Vốn Vũ La định rèn cho mình một món pháp bảo phi hành, nhưng thời gian đã không còn kịp nữa. Nghe nói nhân tuyển của Chu gia đã tới từ sớm, chẳng qua ở mãi trong phòng, ngay cả Vũ La cũng không thấy mật.
Sau khi Dịch Long tới, bái kiến Chu Thanh Giang xong bèn nói thẳng, muốn mời Vũ La ra hội diện.
Hai người gặp nhau hết sức ôn hòa, trong lòng Dịch Long nhớ lời dặn của Trịnh Tinh Hồn, tự nhiên vẫn duy trì cảm giác vượt trội Vũ La trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hòa khí, chỉ nói trong lần thăm dò Đông Thổ này, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau. . .
Lần này chỉ là nhiệm vụ thăm dò, không phải là chỉnh phạt, ba người đi cũng đã đủ.
Dịch Long cảm thấy mình có “trách nhiệm bên mình”, nóng lòng đền đáp sư tôn, không muốn kéo dài thời gian cho nên đề nghị lập tức xuất phát. Sau nhờ Chu Thanh Giang trấn an, mới chịu ở lại thêm một đêm, sáng hôm sau xuất phát lên đường.
Đến tối Chu Hoành ra mặt, thiết yến khoản đãi Dịch Long. Chu Hoành nói thẳng, đây là lần gặp mặt chính thức của ba người.
Thật ra Vũ La hết sức hiếu kỳ về nhân tuyển của Chu gia, nghe nói đến tối sẽ gặp mật cũng không chối từ, đến giờ bèn thành thật đi tới đại sảnh yến hội của Chu gia.
Đám người hầu đã dọn thức ăn lên, toàn là sơn hào hải vị. Chỉ là trong mắt Vũ La, số lượng thức ăn có vẻ hơi khiêm tốn.
Chỉ có một mình Chu Hoành ở đây, vừa thấy Vũ La lập tức tươi cười nghênh đón:
- Muội phu, ngươi tới sớm rồi, sao hả, đói rồi ư?
Sức ăn kinh khủng của Vũ La, trong thời gian gần đây người Chu gia cũng đã được kiến thức.
Vũ La chỉ cười, hiện tại hắn ở Chu gia cũng xem như không phải người ngoài, thoải mái ngồi xuống hỏi:
- Vị nhân huynh của Chu gia các vị rốt cục có lai lịch thế nào, vì sao tỏ ra tự cao như vậy? Dáng vẻ Chu Hoành tỏ ra hết sức thần bí:
- Ngươi cẩn thận một chút, ngay cả ta cũng phải tránh né vị này. Nói cho ngươi biết, ngàn vạn lần không được nói xấu sau lưng tên khốn kia, thật hết sức tà môn, mỗi lần ta nói xấu sau lưng y, tên khốn ấy lại đứng sau lưng ta. . .
Chu Hoành còn chưa dứt lời, chợt thấy Vũ La nở một nụ cười, nhìn ra sau lưng y:
- A Cẩn, vì sao nàng lại tới đây, chẳng phải nàng nói rằng tối nay sẽ không tới hay sao?
Vũ La chợt phát hiện ra sắc mặt Chu Hoành đại biến, trở nên thê thảm vô cùng, cất không còn giọt máu.
Vũ La lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Chu Hoành nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta biết rồi. . .
- Cái gì?
Vũ La không hiểu gì, Chu Hoành buông tiếng than dài, cúi đầu nói:
- Được, đã lọt vào tay ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm. . .
Vũ La hoàn toàn không hiểu rõ ràng là chuyện gì xảy ra, ngạc nhiên nhìn Chu Cẩn một thân hắc y từ sau lưng Chu Hoành tiến tới, Vũ La hết sức tự nhiên tiến lên nắm lấy tay dìu nàng.
Thần sắc Chu Hoành chợt trở nên kỳ quặc, nở một nụ cười tinh quái.
Chỉ nghe một tiếng bốp giòn giã vang lên, Vũ La bị tát đột ngột sững sờ, ngạc nhiên nhìn Chu Cẩn. Bỗng nhiên hắn phát hiện ra điểm khác thường, vì sao Chu Cẩn cao hơn trước?
Vũ La thân cao bảy thước, cũng không gọi là thấp. Trong số những nữ nhân mà hắn quen biết. Ma Tử Câm và Hắc Thủy Tiên vóc người không cao, Ma Tử Câm chỉ tới vai hắn. Hắc Thủy Tiên cao hơn Ma Tử Câm một chút.
Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn đều là mỹ nhân cao gầy, so ra chỉ thấp hơn Vũ La nửa cái đầu.
Nhưng người trước mắt còn cao hơn Vũ La nửa cái đầu.
Tuy rằng dung mạo giống tới mức khó tin, nhưng dáng người cao như vậy không thể nào là già được. Nhớ lại lời Chu Hoành nói trước đây, “mỗi lần ta nói xấu sau lưng y, tên khốn ấy lại đứng sau lưng ta”, Vũ La lập tức hiểu ra.
- Nàng là. . . Hừ, cái tát này thật là oan uổng!
Vũ La vô cùng ảo não. Đường đường nam tử hán, bị một nữ nhân không quen biết tát một bạt tai, quả thật vô cùng uất ức.
Vũ La nhìn chằm chằm thân thể nữ nhân kia sau bộ trường quần màu đen với vẻ đầy ác cảm. Trường quần của nàng được may bằng một loại lụa đen mềm rũ, tuy rằng rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những đường cong của thân thể.
Đối với nam nhân, bị ăn tát là vô cùng uất ức, sau đó hẳn không tránh khỏi có ý so đo cùng nữ nhân. Cho nên hiện tại, Vũ La cảm thấy hết sức muốn phát vào mông nữ nhân kia để trả thù.
Vũ La thầm tính toán trong lòng, bồi thường như vậy cũng coi như không tệ. . .
Bất quá chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Trong lòng hắn vẫn còn uất ức, giận dữ trừng mắt nhìn nữ nhân kia:
- Nàng không phải Chu Cẩn, cũng không chịu lên tiếng giải thích!
Chu Hoành vội vàng chạy tới giữ Vũ La lại, hạ giọng nói:
- Đừng nóng, đừng nóng, đây là đường tỷ của ta, Chu Nghiên, Thống Lĩnh Ám Vệ, chức quan còn cao hơn cả Đại ca ta, là thượng ty của thượng ty của thượng ty của ngươi đó. . .
Ám Vệ chia làm hai loại Tòng Vệ và Chính Vệ, có bốn cấp Giáp Át Bính Đỉnh. Vũ La chính là Chính Vệ cấp Giáp, trên nữa còn có Bách Hộ, Thiên Hộ, Thống Lĩnh.
Trên Thống Lĩnh chính là Ám Vệ Đại Thống Lĩnh. Chu Thanh Giang.
Chu Nghiên quả thật hết sức kiệm lời, vẻ mặt không hề có chút cảm tình. Ngay cả vừa rồi tát cho Vũ La một cái, dường như cũng chỉ là phản ứng tự nhiên của cánh tay, ánh mắt nàng không có chút dao động.
Nàng lặng lẽ đi tới cạnh bàn, bàn tay trắng như ngọc lật ra, lấy ra một chiếc túi gấm, bên trong có chén, đũa, muỗng. . . tất cả đều bằng bạc, nhất nhất bày ra trước mặt mình.
Chu Hoành nhịn không được nói:
- Nơi này là hang ổ của Chu gia, tỷ còn tỏ ra cẩn thận như vậy làm gì chứ. . .
Dường như Chu Nghiên không nghe thấy lời y, lại lấy từ trong túi gấm ra một chiếc châm thật dài, đầu châm bằng bạc, phần còn lại bằng pha lê, thử qua các món ăn trên bàn một lượt, sau khi xác nhận không có độc, lúc này mới ngồi xuống.
Chu Hoành cất tiếng thở dài, nhưng cũng không hề dám tỏ ra oán giận. Hiển nhiên y sợ hãi vì đường tỷ trước mặt này còn hơn sợ Đại ca mình.
Chu Nghiên xử trí xong xuôi tất cả, không thèm liếc nhìn hai người Vũ La một lần nào, ngồi ở ghế mình cụp mắt xuống, bất động thanh sắc.
Chu Hoành lặng lẽ nói nhỏ với Vũ La:
- Đường tỷ ta tu luyện Bất Động Băng Vương quyết, từ nhỏ đã có dáng vẻ như vậy, ngươi làm quen là được.
Vũ La thầm mắng trong lòng, lão tử quen không nổi. . .
Chu Hoành nhìn sắc mặt cũng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, bèn cười khổ nói:
- Ngươi yên tâm, bình thường nàng cũng không ở nhà, thường xuyên ở trong nha môn Ám Vệ. . .
Vũ La vỗ trán:
- Thì ra A cẩn cố ý choi ta, chẳng trách nói rằng đêm nay không tới. Nàng biết ta gặp đường tỷ của ngươi, nhất định sẽ tường lầm là nàng. . .
Chu Hoành bật cười hăng hắc, thật ra y đã đoán được chuyện này từ trước.
Lại một lúc lâu sau, Dịch Long tự cho mình là “đại nhân vật ẩn tàng” mới đúng đỉnh tới. Vừa vào cửa, y đã cười ha hả vẫy tay với mọi người:
- Tới cả rồi sao, vậy chúng ta bắt đầu.
Chu Hoành khẽ cau mày định phát tác, nhưng nghĩ lại mình là chủ, nếu trở mặt với khách nhân như vậy quả thật khó coi, cho nên cố gắng nhẫn nhịn.
Vũ La sống đã qua hai kiếp, nhìn thấy không biết bao nhiêu kẻ tự cho là đúng như Dịch Long, thích ám chi mình nắm quyền chủ động trong đủ các tình huống ngoài sáng trong tối, cuối cùng những người này đều không có kết cục tốt. Cho nên hắn cũng lười không muốn so đo cùng Dịch Long, chắc chắn một thời gian sắp tới, mọi người phải dựa vào nhau, cùng chung hoạn nạn.
Vũ La vẫn còn tính cách “quý nhân hay quên chuyện nhỏ”, cho nên quên mất trong cả hai kiếp của mình, những người xấu số như vậy quá nửa là do hắn tự tay thu thập.
Mà đối với Chu Nghiên. Dịch Long tới cũng giống như chưa tới, thậm chí bên cạnh mình có người hay không, dường như đối với nàng cũng chẳng có gì khác biệt.
Dịch Long ngồi ở ghế trên, không hề tỏ ra khiêm tốn. Sau đó vẫy Chu Hoành, vỗ vào ghế bên cạnh mình:
- A Hoành, tới ngồi đây đi.
Sắc mặt Chu Hoành có hơi khó coi, nhưng vẫn không qua đó, mà ngồi xuống bên cạnh Chu Nghiên, không nói nửa lời cầm đũa lên.
Dịch Long có vẻ không vui, nhưng cũng không nói nửa lời, quay sang vẫy vẫy Vũ La. Không đợi Dịch Long lên tiếng nói, Vũ La đã ngồi xuống cạnh Chu Hoành, hắn không cần người như Dịch Long, nhưng cũng không nhịn được loại người như vậy.