- Mau, phục dụng Nghịch Nguyên đan, giết hắn!
Tiêu Tiến Tam gầm lên giận dữ.
Ba trăm Kiêu Long Vệ động tác nhanh chóng vô cùng, Nghịch Nguyên đan vừa vào miệng lập tức tan ra. Cảm giác đau đớn nổi lên, ba trăm chiến sĩ cảm giác được rõ ràng lực lượng của mình tăng cường mạnh mẽ, kinh mạch giống như bị xé toác ra.
A. . . . ba trăm người không hẹn mà cùng quát một tiếng chói tai, dốc hết lực lượng toàn thân liên tục không ngừng chuyển vận vào trong trận pháp.
Một cột sáng màu đen rất lớn phóng lên cao, toát ra khí thế khiến cho người ta kinh hãi. Dao động năng lượng làm lóe lên điện quang màu đen chằng chịt, Kiêu Long đã tan tác kia dần dần tụ trở lại, mượn lực lượng của cột sáng màu đen kia ngưng tụ hình dáng như trước. Lần này kích thước của nó càng khổng lồ hơn, vả lại còn sinh ra ba chiếc đuôi trăn, ba đôi cánh, ba cái đầu rồng.
Tiêu Tiến Tam tin tưởng mười phần, phẩy tay một cái, Kiêu Long mượn lực lượng của trận pháp đã tăng cường gấp ba lần, giương nanh múa vuốt đánh về phía Vũ La.
Cột sáng của pháp bảo công kích cỡ lớn nhanh chóng suy yếu, nhưng trong đó có một luồng hào quang chói mắt thủy chung không thể dập tắt, hơn nữa càng ngày càng lớn mạnh. Kiêu Long ôm lấy luồng hào quang kia nhưng giật mình phát hiện, ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, trong đó vô số linh văn nhanh chóng chảy xuôi. Linh văn ban đầu chỉ to bằng hạt đậu, sau đó đã bành trướng rất nhanh to như gian phòng.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đất rung núi chuyển. Ánh sáng mãnh liệt chói chang khiến cho mọi người không thể nào mở mắt.
Đám người Cửu Đại Thiên Môn chớp mắt một cái, linh quang từ trong mắt chảy ra, lúc này mới nhìn rõ tình huống trước mắt.
Kiêu Long Vệ hùng mạnh không ai sánh kịp, cùng với ngọn Viễn Kiến phong tượng trưng cho cực hạn Yên sơn mà tu sĩ Trung Châu có thể đạt tới, cả hai cùng nhau biến mất vô ảnh vô tung. Vị trí Viễn Kiến phong trước kia chỉ còn lại một cái hố to đáng sợ, giống như một vết thương của mặt đất.
Trong sơn cốc gần đó, những thượng cổ hung thú đang gào thét chém giết cũng ngây ngẩn cả người, thôi không chiến đấu.
Chỉ có Hướng Cuồng Ngôn sau khi ngẩn người, phục hồi tinh thần lại, nhìn chén ngọc trong tay một cái, sau đó vứt đi, đưa miệng về phía vò rượu hút mạnh:
- Tên khốn này, cũng chỉ có ngươi mới xa xỉ như vậy, lấy linh phù tam phẩm ra làm đạn bắn. . .
Những thượng cổ hung thú kia cùng nhau thét lên thất thanh. Trong khoảnh khắc đạn pháo nổ tung, Huyết Nguyệt vừa lúc lên tới nơi cao nhất của bầu trời. Lúc này cỗ khí tức bạo ngược kia đã đạt tới đỉnh điểm, đồng thời màu đỏ của Huyết Nguyệt cũng trở nên tươi tắn, giống như dùng máu rồng vẽ nên vậy.
Nhưng những thượng cổ hung thú kia lúc này cũng không còn lòng dạ nào tranh đoạt vị trí tắm Huyết Nguyệt tốt nhất nữa. Tất cả đều cúi đầu phủ phục sát đất, lặng lẽ không tiếng động thối lui ra khỏi sơn cốc.
Đàn thú tránh lui!
Tất cả người của Cửu Đại Thiên Môn đều kinh ngạc đến ngây người, tuyệt đối không ngờ rằng ba trăm Kiêu Long Vệ nhìn qua tất thắng lại không thể tiếp được một phát pháo, tất cả đã bị hủy diệt.
Hiện tại bọn họ mới hiểu, Vũ La tạc ghế đá cho bọn họ ngồi, còn nói câu: “Ta có thâm ý sâu sắc”. Nếu như không phải là ngồi trên ghế, chắc chắn bọn họ sẽ giật mình ngã ngồi xuống đất.
Vũ La ung dung nhàn nhã thu pháp bảo công kích cỡ lớn lại, không thèm để ý tới người Cửu Đại Thiên Môn, vẫy tay với Hướng Cuồng Ngôn:
- Lão chừa cho ta chút rượu. . .
Đôi “bạn xấu” này chuyền tay nhau vò rượu to tướng kia, mỗi người một hớp vừa đi vừa uống, hồn nhiên không để ý tới mình đã để lại chấn động lớn tới mức nào.
Ngày này chính là rằm tháng Bảy, Trung Châu Huyết Nguyệt lên cao. Những người đã trải qua chuyện này sau này kể lại đều cảm thấy lạnh sống lưng, bọn họ vẫn nhớ rõ mình đã thấy được lực lượng không nên xuất hiện ở thế giới này.
Mà ngày rằm tháng Bảy, Huyết Nguyệt xuất hiện đã trở thành một điều bí ẩn với tuyệt đại đa số tu sĩ Trung Châu. Rốt cục đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Kiêu Long Vệ oai hùng thất tung từ đó. . .
Đủ các giả thuyết được đưa ra, hết sức mơ hồ, xa rời sự thật. Nhưng bất kể là giả thuyết nào cũng liệt Vũ La vào loại người “không thể xúc phạm”.
Đây chính là mục tiêu mà Vũ La muốn đạt tới.
- Ta còn tưởng rằng ngươi nghĩ ra điều gì tốt một chút, thì ra là dùng linh phù làm đạn pháo.
Hướng Cuồng Ngôn cố ý tỏ ra khinh thường, Vũ La cũng lười không tranh cãi với lão. Lúc này hai người uống cũng đã khá nhiều, bất chấp còn đang ở trong hiếm địa Yên sơn, tìm một thạch động chui vào đó ngủ.
Linh phù đạn pháo, nói ra đơn giản, nhưng Vũ La phải dốc hết bản lĩnh của mình mới luyện chế ra được.
Cửu Chuyển Luyện Phù đạt tới Lục Chuyển, trên đó có khắc vài đạo linh văn uy lực mạnh nhất mà Vũ La có được. Trong hơn một tháng này, Vũ La vì luyện chế đạo linh phù đạn pháo này mà hao tốn tài liệu vô số kể.
Hai người bọn họ ngủ say sưa trong Yên sơn, người Cửu Đại Thiên Môn vẫn sững sờ tại chỗ một lúc lâu. Sau đó thình lình mọi người dường như bị sét đánh, nhảy dựng lên phóng ra khỏi Yên sơn.
Bọn họ vừa chạy vừa sử dụng đủ các thủ đoạn để liên lạc với môn phái của mình.
Người nhận được tin này trước hết là Trịnh Tinh Hồn. Thái Âm sơn nghiên cứu trận pháp, tốc độ của trận pháp truyền thanh đương nhiên là nhanh nhất. Sau khi Trịnh Tinh Hồn nghe hết cả quá trình, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản:
- Sao hả, quả nhiên bản tọa không hề nhìn lầm, tiểu tử kia quả thật lại tạo nên kỳ tích. May là bản tọa đã có dự kiến, đã sớm an bài hậu thủ.
Bộ hạ vội vàng vuốt mông ngựa mấy câu, Trịnh Tinh Hồn thỏa mãn ngoài mặt, trên thực tế trong lòng y thóa mạ ầm ĩ: vì sao tiểu tử này lại may mắn như vậy, vì sao ông trời cho hắn phát sinh kỳ tích thêm lần nữa? Đám phế vật Bắc Thú quận kia nhìn qua rất mạnh, không ngờ rằng chỉ một phát pháo của người ta cũng không chịu nổi, lập tức đi đời. Quả thật là phế vạt!
Trịnh Tinh Hồn không biết rằng y đang âm thầm bố trí đối phó Vũ La, Vũ La cũng không quên chuyện lúc trước y cấu kết Thượng Trảm Đạo. Lần trước khấu trừ phần chia của y bất quá chỉ là chuyện nhỏ, còn có một kế hoạch khác đang âm thầm tiến hành.
Sau khi Trọng Tôn Nộ Đạt nhận được tin này thở dài một tiếng, cũng không nói gì.
Sau lần này, e rằng trong Cửu Đại Thiên Môn, Trường Bạch sơn sẽ bị liệt vào “môn phái ba phải”. Trong lòng lão cảm thấy khổ sở, vạn phần tiếc nuối, vốn trước kia mình đã không nhìn lầm, vì sao không kiên trì thêm một chút, rốt cục đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. . .
Cũng chỉ là vì môn phái mà thôi, mình còn có thể làm được gì khác?
Trọng Tôn Nộ Đạt cùng Mục Tuyền Dương hối hận không thôi.
Chu Hoành còn đang dưỡng thương, muội muội Chu Cẩn vận một thân trang phục văn sĩ, ung dung nhàn nhã tiến vào phòng, thờ ơ nói:
- Này, nam nhân của muội đã báo thù cho huynh, ba trăm Kiêu Long Vệ đã bị giết chết.
Dứt lời, nàng chắp hai tay sau lưng ngẩng cao đầu, giống như tài tử đang nhìn trăng sáng làm thơ, chuẩn bị ra ngoài.
Chu Hoành sửng sốt một chút, rất nhanh cũng kịp phản ứng, không để ý thương thế trên người, lồm cồm ngồi dậy:
- Muội vừa xem trộm tin tình báo của phụ thân ư?
Chu Cẩn gật gật đầu vô cùng khả ái:
- Đó là chuyện đương nhiên.
- Ba trăm Kiêu Long Vệ, không đỡ nổi một chiêu của nam nhân của muội.
Chu Hoành cười vang:
- Ha ha ha, ta biết, ta cũng biết, cho tới bây giờ muội phu chưa từng làm cho ta thất vọng. . . A Cẩn, muội cũng không cần giả vờ như vậy nữa, trong lòng muội chắc chắn đã vui như mở hội, còn vờ như không có chuyện gì, không thấy cực khổ hay sao?
Nụ cười tươi tắn bắt đầu nở trên mặt Chu Cẩn, sau đó giống như hồng thủy vỡ đê, không thể nào ngăn nổi.
Lúc này Chu Cẩn không còn giữ gìn hình ảnh thục nữ cái rắm gì nữa, hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lớn lên:
- Quả thật vô cùng cực khổ. . .
Chu Hoành cau mày:
- Muội soi gương xem hiện tại bộ dạng mình thế nào? Cũng chỉ có muội phu của ta mới có thể chịu được một nha đầu điên như muội. . .