Tiên Tuyệt

Chương 515: Chương 515: Độc Long mạch (Thượng)




Mặc dù Vũ La có một mỏ Ô Thiết, nhưng tài liệu cần cho luyện chế pháp bảo công kích cỡ lớn quá mức khổng lồ. Gần đầy lại bắt đầu giao dịch cùng Đông Thổ, cần rất nhiều kim loại hiếm. Vũ La hiểu rất rõ ràng, hợp tác với Nhan Chi Tây chính là hai bên cùng có lợi, không thể cố ý ăn bớt, cho nên có một mỏ Ô Thiết hay không, hắn cũng không để ý. Hiện tại biết đi đâu tìm nhiều tài liệu như vậy để luyện chế pháp bảo công kích cỡ lớn đây?

Cốc gia ở trong một sơn cốc nhỏ ở Hạc Ẩn sơn. Trong cốc cảnh trí u nhã, một dòng suối nhỏ trong suốt chảy qua trong cốc, tiếng nước chảy róc rách dễ nghe. Dưới chân núi là một mảnh rừng trúc, cạnh đó dựng lên một ngôi lầu trúc, đây là địa phương ẩn cư của Cốc Thương trước kia.

Chu Cẩn thật ra đã sớm phái người tới Cốc gia đưa tin. Sáng hôm đó, người đưa tin chạy tới, sau khi nói ra tin này, trên dưới Cốc gia nhất thời vô cùng hưng phấn.

Lúc này Cốc Mục Thanh vẫn chưa về.

Ba tháng này Cốc Mục Thanh bề bộn nhiều việc.

Vốn mẫu thân Cốc Mục Thanh sau khi nghe chuyện Vũ La, muốn Cốc Thương thông báo cho Thẩm Phán Đình một tiếng, để cho nữ nhi ở nhà nghỉ ngơi một chút. Nhưng Cốc Mục Thanh kiên quyết phản đối.

Ba tháng qua nàng đặc biệt tích cực, ba tháng phá xong ba vụ án lớn. Tháng đầu đuổi bắt một tu sĩ phe Ma đạo từ Nam Hoang lẻn vào Trung Châu là Thượng Cách Long.

Thượng Cách Long chính là con trưởng của độc môn tông sư Nam Hoang Thượng Trảm Đạo, một thân độc công có được sáu thành hỏa hầu của phụ thân. Sau khi lẻn vào Trung Châu, y làm ác khắp nơi, đã tiêu diệt vài môn phái nhỏ phe Chính đạo. Ngay cả Hổ Mãnh cũng không làm gì được y. Cốc Mục Thanh xuất thủ, chỉ trong một tháng đã mang đầu Thượng Cách Long trở lại Thẩm Phán Đình.

Ngoài Thượng Cách Long ra, tháng thứ hai nàng còn phá được vụ án cướp linh đan ở Trung Châu.

Tháng thứ ba, nàng truy nã tên phản đồ thí sư Nhạc Vô Ảnh của Kình Thiên môn, khiến cho Nhạc Vô Ảnh phải xông vào một địa phương khi ho cò gáy giữa Trung Châu và Nam Hoang, chết trong đó.

Xong vụ án này, Thẩm Phán Đình tạm thời không còn vụ án nào cho nàng nữa, Cốc Mục Thanh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị trở về nhà. Tính thời gian, hẳn là tối nay sẽ về đến.

Mẫu thân Cốc Mục Thanh Lâm thị là một vị hiền thê lương mẫu điển hình. năm xưa ở Tu Chân Giới không hiển sơn không lộ thủy, thật ra dung nhan tuyệt không kém gì mấy vị tiên tử mỹ danh lan khắp Trung Châu, mà thực lực càng không dưới Cốc Thương.

Cốc Thương năm đó chưa có danh khí gì, được Lâm thị phụ trợ, gặp được cơ duyên liên tục, sau đó mới trở thành Khách Khanh chung của Cửu Đại Thiên Môn.

Cốc Thương cũng cảm kích phu nhân, cho nên từ trước tới nay dù Lâm thị chỉ sinh cho y một đứa con gái là Cốc Mục Thanh, nhưng y cũng chưa từng nảy ra ý định nạp thiếp.

Lâm thị thương yêu nữ nhi, kết hôn nhiều năm như vậy cũng chưa từng cãi nhau với Cốc Thương. Chuyện tranh chấp duy nhất là chuyện giữa Cốc Mục Thanh cùng Vũ La.

Thế nhưng Cốc Thương quá mức bướng bỉnh, không chịu nhượng bộ chút nào. Cuối cùng y cảm thấy phiền phức, quyết định dọn tới Ngự Trảm Đài ở, né tránh mẹ con hai người.

Lâm thị là vì hạnh phúc của con mình, những lão bộc của Cốc gia lại là nhìn trúng tiềm lực của Vũ La.

Mặc dù Cốc gia không phải là là nhà quyền quý, nhưng địa vị ở Tu Chân Giới cũng là hết sức quan trọng, nước lên thì thuyền lên, thân phận người hầu Cốc gia tự nhiên lại khác.

Chính là nhờ Cốc Thương là Khách Khanh chung của Cửu Đại Thiên Môn, hiện tại lại là chủ sự Ngự Trảm Đài.

Vũ La gần đây quật khởi giống như sao sáng, ai cũng có thể nhìn ra tên ngục tốt nho nhỏ Nhược Lô Ngục này có tiền đồ bất khả hạn lượng. Nếu gả tiểu thư, đối với Cốc gia chỉ có lợi, không có chỗ nào là hại, tương lai thanh danh Vũ La lên cao, chính là lúc Cốc gia huy hoàng.

Vì vậy nghe nói Vũ La còn sống, bất kể là mẫu thân Lâm thị, hay là lão bộc trong nhà cũng cực kỳ hưng phấn. Mấy tên lão bộc đang vây quanh chúc mừng Lâm thị, chợt có người từ bên ngoài chạy vào:

- Phu nhân, tiểu thư trở về rồi!

Cốc Mục Thanh một thân sắc phục bộ khoái màu xanh lam, lưng thắt ngọc đái, hiên ngang tiến vào. Bất quá dù đã trở về nhà, trên mặt nàng vẫn phủ băng sương như trước.

- Thanh nhi, mau tới đây, mẹ có tin tức tốt nói cho con biết.

Lâm thị mỉm cười vẫy.

Cốc Mục Thanh thấy mẫu thân, trên mặt cũng lộ ra một tia ấm áp, tiến tới bên cạnh mẫu thân ngồi xuống:

- Mẹ, con đã trở về.

Lâm thị gật đầu, kéo tay nàng:

- Mẹ biết tâm sự của con, cho nên lần này báo cho con một tin rất tốt.

Cốc Mục Thanh nhìn khắp bốn phía, mấy tên lão bộc trong nhà cũng kéo tay nhau, cười híc híc nhìn trộm nàng.

- Rốt cục là tin gì vậy?

Lâm thị chậm rãi nói:

- Vũ La còn sống. Hắn ra khỏi Tháp Sơn đảo, hiện đang từ Chu gia Chung Nam sơn chạy tới đây, nói không chừng sáng sớm ngày mai đã có thể tới đây rồi.

Đám lão bộc xung quanh tiến tới ôm quyền:

- Chúc mừng tiểu thư. . .

Vẻ mặt Cốc Mục Thanh vẫn tỏ ra lạnh nhạt, khoát tay ngăn lại:

- Có cần phải vui mừng tới như vậy không, không phải là ta đã nói chắc chắn hắn chưa chết sao?

Trên dưới Cốc gia sửng sốt, bọn lão bộc ngượng ngùng cười một tiếng, thi lễ cáo lui. Lâm thị cười thầm, chờ bọn hạ nhân đi ra ngoài, lúc này mới lên tiếng:

- Chỉ có mẹ ở đây, con không cần như vậy nữa. Hắn không có chuyện gì rồi, con cũng nên yên tâm, ba tháng vừa qua. . .

Cốc Mục Thanh khẽ cau mày:

- Mẹ, con thật sự không có chuyện gì, chẳng lẽ mẹ chưa yên tâm sao?

Lâm thị thở dài:

- Thôi được, mẹ không nói nữa. Ôi, cũng tại lão tử của con, quả là tảng đá hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng.

Cốc Mục Thanh cũng không nói gì nữa, Lâm thị lại âm thầm thở dài:

- Con cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.

Cốc Mục Thanh gật đầu:

- Mẹ cũng đi ngủ sớm một chút đi, con về phòng đây.

Lầu trúc của Cốc gia đơn giản, Cốc Mục Thanh ra khỏi phòng rẽ trái là tới khuê phòng của mình. Sau khi nàng vào phòng bèn đóng cửa lại, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa.

Mấy vị lão bộc tự cho là mình trông tiểu thư lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ tính tình tiểu thư đều ngơ ngác nhìn nhau, có chuyện gì vậy?

Vũ La phi hành cấp tốc cả ngày, đến khi sắc trời gần tối mới chạy tới Hạc Ẩn sơn. Hắn chưa từng tới Cốc gia lần nào, Cốc gia lại hơi kín đáo, trong lúc nhất thời chưa thể tìm được vị trí. Lại mất thêm hơn nửa canh giờ, lúc trời đã sụp tối hắn mới nhờ ánh đèn chỉ dẫn, tìm được lầu trúc của Cốc gia.

Dù sao cũng là nhà của nhạc phụ tương lai, hắn không tiện phóng xuất nguyên hồn, sử dụng thần thức tìm kiếm.

Vũ La bay đến trên sơn cốc, hắn đã có thể cảm giác được khí tức của Cốc Mục Thanh. Mà gần như là cùng lúc, cửa phòng Cốc Mục Thanh bỗng nhiên mở ra, Cốc Mục Thanh vẻ mặt lạnh lùng bước ra. Dường như nàng không nhìn thấy ánh mắt của những lão bộc xung quanh, bước tới phía trước nghênh đón Vũ La.

Vũ La đáp xuống đất. Dưới ánh trăng bàng bạc, Cốc Mục Thanh lững thững bước tới, sau lưng nàng là lầu trúc của Cốc gia lộ ra vài ánh lửa ấm áp. Gặp lại giai nhân xa cách hơn một năm, Vũ La nở một nụ cười ấm áp. Hai người kết duyên hai đời, tới giờ phút này đã sớm vượt qua tình yêu thông thường, trở nên giống như thân nhân, tình cảm càng nồng đậm hơn cả thân nhân.

Cốc Mục Thanh nở một nụ cười hiếm thấy, nhếch môi có vẻ hết sức mê người:

- Hừ, hôm nay cũng tới rồi, coi như hợp cách, tạm tha cho chàng lần này.

Vũ La nhìn nàng, chỉ cảm thấy giai nhân tuyệt đẹp, toàn thân đâu đâu cũng đẹp, càng nhìn càng thích. Một cỗ nhu tình ngọt ngào trong lòng chợt bùng lên theo nỗi nhớ hơn một năm qua, giống như rượu được ủ đến mức nồng đậm, giờ phút này phát tác ra không thể nào ngăn cản.

Vũ La không thèm để ý phía sau lầu trúc Cốc gia có một đôi mắt đang nhìn trộm, bước nhanh tới trước, dang rộng đôi tay cường tráng ôm chầm lấy Cốc Mục Thanh vào lòng mình. Dường như hắn muốn đưa nàng vào trong thân thể mình, hai người hợp thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.