Bọn Giản Kiệt gặp Vũ La ở cửa ra mặt đất, cũng là bốn người như lần trước, cùng nhau chạy tới khu vực khai thác mỏ.
Dọc đường Giản Kiệt lải nhải một số chuyện liên quan tới chợ, Vũ La phải dốc hết toàn lực mới có thể đè nén được cảm xúc của mình, không điểm vào á huyệt y.
Từ miệng Giản Kiệt, Vũ La biết chợ là nơi thú vị nhất trong thế giới dưới lòng đất, có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái có thể giao dịch trao đổi, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
Nghĩ đến chuyện đom vị tiền tệ giao dịch tốt nhất ở chợ chính là Úy Phong Thiết, Vũ La xuất chưởng liên tục, đánh vỡ hàng chục khe nứt.
Ba người Giản Kiệt đã quen với chuyện này, không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, thần kinh tê dại theo sau, Vũ La đánh vỡ khe nứt nào, bọn họ lại xông lên lục tìm một phen.
Hôm nay cũng không may mắn, mấy chục khe đá chỉ tìm được ba khối Úy Phong Thiết. Bất quá khối nào cũng nhỏ hơn khối tìm được hôm qua, chỉ khoảng chừng ngón tay út.
Vũ La thầm mắng xui xẻo, cương phong sắp nổi, tuy rằng hắn không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi khu vực khai thác mỏ, trở lại thế giới dưới lòng đất.
Trong vòng hai ngày chỉ tìm được bốn khối Úy Phong Thiết, gộp tất cả lại còn chưa bằng ngón tay cái. Lúc trước Vũ La cho rằng bằng vào thực lực của mình, muốn tạo ra một chiếc áo giáp Úy Phong Thiết không phải là chuyện khó, hiện tại xem ra hắn đã quá lạc quan.
Bốn người không trở về sơn động bộ lạc, đi theo thạch động đường ra, giữa đường rẽ vào một ngõ khác, quanh co khúc khuỷu đi lên tầng bên trên.
Đi chừng bốn canh giờ mới tới một thạch động vô cùng rộng rãi. Còn cách thật xa, Vũ La đã nghe đủ các loại thanh âm ồn ào. Tiến vào thạch động, quả nhiên vô cùng náo nhiệt.
So với thạch động của bộ lạc Giản Kiệt, nơi này rộng rãi hơn nhiều, ở giữa có mười mấy cây cột đá thiên nhiên chống đỡ, diện tích rộng gấp bảy, tám lần thạch động bộ lạc Giản Kiệt.
Một cái chợ lớn như vậy tụ tập vô cùng lộn xộn, dường như chỉ cần chiếm một chỗ, trải ra một tấm da thú, bày hàng lên trên là có thể bắt đầu việc buôn bán. Nhưng ánh mắt Vũ La đảo qua trong đám người, nhạy cảm phát hiện có một ít người trên đầu buộc lông đuôi màu tím nhạt của một loài thú nào đó đang tuần tra khắp các quầy hàng, dĩ nhiên là những kẻ quản lý nơi này.
Giản Kiệt nói:
- Những người đó đều là người của Hùng Thị bộ lạc. Hùng Thị bộ lạc là một bộ lạc lớn nhất ở gần đây, thành viên có gần ngàn người, chợ này là do bọn họ cai quản.
Một tên người hầu bên cạnh nhổ toẹt một bãi nước bọt:
- Hừ, Hùng Thị bộ lạc gì chứ, ai chẳng biết chúng chỉ là chó săn! Bất cứ chợ nào, nếu không có tầng trên cùng hậu thuẫn phía sau, làm sao có thể đứng vững được?
Vũ La âm thầm lắc đầu.
Lẽ ra ở một thế giới nguyên thủy, văn minh cũng lạc hậu, quan hệ giữa người với người sẽ không phức tạp như vậy mới đúng. Nhưng thế giới này lạc hậu chỉ là vì hoàn cảnh khắc nghiệt, cho nên không thể phát triển, thật ra cư dân nơi này đã sinh sống ở đây mấy vạn năm, tâm tư không còn đơn thuần chất phác.
Mọi người vào chợ, tùy ý dạo xem, Vũ La cảm thấy mười phần mới mẻ. Bề ngoài bốn người không có vẻ là người có tiền, cho nên có rất ít người bán hàng mời chào.
Giản Kiệt nói:
- Chúng ta cần rất nhiều vũ khí, không thể tìm được ở những quầy hàng nhỏ nơi này. Hay là đi tới trung tâm chợ, chỗ của những đại thương nhân.
Đến trung tâm chợ, một đám người xúm lại với nhau, nhưng không thấy quầy hàng gì cả. Vốn Vũ La cho rằng nơi này chính là nơi mua bán sầm uất nhất trong cả chợ, không ngờ lại không có gì như vậy.
Có chừng gần trăm người xúm lại, lớn tiếng hoan hô vang dậy. Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Giản Kiệt đã thấy nhiều lần, không lấy làm lạ nữa:
- Đây là tỷ đấu của chợ, kẻ thắng sẽ nhận được phần thưởng là một túi lương thực nhỏ.
Đây coi như là một thủ đoạn nhỏ của Hùng Thị bộ lạc để mời chào khách nhân.
Tuy rằng Giản Kiệt tỏ ra bình lĩnh, nhưng hai tên người hầu của y lại thích xem náo nhiệt.
- A Kiệt, chúng ta cũng đi qua đó xem đi. . .
- Đúng vậy, vất vả lắm mới tới đây một chuyến. . .
Giản Kiệt có chút bất đắc dĩ nhìn sang Vũ La, Vũ La mỉm cười gật đầu. Hai tên người hầu mừng rỡ, chạy nhanh tới, Vũ La cùng Giản Kiệt đành phải đi theo xem thử.
Bọn họ chen vào đám người, chỉ thấy giữa trường dùng đá tảng tạc thành một đài cao, trên đài bày một chiếc búa lớn, búa này to bằng con nghé, nhìn qua cũng biết hết sức nặng nề.
Mà dưới đài bày một hàng đá tảng được mài thành hình cầu, mỗi tảng đá tròn như vậy có đường kính ba thước. Lúc này có ba người đang ôm đá cố gắng chạy thật nhanh, cơ bắp toàn thân, gân xanh nổi vồng lên, mặt đỏ bừng bừng, ngay cả tứ chi cũng trở thành màu hồng phấn.
Những người vây xem xung quanh hưng phấn vô cùng, lớn tiếng cổ vũ.
Cuối cùng một người dáng vóc trung bình nhưng tứ chi cường tráng là kẻ đầu tiên về đích. Y vứt tảng đá xuống, vung tay điên cuồng hét lên. Người chủ sự giao cho y một túi lương thực nhỏ.
Những người vây xem náo nhiệt lục tục rời khỏi, tiếp tục tiến về phía trước. Giản Kiệt nói:
- Đám đại thương nhân đều ở phía sau, bọn họ khinh thường không thèm ở chung với những tiểu thương này.
Quả nhiên đi về phía sau, quầy hàng càng ngày càng ít, quy mô lại càng lúc càng lớn. Mà người của Hùng Thị bộ lạc xung quanh trở nên nhiều hơn, đại đa số mặc giáp da, lưng cắm đoản đao kim loại, cảnh giác nhìn chằm chằm người đi đường.
Đi tới một nơi đề phòng hết sức nghiêm ngặt, một tên vệ sĩ Hùng Thị bộ lạc chộp lấy Giản Kiệt đi đầu giữ lại, sắc mặt tỏ vẻ bất thiện:
- Đi đâu đó?
Giản Kiệt khẽ vung tay, hất tay tên vệ sĩ ra:
- Mua đồ, sao hả, nơi này không phải là chợ hay sao?
Tên vệ sĩ đánh giá bốn người bọn họ từ trên xuống dưới vài lần:
- Mua đồ ư, ra phía trước đi, những thứ ở đây các ngươi mua không nổi. . .
Giản Kiệt đã lấy ra một khối Úy Phong Thiết, thấp giọng hét lên một tiếng:
- Cút!
Tên vệ sĩ thấy vậy khựng lại, nhưng chỉ có thể không cam lòng lui xuống.
Vũ La cười thầm trong lòng, bốn người ngẩng đầu ưỡn ngực, tiến vào bên trong.
Phía sau toàn là quầy hàng của đại thương nhân, mỗi một cái đều chiếm diện tích rất lớn. Giản Kiệt đi trước dẫn đường, từ thần sắc của y, Vũ La nhận ra tên này cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu, trong lòng luống cuống, trên mặt lại giả bộ ngựa quen đường củ, từng tới đây nhiều lần, không khỏi cười thầm trong lòng.
Trước kia Giản Kiệt chưa từng xa xỉ tới mức này. Bốn khối Úy Phong Thiết trong ngực áo y, cho dù tính cả chợ này cũng có thể được coi là giàu có.
Trước kia y tới đây đều dạo ở vòng ngoài hết sức đáng thương, chỉ có thể mua chút ít lương thực.
Vũ La vẫn cảm thấy mình kém may mắn, đánh vỡ bao nhiêu khe đá như vậy, chỉ tìm được bốn khối Úy Phong Thiết. Nhưng bọn Giản Kiệt hiểu rằng đây không phải là kém may mắn, mà là may mắn phi thường. Trước đây vài năm bọn họ mới tìm được một khối Úy Phong Thiết, hơn nữa đại đa số chỉ to bằng hạt đậu. Úy Phong Thiết lớn như vậy, Giản Kiệt thật sự là nhìn thấy lần đầu tiên.
Trong thế giới dưới lòng đất này, một món binh khí dùng toàn là Úy Phong Thiết tạo ra quả thật là Thần khí. Cho dù là những bộ lạc có quy mô lớn nhất ở tầng trên cùng cũng không có được mấy thanh.
Thông thường toàn là cho thêm hợp kim vào trong. Úy Phong Thiết to bằng hạt đậu mà trước kia bọn Giản Kiệt tìm được, đã đủ tạo ra sáu thanh cự đao nặng ba mươi cân.
Vũ khí có thêm Úy Phong Thiết, không chỉ có thể ngăn cản cương phong, hơn nữa mức độ sắc bén, cứng rắn đều vượt xa vũ khí kim loại thông thường.
Từ trước tới nay Giản Kiệt vẫn chưa từng tới quầy hàng của đại thương nhân phía sau, bèn đi bừa vào một cái. Quầy hàng này chiếm diện tích chừng mười trượng vuông, quả thật không nhỏ. Đại thương nhân khoác áo lông thú thật dày, trong tay cầm bầu rượu sừng thú, thấy bốn người tiến vào, cũng chỉ hơi cau mày, sau đó tiếp tục uống rượu.