Tuy rằng như vậy, nhưng lão không hề ngăn cản, Chu Hoành vừa mở ra, lập tức hít sâu một hơi khí lạnh. Chu Thanh Giang thấy vậy càng thêm tò mò, trong lòng thóa mạ con mình không ngớt: “Tiểu tử thối này mở ra rồi phải để lão tử xem một chút, một mình ngươi ôm hộp ngẩn người ra như vậy, không phải là muốn giết lão tử sao?”
Cũng may Chu Hoành kịp phản ứng rất nhanh, đưa hộp ngọc đã mở tới trước mặt Chu Thanh Giang:
- Tự cha xem đi. . .
Bên trong hộp ngọc, một tầng kim quang nhàn nhạt bao phủ. Giữa kim quang chính là một nhánh cây sinh cơ bừng bừng, trên nhánh có một quả to bằng đầu quyền. Quả này có màu vàng nhạt, hình dáng như một đứa trẻ mập mạp tròn trĩnh. . .
- Nhân Sâm Quả!
Chu Thanh Giang cũng kinh ngạc không dứt.
Lúc thế giới này còn có thể phi thăng, có truyền thuyết là Bạch Nhật Phi Thăng Nhân Sâm Quả. Ăn Nhân Sâm Quả, là có thể bạch nhật phi thăng.
Hiện tại mặc dù không thể phi thăng, nhưng nói không chừng Trung Châu hợp tác cùng Đông Thổ, thật sự có thể phá vỡ cấm chế của thế giới này, đến lúc đó Nhân Sâm Quả này chính là bảo bối giúp cho một người phi thăng.
Chu Thanh Giang chậm rãi khép hộp ngọc lại, đè nén kích động trong lòng, một lúc lâu sau mới thở dài nói với Vũ La:
- Hài tử con quả thật có lòng. . .
Lão chợt khoát tay:
- Hôm nay tới đây thôi, tất cả giải tán đi.
Phụ tử Chu gia ai nấy có tuyệt thế trân bảo, tâm thần đã loạn, buổi tiệc này vốn mở màn vui vẻ, rốt cục kết thúc qua loa. Bất quá bất kể là ai, cả đời sẽ không thể quên được bữa tiệc này.
Chu Cẩn đưa Vũ La tới phòng dành cho khách, Vũ La mặt dày đòi vào khuê phòng của nàng, nhưng Chu Cẩn hết sức thẹn thùng, chết sống cũng không chịu.
Đến phòng dành cho khách, Chu Cẩn vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên:
- Cha cùng Đại ca Nhị ca đều có lẽ vật, vì sao người ta không có?
Vũ La cười nói:
- Phu thể nhất thể, của huynh không phải là của muội sao, còn phân chia làm gì nữa?
Chu Cẩn bĩu môi một cái: “Chỉ giỏi dụ dỗ người. ” Trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Vũ La hơi lúng túng, dường như có chuyện gì đó khó bề mở miệng. Chu Cẩn nhìn hắn với vẻ thích thú, Vũ La lập tức chột dạ:
- Vì sao muội lại nhìn huynh như vậy?
Chu Cẩn cười vô cùng giảo hoạt, dáng vẻ của nàng khiến cho Vũ La chợt nhớ tới tiểu hồ ly Nhan Chỉ Vi.
- Huynh bất tất phải nhọc lòng, muội đã sớm phái người đi báo cho Cốc Mục Thanh rồi. Vũ La thở phào nhẹ nhõm.
Dọc đường hắn không tiện nhờ phụ tử Chu Thanh Giang phái người đưa tin giúp cho Cốc Mục Thanh. Thật ra Chu Cẩn đã phái người đưa tin từ sớm, nhưng không nói với Vũ La, cố tình khiến cho hắn phải lo lắng.
Cốc Mục Thanh từng phái người báo tin cho Chu Cẩn, Chu Cẩn có qua có lại, coi như một mở màn tốt đẹp cho nhà cửa thuận hòa.
Vũ La mang từ Đông Thổ trở về rất nhiều dược liệu trân quý, đa số Vũ La cũng không nhớ rõ rốt cuộc là người nào đưa cho mình. Tuy rằng hắn chuẩn bị lễ vật cho phụ tử Chu Thanh Giang vô cùng trân quý, nhưng vẫn chưa phải là dược liệu tốt nhất mà hắn có trong tay.
Vũ La nhìn Chu Cẩn, tự nhiên trong lòng nhớ tới Cốc Mục Thanh. Hắn từ Đông Thổ trở lại, vốn chuyện đầu tiên là muốn tới thăm Cốc Mục Thanh, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại tới sơn trang Chu gia, trong lòng cảm thấy Cốc Mục Thanh phải chịu thiệt thòi. Nghĩ tới Cốc Thương cực lực phản đối Cốc Mục Thanh lui tới với mình, Vũ La lại than thở trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Vũ La bèn cáo biệt Chu Thanh Giang, lão cũng không giữ lại.
- Trong tay con có rất nhiều dược liệu trân quý, cũng cần có Đại sư linh đan giúp con luyện thành linh đan.
Chu Thanh Giang đưa cho hắn một ngọc giản:
- Đây là một tấm bản đồ, có thể giúp con tìm được Trung Châu Đan Vương Bành Bạch Thảo. Hiện tại con cũng đã có danh tiếng bên ngoài, nhưng Bành Bạch Thảo luôn gác mọi chuyện ngoài tay. Cũng may ta cùng Bành Bạch Thảo có chút giao tình, tới đó báo danh hiệu ta, hẳn là lão sẽ giúp con.
Vũ La cảm tạ nhận lấy, nhớ tới mấy món pháp bảo công kích cỡ lớn kia, bèn hỏi xin Chu Thanh Giang bản vẽ chế tạo.
Chuyện này là bí mặt tối cao trong Ám Vệ, nhưng Chu Thanh Giang không có gì giấu diễm con rể, bèn lấy một ngọc giản trong không gian trữ vật ra đưa cho Vũ La.
- Con xem qua cũng tốt.
Chu Thanh Giang nói:
- Pháp bảo công kích cỡ lớn này, Ám Vệ chúng ta đã nghiên cứu gần trăm năm, cho đến gần đây mới coi là miễn cưỡng thành công. Nhưng tỷ lệ chế tạo thành công thật sự là quá thấp, hơn nữa khoảng cách giữa hai lần bắn quá dài, nếu con có thể có biện pháp gì cải tiến một chút là hay nhất.
Vũ La thu ngọc giản, đi nói lời từ biệt cùng Chu Cẩn, sau đó rời khỏi Chung Nam sơn, chạy thẳng tới Cốc gia.
Hiện tại Cốc Thương đang ở Ngự Trảm Đài, còn Cốc gia nằm ở Hạc Ẩn sơn.
Hạc Ẩn sơn không phải là danh sơn gì, Cốc gia cũng không phải là nhà giàu như Chu gia. Hiện tại ở Cốc gia, ngoại trừ Cốc Mục Thanh cùng mẫu thân ra, chỉ còn mấy tên lão bộc. Hai tên đệ tử chưa xuất sư cũng đã đi theo Cốc Thương, quá nửa thời gian đều ở Ngự Trảm Đài.
Từ Chung Nam sơn tới Hạc Ẩn sơn, hành trình không phải gần. Vũ La ngồi lên Ngọc Ấn Linh Phù hóa thành cụm mây trắng phi hành, lúc nhàn rỗi bèn lấy bản vẽ chế tạo pháp bảo công kích cỡ lớn ra nghiên cứu.
Không thể không nói trên đời này có rất nhiều thiên tài. Sau khi Vũ La nhìn lướt qua phương pháp chế tạo, cũng không khỏi buông lời tán thán. Có rất nhiều tư tưởng trong đó đúng là vạch ra một con đường riêng, hết sức bất phàm.
Tiền kiếp Vũ La cũng không giỏi luyện khí, bất quá đời này hắn tu luyện Bát Hoang Đoán Tạo, coi như cũng là bổ sung khiếm khuyết.
Hắn nghiên cứu tỉ mỉ vài lần, suy đi tính lại phương pháp luyện chế này trong lòng, tìm cách làm thế nào giải quyết khuyết điểm hiện có.
Còn chuyện xác suất luyện chế thành công quá thấp, hắn đã nhìn ra vấn đề ở chỗ nào. Hơn nữa đối với hắn mà nói, chuyện này không tính là vấn đề.
Pháp bảo công kích cỡ lớn nghe cái tên hết sức dọa người, nhưng xét về bản chất vẫn là pháp bảo. Một món pháp bảo nếu có khí tức của người luyện chế trong đó, người khác sử dụng sẽ không được linh hoạt. Cho nên mỗi lần các tu sĩ lấy được một món pháp bảo nào đó, nhất định phải xóa đi khí tức của chủ nhân cũ trước.
Nhưng thủ đoạn này cũng không thể tẩy trừ sạch sẽ.
Nếu là pháp bảo thông thường, sử dụng không thành vấn đề, nhưng nếu là bản mệnh pháp bảo, vậy thì không được. Vì vậy bản mệnh pháp bảo của các tu sĩ phần lớn là tự mình luyện chế, hoặc nhặt được một món pháp bảo đã lâu không có chủ nhân, khí tức trong đó đã theo thời gian dần dần tan đi.
Trừ phi những pháp bảo này có đẳng cấp cực cao, bằng vào một tia khí tức hình thành Khí Linh, đó lại là chuyện khác.
Pháp bảo thông thường có một tia khí tức của người khác trong đó, cũng không ảnh hưởng mấy với người sử dụng. Trừ phi là bảo vật như Hồn Khí, cơ hồ không cho phép có một tia khí tức của bất cứ ai.
Nhưng pháp bảo công kích cỡ lớn tiêu hao tài liệu như biển, hơn nữa bản thân thể tích khổng lồ, dùng rất nhiều linh kiện phối hợp lại, mỗi một linh kiện còn sót lại một tia khí tức, tổng hợp lại sẽ rất nhiều. Hơn nữa thể tích khổng lồ, khí tức sót lại càng nhiều hơn nữa.
Cho nên không cần biết quá trình luyện chế thế nào, người luyện chế cũng tìm cách giảm bớt khí tức lưu lại. Một khi tổng hợp lại, mười phần cũng bớt được tám, chín.
Người nào cũng có thể sử dụng pháp bảo công kích cỡ lớn, nhưng mỗi một lần sử dụng cũng chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn, sẽ không để lại quá nhiều khí tức, chuyện này không thành vấn đề.
Bát Hoang Đoán Tạo của Vũ La sẽ không để lại bất kỳ chút khí tức nào. Chỉ cần hắn nắm được phương pháp chế tạo, gần như có thể bảo đảm tỷ lệ thành công là trăm phần trăm.
Nhưng còn một vấn đề khác, sau mỗi lần bắn phải chờ nguội nửa canh giờ, trong lúc nhất thời Vũ La cũng không có cách nào, chỉ có thể tạm thời để sang một bên.
Hiện tại Vũ La đã có thể bắt tay vào chế tạo một món pháp bảo công kích cỡ lớn, hiện tại vấn đề lớn nhất của hắn không phải là kỹ thuật, mà là tài liệu.