Tiên Tuyệt

Chương 289: Chương 289: Trở Lại Đông Thổ




Chu Nghiên là người đầu tiên cầm đũa, trong suy nghĩ của nữ nhân này, đói thì ăn thôi, đâu cần quy củ. Huống hồ cho dù nàng hiểu quy củ, cũng không cảm thấy Dịch Long là nhân vật cao siêu khó lường gì, không cần phải chờ y động đũa trước.

Nhưng nàng vừa cầm đũa, Vũ La tuy rằng động đũa sau mà tới trước, lướt qua tám đĩa thức ăn trên bàn một lượt, động tác nhanh như gió cuốn mây trôi.

Sau đó trên tám đĩa thức ăn chỉ còn lại một ít nước.

Lần này, gương mặt như nước đứng của Chu Nghiên mới khẽ động một lần.

Chu Hoành đang giơ đũa lên nửa chừng, lại không có cách nào hạ xuống. Chu Nghiên cũng sượng sùng như Chu Hoành, một đôi đũa gỗ đàn hương đen nhánh, một đôi đũa bạc cứ giơ cao như vậy, rốt cục mới chịu ủ rũ hạ xuống.

Vũ La chép miệng ra vẻ ngon lành:

- Đa tạ đã nhường!

Chu Hoành buông đũa vỗ bàn cười rộ, tới mức gần như đau bụng. Mật Chu Nghiên hơi ửng hồng, có vẻ hơi giận trừng mắt liếc Vũ La một cái. Vừa rồi Vũ La bị nàng tát cho một tát tai quả thật là oan Thị Kính, lần này có cảm giác khoái chí như vừa báo được đại cừu, thấy nàng trừng mắt nhìn mình lập tức nở một nụ cười tươi tấn, khiến cho Chu Nghiên tức giận cau mặt, không nhìn tới hắn nữa.

Dịch Long bị bỏ rơi bên cạnh lại muốn thể hiện sự tồn tại của mình, dằn đũa xuống bàn thật mạnh, sắc mặt sa sầm:

- Không ra thể thống gì cả, Vũ La, hiện tại ngươi cũng không phải ở Nhược Lô Ngục, quả thật là một bọn thô bỉ, không sửa được thói xấu.

Chu Hoành cười lạnh một tiếng:

- Dịch Long huynh nói như vậy là có ý gì? Vũ La là con rể của Chu gia chúng ta, nơi này cũng là Nộ Lân sơn trang của Chu gia chúng ta, Chu gia chúng ta thích tính của rể mình như vậy, Dịch Long huynh không thích hay sao? Không thích cũng không cần nói ra, chờ khi nào ngươi gà muội muội mình cho kẻ khác, lúc ấy ngươi muốn răn dạy thế nào tùy thích.

Chu Hoành nói vài câu không mềm không cứng, khiến cho tuy Dịch Long tức tối trong lòng, nhưng cũng biết Chu Hoành thân phận bất phàm, hiện tại không tiện xung đột chính diện, cho nên không khỏi hừ lạnh một tiếng, bưng chén rượu lên nốc một hơi.

Không cần Chu Hoành dặn dò, người hầu phía dưới đã mang thức ăn lên, lần này chính là mười tám dĩa. Chu Hoành nghiến răng vung đũa lên như phi kiếm, tranh đoạt cùng Vũ La. Dù sao Chu Nghiên cũng là nữ nhân, hơn nữa không phải là Diệp Thanh Quả, không có khả năng tranh ăn cùng hai nam nhân như vậy, cho nên chi hơi tỏ ra thục nữ một chút, thức ăn trên bàn đã sạch sẽ không còn.

Dịch Long tự thị thân phận, huống hồ vừa rồi vừa dạy dỗ Vũ La một phen, đương nhiên không thể tranh kịp với Vũ La. Lần này y tức tối dằn đũa thật mạnh, đứng dậy rời bàn:

- Hoang đường!

Dịch Long vừa đi, Chu Hoành cười ha hả:

- Rốt cục kẻ đáng ghét cũng đã đi rồi. Muội phu, yến tiệc tiễn đưa ngươi chính thức bắt đầu, chúng ta có thể ăn uống thoải mái.

Một chân Dịch Long còn đặt trong đại sảnh. Chu Hoành lại kêu lớn như vậy, dường như sợ y không nghe thấy. Khiến cho Dịch Long tức tới nỗi lảo đảo một cái, suýt chút nữa cắm đầu xuống đất.

Dịch Long mặt mày tái xanh phất áo bỏ đi, Chu Hoành cùng Vũ La bắt đầu ăn như lốc cuốn. Chu Nghiên cũng chỉ rụt rè trong chốc lát lại phát hiện ra nếu còn rụt rè như vậy, bữa tiệc này nàng sẽ đói meo. Vì vậy ngân quang chợt lóe, Chu Nghiên cướp một dĩa về chỗ của mình, trước ánh mắt kinh ngạc của hai nam nhân, một tay che chở không cho ai động vào dĩa của mình, sau đó bắt đầu ung dung mà ăn.

Dịch Long trở lại tiểu viện mà Chu Hoành an bài cho y, tức tối vỗ bàn:

- Ngông cuồng, quả thật hết sức ngông cuồng!

Dịch Long uất ức ở sơn môn đã hơn hai trăm năm, lúc này rốt cuộc được trọng dụng, khí

Thế chợt bành trướng, không khỏi có chút tâm tính thất thường.

Trên thực tế mặc dù Dịch Long không được coi trọng ở Thái Âm sơn, nhưng y lại thầm coi thường đám sư huynh đệ của mình. Theo như hắn thấy, đám sư huynh đệ kia bất quá chỉ là có chút thông minh, thế nhưng mình chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Chỉ có mình mới là trí già chân chính, đại trí giả ngu.

Lần trước những lời của Trịnh Tinh Hồn cũng là nhằm vào suy nghĩ này của Dịch Long mới nói ra, cho nên sau khi Dịch Long nghe xong cảm động vô cùng.

Theo Dịch Long thấy, Vũ La cùng Chu Hoành chỉ là hai tên công tử bột không nên thân. Lần này Vũ La làm người chỉ huy nhiệm vụ, Dịch Long cảm thấy rất lo lắng, nhưng lại cảm thấy vui mừng, may là đã có mình.

Không nói tới tâm trạng của Dịch Long nữa, bên kia Vũ La cùng Chu Hoành ăn như gió cuốn mây bay một phen. Sau khi tiệc tan, Vũ La trở lại phòng, vừa tiến vào cửa, một thân hình nóng hổi đã ôm chầm lấy hắn. Vũ La sờ một chút đã biết là ai, thân hình cứng lại:

- Không phải là đường tỷ đó chứ?

Chu Cẩn tức tối phát cho lão Nhị hắn một cái:

- Đừng tưởng bở!

Vũ La bế xốc nàng lên, hưng phấn bừng bừng chui vào màn.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Giang cũng đến tiễn đưa. Thân phận của Dịch Long chưa đảm đương nổi Chu Thanh Giang đưa tiễn, dĩ nhiên lão tới là vì Vũ La cùng Chu Nghiên.

- Lần này đi phải vô cùng cẩn thận, có thể thăm dò được một ít tin tức là tốt nhất. Dù là không thu hoạch được gì, chỉ cần trở về an toàn là được.

Chu Thanh Giang nhìn cháu gái cùng rể quý của mình, gật gật đầu thật mạnh.

Chu Cẩn đứng ở phía sau, khóe mắt ửng hồng nhìn Vũ La. Tuy rằng nàng không muốn cho vị hôn phu mạo hiểm, nhưng cũng biết rằng mọi người ở trong Tu Chân Giới thân bất do kỷ.

Chu Thanh Giang lại khách sáo một câu cùng Dịch Long:

- Niên kỷ tu đạo của ngươi so ra lâu hơn hai người bọn chúng, dọc trên đường đi phải nhờ ngươi chiếu cố chúng nhiều hơn.

Dịch Long lại cho lời này là thật, ôm quyền ngạo nghễ nói:

- Chu Đại nhân yên tâm, Dịch mỗ chắc chắn sẽ hộ vệ mọi người chu toàn.

Chu Thanh Giang cười mà như không, ôm quyền cáo từ, trong lòng thầm thóa mạ: “Lão tạp mao Trịnh Tinh Hồn này, phái một tên đồ đệ không nên thân tới đây. Bằng vào bản lĩnh mèo quào của y, hộ vệ chu toàn cái rắm. Đến lúc đó có chuyện gì, ắt phải nhờ rể của lão tử gánh vác, hừ, chuyện này lão Chu ta sẽ không để yên cho ngươi!”

Ba người Vũ La ra khỏi Nộ Lân sơn trang, Dịch Long phóng xuất pháp bảo phi hành của mình, chính là một con thoi dệt cửi bằng ngọc thon dài. Y đánh ra một đạo pháp quyết, lập tức linh quang tràn ngập, thoi ngọc bành trướng to chừng một trượng hai. Trên thoi ngọc này, từng tầng trận pháp màu xanh nhạt không ngừng biến ảo, lúc ẩn lúc hiện.

Chu Nghiên cũng phóng xuất một chiếc lông chim màu xanh ngọc, hóa thành một đạo băng phách hàn quang đưa mình bay lên không.

Duy chỉ có Vũ La xấu hổ lấy ra thuyền ba lá.

Bất kể là tốc độ hay dáng vẻ, phẩm chất quả thật thua xa pháp bảo của người ta. Dịch Long chỉ liếc mắt nhìn qua đã nhận ra pháp bảo của Vũ La chỉ là rác rưởi, không khỏi nhướng mày:

- Đây là pháp bảo phi hành của ngươi sao?

Da mặt Vũ La đã sớm được tôi luyện rất dày, bèn hỏi:

- Có chuyện gì không?

Dịch Long không khỏi lắc đầu, lòng thầm nghĩ Chu Thanh Giang cũng quá hẹp hòi nhỏ mọn. Sư tôn Đại nhân đã chuẩn bị vô số linh đan. Ngọc Tủy cho mình vì nhiệm vụ lần này, còn đặc biệt tìm một chiếc tiên giáp, một món pháp bảo nhất phẩm trung. Chu Thanh Giang lão giàu nứt đố đổ vách, cũng không chịu cho con rể mình vài món bảo bối giữ mạng. Xem ra tên Vũ La này chỉ là dẫn đường, mọi chuyện khác đều không thể trông cậy gì vào hắn.

Bởi vì bị Vũ La liên lụy, tốc độ của ba người chậm chạp vô cùng, mất hết mười ngày mới tới Tháp Sơn đảo. Lúc vào trong thông đạo đã có một chút phiền phức, Vũ La lên tiếng nói:

- Thông đạo này dường như có linh tính, chi cho phép người nào giữ nhẫn tiến vào, cho nên hai người các ngươi phải nắm lấy tay ta.

Dịch Long đương nhiên không sao cả, Chu Nghiên đã có chút không được tự nhiên.

Vũ La đeo nhẫn vào tay, giơ tay trái ra, Dịch Long nắm chặt cổ tay hắn. Chu Nghiên thầm cân nhắc một chút, có lẽ cảm thấy nắm tay Vũ La còn hơn nắm tay Dịch Long, cho nên hung hăng nắm chặt lấy tay phải Vũ La.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.