Lúc Tiêu Tiến Tam vừa tới Trung Châu cũng có hơi lo sợ, nhưng sau khi đi quanh Trung Châu một lượt, trong lòng cũng đã cảm thấy vững vàng hơn. Trung Châu quả thật cường giả như mây, nhưng Kiêu Long Vệ của mình cũng hùng mạnh không kém, đối phó một tên Giám Ngục Nhược Lô Ngục quả thật là giết gà dùng dao mổ trâu.
Y nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, bất chợt bật cười:
- Hiện tại ta đã biết vì sao hắn lại chọn gặp chúng ta ở chỗ này.
- Nơi này phong thủy không tệ, có lẽ là hắn chọn làm nơi táng thân cho mình. Đáng tiếc là hắn không biết chúng ta chỉ muốn bắt sống hắn, cũng không phải là muốn giết chết hắn.
- Ha ha ha!
Mọi người cùng nhau cười to, ngay cả Tiêu Tiến Tam vốn hết mực cẩn thận cũng cất tiếng cười đùa, hiển nhiên trận chiến này, trong lòng mọi người cũng nắm chắc mười phần.
Mọi người ngưng cười, trên mặt Tiêu Tiến Tam có vẻ thỏa thuê mãn nguyện, vung tay chỉ lên đỉnh núi:
- Xuất phát!
Vũ La vừa làm một chén rượu, mùi rượu bộc phát, con người tự nhiên hào tình vạn trượng.
Ba trăm Kiêu Long Vệ hắc y hắc giáp, một cánh quân sắt máu. Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn vân ngồi yên, mỗi người một chén tà tà uống rượu, rất nhanh đã có ba phần rượu trong vò chui vào bụng hai người.
Tình cảnh này lọt vào mắt người của Cửu Đại Thiên Môn, ai nấy cho rằng Vũ La đang vui say lần cuối, ôm lòng quyết tử.
Chỉ có trong lòng hai người trên đỉnh núi hiểu rõ ràng, bọn họ chỉ là uống rượu mua vui mà thôi.
Viễn Kiến phong chính là ngọn sơn phong cao nhất trong những ngọn sơn phong xung quanh. Ba trăm Kiêu Long Vệ lên núi, trên đỉnh núi vẫn không lộ vẻ chật chội. Hiện tại ba trăm Kiêu Long Vệ ở Trung Châu uy danh hiển hách đang đứng nơi đó, khí thế bức người. Chỉ sợ cho dù là Lâm Tuyệt Phong tới đây, đối mặt trận chiến như vậy cũng không dám xem thường.
Dường như Hướng Cuồng Ngôn không hề nhìn thấy đám chiến sĩ sắt máu này, múc một chén rượu mạnh uống ừng ực, sau đó lấy tay lau miệng không có vẻ gì là phong thái cao thủ, lại xoa xoa cái bụng tròn căng của mình:
- Ngươi kéo ta từ trong chăn ra, sau đó cố ý khiến cho ta tò mò, quyết không chịu nói ngươi nghĩ ra được chủ ý gì. Hiện tại có thể đưa ra đáp án được rồi chứ?
Vũ La gật đầu, không nhìn ba trăm Kiêu Long Vệ mà nhìn ra xa, tay phải vung lên. Một tiếng phượng gáy to rõ vang lên, một con Thần Điểu Phượng Hoàng bay lên không, phô bày thân thể của mình giữa không trung, Thần Hỏa huy hoàng rực rỡ bừng bừng cháy.
Tám cái lông đuôi phượng xoay tròn, mỗi cái quét qua một ngọn sơn phong gần đó. Cùng lúc đó, Thần Hỏa Phượng Hoàng cũng cúi đầu mổ một cái.
Bọn người Cửu Đại Thiên Môn nấp trong bóng tối sắc mặt khẽ biến. Bọn họ có thể được Cửu Đại Thiên Môn ủy thác trách nhiệm nặng nề, hơn nữa có thể theo từ bên ngoài Yên sơn vào tới nơi này, thực lực của mỗi người cũng đã là cảnh giới Đại Năng. Nhưng vừa rồi chỉ một đòn tiện tay của Vũ La, Thần Điểu Phượng Hoàng kia đã tạc ra bên cạnh mỗi người một cái ghế đá trong vách đá cạnh bọn họ.
Bọn họ không thể tránh được ánh mắt của Vũ La.
- Tất cả mọi người ngồi đi. Ta đây an bài như vậy là có thâm ý sâu sắc, một lát sau mọi người sẽ hiểu.
Chín người không thể không từ chỗ tối đi ra, yên lặng ngồi xuống ghế đá.
Tiêu Tiến Tam tỏ vẻ khinh thường:
- Sinh hồn một con Thần Thú Phượng Hoàng đúng là rất trân quý, cũng rất hùng mạnh, nhưng muốn dựa vào sinh hồn một con Phượng Hoàng đối kháng Kiêu Long Vệ chúng ta, ngươi thật là quá ngây thơ rồi.
Vũ La lắc đầu:
- Ta còn chưa tới mức tự đại như vậy.
Không thấy hắn có động tác gì, thân thể đã chậm rãi bay lên bầu trời:
- Các ngươi dàn trận xong chưa, ta cho các ngươi cơ hội.
Trên trời, mặt trăng màu nguyệt bạch dần dần chuyển sang màu hồng phấn, lực lượng khiến cho người ta kích động càng ngày càng phát ra mạnh mẽ. Hướng Cuồng Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, chợt nói:
- Thì ra là Huyết Nguyệt trăm năm một lần, khó trách. . .
Theo ánh trăng biến hóa, những tiếng thú rống vang lên liên tục từ sâu trong Yên sơn, khiến cho cả mặt đất cũng phải run rẩy. Những dị thú Hồng Hoang này có được huyết mạch cao cấp, có được lực lượng hùng mạnh khó lòng địch nổi.
Trong số người của Cửu Đại Thiên Môn, có không ít người đồng tình với Vũ La.
Huyết Nguyệt trăm năm mới gặp một lần, chính là điềm bất tường. Bất kể thế nào, Vũ La cũng là tu sĩ Trung Châu, lại là Giám Ngục Nhược Lô Ngục dưới quyền Cửu Đại Thiên Môn, biểu tượng cường quyền của Trung Châu với Nam Hoang. Một vị thiếu niên thiên tài như vậy có thể nói là hy vọng tương lai của Cửu Đại Thiên Môn, nhưng đêm nay sắp sửa ngã xuống. Phải bao nhiêu năm sau, Cửu Đại Thiên Môn mới có thể xuất hiện nhân tài nghịch thiên như Vũ La?
Đáng tiếc. . .
Ba trăm Kiêu Long Vệ chiến trận đã thành, một con Kiêu Long hắc ám bay lên không, sải cánh khổng lồ như có thể bao trùm cả mặt đất. Đầu rồng kiêu ngạo ngẩng cao, tỏ ra hết sức khinh thường một đối thủ như Vũ La. Cái đuôi trăn thô to mạnh mẽ thỉnh thoảng quét qua, dễ dàng cuốn đại thụ vạn năm, những tảng đá lớn ở xung quanh bay lên không.
Hướng Cuồng Ngôn vẫn còn ngồi dưới đất nốc hết chén rượu này tới chén rượu khác, Vũ La không nhịn được cười mắng một câu:
- Nếu lão vẫn chưa muốn chết, mang theo vò rượu chạy cho mau.
Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được nói thầm một câu:
- Thật sự lợi hại như ngươi nói ư?
Nhưng lão vẫn bưng vò rượu bay lên.
Sâu trong Yên sơn, trên những dãy núi chập chùng mênh mông, tầng sương mù bao phủ đã hoàn toàn tan đi. Loáng thoáng có thể thấy được từng con hung thú có hình thể khổng lồ, trong mắt tràn ngập hung quang đang điên cuồng vọt tới Viễn Kiến phong. Chỉ trong thoáng chốc, trong vài sơn cốc ở phía Tây Viễn Kiến phong đã chen chúc mấy chục thượng cổ hung thú.
Đám hung thú cường hãn đáng sợ này cũng không hữu hảo với nhau, cất tiếng rống giận, chém giết lẫn nhau.
Tiêu Tiến Tam đứng trong mắt trận Kiêu Long Vệ lên tiếng nói:
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bó tay chịu trói đi thôi.
Vũ La lắc đầu:
- Nhưng ta không muốn cho các ngươi cơ hội cuối cùng.
Hắn giơ hai tay lên, toàn thân trông như một giá thập tự lơ lửng giữa không trung. Theo hai cánh tay dâng lên, sau lưng hắn xuất hiện một món pháp bảo công kích cỡ lớn.
Tiêu Tiến Tam cười lạnh, thủ đoạn bực này đối phó Đại Năng thông thường có thể còn có tác dụng, đối với Kiêu Long Vệ, hoàn toàn không có hiệu quả.
Đám người Cửu Đại Thiên Môn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nơi xa trong sơn cốc, chỉ cần một trong những hung thú trong những sơn cốc kia xông ra, vậy sẽ xảy ra đại nạn, đừng nói là bao nhiêu hung thú như vậy tụ tập. Hơn nữa còn có những thượng cổ hung thú khác đang không ngừng chạy tới.
Những thượng cổ hung thú xông vào trong sơn cốc đều đang tranh đoạt địa bàn. Vì muốn chiếm được một vị trí tốt, chúng không ngại đổ máu.
Con nào chiếm được vị trí tốt lập tức ngẩng cao đầu, nghênh đón Huyết Nguyệt tẩy rửa.
Bên phía Nhân tộc, một trường đại chiến sắp sửa bộc phát.
Bọn họ có chút kỳ quái, bởi vì Vũ La chỉ thả ra một món pháp bảo công kích cỡ lớn. Lúc ở Tháp Sơn đảo, Vũ La đã sử dụng mười món. Trong hơn một tháng qua, lượng pháp bảo công kích cỡ lớn của Vũ La hẳn phải nhiều hơn mới đúng, vì sao chỉ có một món?
Chỉ có ở giữa không trung, Hướng Cuồng Ngôn đang ôm vò rượu to như cối xay uống lấy uống để, như mơ hồ cảm thấy cái gì, trên gương mặt luôn luôn bất cần đời của lão hiện lên một tia thận trọng.
Cự pháo rống giận, một cột sáng từ trong pháp bảo công kích cỡ lớn phun ra.
- Dàn trận, đón!
Tiêu Tiến Tam quát to một tiếng, trận pháp chuyển động, Kiêu Long giữa không trung rung mạnh hai cánh, với khí thế như quân lâm thiên hạ xông về phía cột sáng kia.
Nhưng Kiêu Long kia chẳng qua chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trở một chút, thậm chí ngay cả một lần hô hấp cũng không được, đã sụp đổ trong cột sáng, hóa thành những mảnh nhỏ loang lổ đầy trời.
- Có chuyện gì vậy?
Kiêu Long Vệ thất kinh, lẽ ra Kiêu Long do bọn chúng dùng trận pháp ảo hóa ra phải ngăn cản một món pháp bảo công kích cỡ lớn dễ dàng mới đúng, món pháp bảo công kích cỡ lớn này có cái gì khác hay sao?