Quầy hàng có thuê ba người trông coi.
Trên tấm da thú rất lớn bày đầy các loại thương phẩm. Có binh khí kim loại quý giá, có lương thực nhìn qua hoàn toàn mới mẻ, cũng có những thứ linh tinh trên thân thể thú dưới lòng đất như xương, sừng, da lông. . .
Trước mặt vị đại thương nhân kia có trải một tấm da thú trắng như tuyết, lông tuyệt đẹp, trên bày vài món thương phẩm quý giá. Xung quanh tấm da thú trắng như tuyết ấy có bày hai chiếc ghế đá, hiển nhiên dùng chiêu đãi khách quý.
Giản Kiệt đi thẳng tới quầy binh khí, tiện tay cầm lên một món quan sát, cảm thấy ưng ý bèn để sang bên, chọn tiếp món khác. Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, y đã chọn ra được bảy thanh trường đao, sáu thanh trường kiếm, còn có hai thanh chiến phủ cán ngắn. Giản Kiệt nhẩm tính một chút, cảm thấy hẳn là còn có dư, lại chọn thêm hai mươi chiếc thuẫn sắt, hai mươi bộ áo giáp nửa người, một bộ xà cạp quấn chân, vòng bảo vệ cổ tay bằng da thú.
Theo Giản Kiệt nhẩm tính, cho dù mua hết những thứ này, dựa theo giá cả của chợ này, tối đa cũng chỉ hết khối Úy Phong Thiết nhỏ nhất của y.
Vũ La không có hứng thú gì đối với binh khí, hắn ngồi xổm xuống trước quầy sừng thú, xương thú quan sát một lúc. Bất quá kết quả khiến cho hắn vô cùng thất vọng, đẳng cấp lực lượng của thế giới dưới lòng đất này quá thấp, những sản phẩm của loài thú này cũng chỉ hơn dã thú thông thường một chút, không so sánh được với hung thú, không có giá trị gì.
Từ đầu chí cuối, tên đại thương nhân kia vẫn tỏ ra ung dung tự tại, thỉnh thoảng hớp một hớp rượu, dựa lưng vào ghế lạnh nhạt bàng quan.
Giản Kiệt chọn lựa xong, nói với người coi quầy:
- Chỉ bấy nhiêu thôi, tính xem hết bao nhiêu.
Người kia vừa định nói, tên đại thương nhân phía sau chợt uể oải lên tiếng:
- Trường đao một viên Úy Phong Thiết một thanh, trường kiếm cũng có giá như vậy. Áo giáp hai viên Úy Phong Thiết một bộ, thuẫn một viên rưỡi Úy Phong Thiết một cái. Xà cạp và vòng bảo vệ cổ tay hai viên Úy Phong Thiết một bộ. Tiểu tử, tự tính xem tiền của ngươi có thể mua được bao nhiêu.
Giản Kiệt vô cùng kinh ngạc:
- Vì sao lại đắt như vậy?
Theo ước định của thế giới dưới lòng đất, đơn vị tiêu chuẩn của Úy Phong Thiết chính là loại Úy Phong Thiết to bằng hạt đậu trước đây bọn Giản Kiệt tìm được, xem như một viên.
Giá này của tên đại thương nhân kia, nói công phu sư tử ngoạm vẫn còn coi thường y.
Đại thương nhân miệng cười mà lòng không cười:
- Đúng là đắt như vậy đó.
Giản Kiệt hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn tới những món mình đã chọn:
- Chúng ta không mua, đi thôi. Ta không tin có Úy Phong Thiết lại không thể mua được gì, hừ. . .
Y quay đầu định bỏ đi, chợt có hai tên vệ sĩ Hùng Thị bộ lạc lưng hùm vai gấu bước tới ngăn trước mặt bốn người bọn họ. Ngoại trừ hai tên này ra, đám vệ sĩ khác cũng đã nhanh chóng tụ tập, trong đó còn có tên vệ sĩ lúc nãy đã bị Giản Kiệt mắng.
Giản Kiệt biến sắc:
- Các ngươi làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn ỷ mạnh ép mua ép bán?
Đại thương nhân vẫn uể oải ngồi trên ghế, nốc một ngụm rượu, sau đó mới nói:
- Ngươi nói rất đúng, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ép mua ép bán.
- Tiểu tử, không phải ngươi nói chỉ cần có Úy Phong Thiết, không lo mua không được đồ sao? Ngươi không ngại đi ra ngoài thử xem, Hùng Liệt ta không nói lời nào, ai dám bán cho ngươi?
Giản Kiệt nhìn nhìn đại thương nhân của những quầy hàng khác, quả nhiên những người đó có chút khiếp đảm tránh đi ánh mắt y.
Hùng Liệt cười hăng hắc một trận:
- Tiểu tử, ngươi là cái thá gì mà dám dương oai trên địa bàn của Hùng Thị bộ lạc chúng ta? Ngươi cho là các ngươi chó ngáp phải ruồi, lấy được vài viên Úy Phong Thiết, thân phận địa vị lập tức tăng lên sao? Hôm nay Hùng gia gia sẽ cho các ngươi một bài học, bộ lạc nhỏ yếu phải cụp đuôi ngoan ngoãn cho ta!
- Trong thế giới dưới lòng đất, có những người mà ngươi không thể trêu vào.
Hùng Liệt dứt lời bèn vung tay lên:
- Xem trên người bọn chúng có bao nhiêu Úy Phong Thiết, dựa theo giá mà lão gia ta vừa nói, đưa đồ cho bọn chúng.
Giản Kiệt giận dữ, trên người ô quang nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, không ngờ trong đám vệ sĩ Hùng Thị bộ lạc xung quanh có tới năm tên thân lóe ô quang. Khí thế Giản Kiệt lập tức bị đè bẹp, tên vệ sĩ lúc nãy bị y thóa mạ lập tức dương dương đắc ý nói:
- Ngươi tự mình lấy ra, hay là để chúng ta đánh ngã lục soát người?
Một tên người hầu của Giản Kiệt tỏ ra không cam lòng:
- Sao các ngươi lại làm như vậy, không phải chợ này vẫn hay nói rằng giao dịch công bằng sao, các ngươi là người Hùng Thị bộ lạc, vì sao lại phá hư quy củ của mình?
Hùng Liệt cười ha hả:
- Lỏi con kia, để gia gia dạy cho ngươi, quy củ là do ta định, ta muốn sửa thì sửa. Nếu kiếp sau ngươi đầu thai may mắn, có thể làm tới địa vị như Hùng lão gia ta, ngươi cũng có thể làm như vậy, không ai có thể phản đối ngươi.
- Các ngươi. . . Các ngươi đây là cướp đoạt trắng trợn. . .
Hùng Liệt lạnh lùng liếc nhìn y, không nói nửa lời. Đám vệ sĩ hiểu ý, lập tức ùa lên như ong vỡ tổ, đá vào phía sau đầu gối ba người. Ba người lập tức quỳ rạp xuống đất, rất nhanh đã bị giữ chặt.
Vũ La trơn tuột như lươn, ba tên vệ sĩ xông lên định giữ hắn lại, không biết vì sao hắn lại chạy thoát. Hùng Liệt chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, đã thấy Vũ La tươi cười đứng trước mặt y, giơ tay vỗ nhẹ vai y:
- Đa tạ ngươi. . .
Hùng Liệt sửng sốt:
- Cảm tạ ta chuyện gì?
Mình cướp của bọn chúng, tiểu tử này chẳng lẽ não đầy đậu hủ, còn muốn cảm tạ mình sao?
Vũ La vẫn mỉm cười như trước, xem ra câu cảm tạ này của hắn hết sức chân thành:
- Đương nhiên là phải cảm tạ ngươi. Từ lúc mới tới đây, ta đã thấy ngươi vô cùng gai mắt, nhưng ta là kẻ biết chừng mực, không thể vì sự yêu ghét của bản thân mà ra tay đả thương người khác bừa bãi, như vậy không tốt chút nào. Nhưng ngươi đã cho ta lý do xuất thủ, để trút giận trong lòng, theo ngươi thấy ta có nên cảm tạ ngươi không?
Hùng Liệt nổi trận lôi đình:
- Tên khốn này chán sống rồi sao. . .
Tay Vũ La giơ lên, một cỗ linh lực chẹn lấy cổ Hùng Liệt, nhấc bổng y lên cao. Bên trong Hùng Thị bộ lạc, Hùng Liệt cũng là chiến sĩ hùng mạnh có thực lực xếp trong năm người đứng đầu, nhưng dù y hùng mạnh tới mức nào, làm sao có thể sánh với Vũ La?
Thậm chí Vũ La chưa vận dụng tới một thành lực lượng, Hùng Liệt đã trở thành con gà dưới tay hắn, không có chút lực trả đòn.
Nụ cười trên mặt Vũ La lúc này đã biến mất:
- Ỷ mạnh ép giá, có lẽ ngươi đã làm chuyện này rất nhiều lần. . . Ngươi có nghĩ rằng bao nhiêu bộ lạc nhỏ vất vả lắm mới lấy được một viên Úy Phong Thiết, lại bị ngươi hại như vậy, trong bộ lạc của họ có bao nhiêu người vì vậy mà đói chết, tạo ra không biết bao nhiêu vong hồn vô tội hay không, đây là do ngươi tạo nghiệt!
Hùng Liệt cứng đầu không chịu khuất phục, vẻ mặt đỏ bừng, nghiến răng nói:
- Đây. . . đây chính là đạo lý của thế giới này, ta không có sai. Ngươi dám. . . dám giết ta, Hùng Thị bộ lạc sẽ. . . sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Vũ La cười lạnh một tiếng:
- Ta đây sẽ diệt Hùng Thị bộ lạc, bắt đầu từ ngươi!
Hắn phát linh lực, chỉ nghe rắc một tiếng vang lên, cổ Hùng Liệt đã bị bẻ gãy. Đôi mắt y vừa rồi còn bắn ra hung quang bốn phía, hiện tại lòi ra ngoài, giống như mắt cá chết.
- Lão gia! Lão gia đã chết, giết bọn chúng đi. . .
Hàng chục tên vệ sĩ rút binh khí xông lên, ba người Giản Kiệt trợn tròn mắt. Chỉ thấy xung quanh Vũ La nổi lên một trận cuồng phong, mấy chục tên vệ sĩ nhanh chóng bị đánh ngã nhào. Vũ La trừng mắt nhìn ba người bọn họ:
- Còn ngây người ra đó làm gì nữa, bọn chúng có thể cướp chúng ta, chúng ta không thể cướp của chúng sao? Cướp đi!
Lúc này Giản Kiệt mới nhớ ra, Đại nhân trời giáng trước mặt mình có thể tay không giết chết một con Mãng Hoàng Khâu, cho dù có đắc tội với Hùng Thị bộ lạc cũng không phải là chuyện lớn lao gì.