoãn chút nào, đi gõ cửa năm vị tiền bối Lưu Thư Lương một lượt.
Lúc này đã là hơn nửa đêm, năm vị tiền bối đi ra, vốn sắc mặt cũng có chút khó coi, nhưng thấy là hắn phải cố nặn ra một nụ cười, Lưu Thư Lương hỏi:
- Vũ Đại nhân, đã trễ như vậy còn có chuyện quan trọng gì sao?
Vũ La bèn ôm quyền nói với năm người:
- Chuyện liên quan tới sinh tử, vạn bất đắc dĩ, các vị tiền bối tha lỗi, chúng ta đi vào trong hãy nói.
Hắn đi vào trước, năm người thấy thần thái của hắn không giống như giả bộ, không khỏi trong lòng nặng trĩu, thầm nghĩ e rằng đã có đại sự phát sinh.
Bọn họ vội vàng theo vào, Vũ La liền nói rõ ràng phát hiện của mình từ đầu chí cuối, chỉ bất quá không có nói tới Phù Cổ, chỉ nói là “thủ đoạn độc môn” của mình.
Năm người Tào Long Báo nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, một vị trưởng lão nghi hoặc nói:
- Vũ Đại nhân, không phải chúng ta không tin ngươi, nhưng. . . Bao nhiêu tiền bối đã càn quét qua Đông Hồ địa cung này hết lần này tới lần khác, hơn nữa Thiên Môn diễn võ cũng cử hành nhiều lần tốt đẹp ở chỗ này, cũng không có gì khác thường kia mà?
Vũ La cũng không tức giận, dù sao tình huống thực tế rành rành như vậy, đổi lại là ai cũng cảm thấy khó có thể tin. Hiện tại chuyện liên quan tới an nguy của tất cả mọi người, không phải là lúc tranh hơn thua với nhau.
Hắn bình tĩnh nói:
- Các vị, các vị cảm thấy ta có cần phải lừa các vị hay không?
Năm người nghĩ lại Vũ La đã là đệ nhất, hơn nữa người ta cũng quả thật không cần thành tích Thiên Môn diễn võ này, đúng là không cần thiết phải lừa gạt mọi người.
Lưu Thư Lương là người hiền lành, là loại người hiền lành có tính cách thiên về chững chạc. Lão suy nghĩ một chút, bèn nói:
- Ta đồng ý với ý kiến của Vũ Đại nhân, chúng ta có thể lui ra ngoài trước, sau đó phái người tới kiếm tra rõ ràng triệt để. Dù sao ra ngoài rồi chúng ta vẫn còn có thể đi vào nữa, chuyện này liên quan tới tính mạng của mọi người, cẩn thận một chút cũng không có gì sai.
Tào Long Báo cũng gật đầu:
- Lưu trưởng lão nói rất đúng, ta đồng ý làm như vậy.
Bạc trưởng lão cũng gật đầu tán thành, chuyện này đã được quyết định như vậy.
- Tốt lắm, gọi mọi người lập tức rút lui ra khỏi Đông Hồ địa cung!
Vốn đêm đang yên tĩnh lập tức trở nên ầm ĩ, các đệ tử bị đánh thức cũng tỏ ra bất mãn, càu nhàu một đỗi. Cũng không biết là người nào tiết lộ bí mật, thì ra là Vũ La đề nghị cả đêm rút lui ra khỏi Đông Hồ địa cung, bởi vì hắn cảm thấy trong Đông Hồ địa cung có “mối nguy hiểm rất lớn chưa biết”.
Các đệ tử ai nấy lên tiếng càu nhàu:
- Có thể có nguy hiểm gì chứ, đúng là lo trời sập. Các tiền bối đã sớm đã kiểm tra rồi, nếu thật sự có nguy hiểm, lúc trước cũng đã bạo phát trong những lần Thiên Môn diễn võ. Tên này quả thật thích khiến cho người ta chú ý.
Bởi vì lúc trước Vũ La một mình đánh tất cả, những người này đều sợ, không dám nói lớn tiếng, nhưng tuyệt đại đa số đều bất mãn trong lòng.
Ba người Mạnh Liên Ân đã đi tới, Vũ La thấy Vương Cầm Hổ cùng Thương Điệp Lệ cùng đi với nhau, không khỏi nhìn hai người thêm một cái, Thương Điệp Lệ rất dễ dàng đỏ mặt, nhất thời hết sức ngượng ngùng.
Mạnh Liên Ân hỏi:
- Vũ huynh, thật sự có nguy hiểm ư?
Vũ La thần sắc ngưng trọng, gật đầu:
- Sợ rằng. . .
Hắn suy nghĩ một chút, lại không nói ra:
- Bỏ đi, nói những chuyện này ra không có tác dụng gì, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, e rằng chuyện lần này có chút phiền phức, chưa chắc ta đã có thể chiếu cố các ngươi. . .
Lúc này Hồ Thiên Trảm đang đi qua bên cạnh, nghe được lời của hắn, không nhịn được cười lạnh một tiếng. Trong lòng y vẫn còn oán hận Vũ La, mặc dù đã đi qua nhưng vẫn ném lại một câu:
- Ta cũng muốn nhìn xem trong Đông Hồ địa cung này rốt cục có nguy hiểm gì.
Sắc mặt Vũ La khẽ biến, có chút không nhịn được muốn phát tác, nhưng hắn suy nghĩ một chút bây giờ là thời điểm khác thường, rốt cục vẫn nhẫn nhịn, vung tay lên nói:
- Đừng để ý tới những người này, mau mau đi ra ngoài.
Mặc dù không ít người cảm thấy Vũ La chuyện bé xé ra to, nhưng bởi vì Lưu Thư Lương ra lệnh, vẫn phải đi theo mọi người cùng nhau tiến về phía cửa ra.
Đi trước nhất chính là hai vị trưởng lão, Lưu Thư Lương cùng Bạc trưởng lão đoạn hậu, Tào Long Báo ở giữa phối hợp tác chiến.
Mọi người có chút tản mạn, đội ngũ dềnh dàng đi tới cửa ra, hai vị trưởng lão dựa theo phương pháp cố định từ trước chuẩn bị mở cửa ra rời đi. Nhưng sau khi bọn họ thi triển, cửa ra lại không có chút phản ứng nào.
Một vị trưởng lão có chút kỳ quái:
- Chẳng lẽ lúc tiến vào chúng ta đã phong bế cửa ra?
Lão giơ tay ra thử thăm dò.
Cửa ra vẫn giống như lúc bọn họ tiến vào, bị một luồng hồng quang bao phủ. Tay của lão đưa vào đó nhìn qua rất thuận lợi, nhưng sắc mặt vị trưởng lão bỗng nhiên biến đối, không đợi một vị trưởng lão khác bên cạnh kịp phản ứng, cả người theo cánh tay kia vù một tiếng đã bị lôi tuột vào trong.
A. . .
Vị trưởng lão kia hét thảm một tiếng, trong động khẩu hồng quang đột ngột phun trào, lực lượng kia hùng mạnh kinh khủng, hất vị trưởng lão còn lại đang đứng cạnh cửa ra bay ngược ra sau.
Tất cả đệ tử thoáng chốc ngây ngẩn cả người, không hiểu là chuyện gì xảy ra. Mà trong động khẩu kia truyền ra một tràng thanh âm nhai nuốt hết sức rõ ràng, tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc không khỏi làm cho bọn họ rùng mình.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Tào Long Báo lao đến trước tiên, phía sau Lưu Thư Lương cùng Bạc trưởng lão cũng nhanh chóng đuổi tới. Đông đảo đệ tử đều trợn mắt há mồm, trước đó bọn họ lười biếng, cũng không tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Trưởng lão kia bị hất bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, thở dốc nói:
- Lão Hoàng, lão Hoàng chỉ sợ là đã chết rồi, cửa ra. . . Có vấn đề!
- A!
Mọi người giật mình kinh hãi.