Tiên Tuyệt

Chương 350: Chương 350: Liên Minh Thần Trủng (Thượng)




Kim A Na vô cùng cẩn thận trèo lên một cây đại thụ, cố gắng không làm rung động bất cứ chiếc lá nào. Thân thể nàng hết sức mềm dẻo, xoay thành một hình dáng khó lòng tưởng tượng, dán sát thân cây.

Phía trước có hai cỗ khí tức âm hồn hùng mạnh, nàng muốn tìm một thông đạo an toàn để vượt qua giữa hai cỗ khí tức âm hồn này.

Không ai biết được vì sao đột nhiên bên ngoài Vũ Uyên sơn xuất hiện nhiều âm thú hùng mạnh đáng sợ như vậy. Tám tên chiến sĩ Phượng Kim Thần Trủng ùa lên một lượt, đương nhiên có thể giải quyết hai con âm thú này, nhưng chỉ sợ rằng sẽ làm kinh động tới âm thú khác. Hơn nữa cho dù là thắng, bọn họ cũng sẽ tiêu hao không nhỏ. Nơi này chỉ mới là vòng ngoài Vũ Uyên sơn, chưa tiến vào trong, nếu tiêu hao quá nhiều, vậy bọn họ không cần vào núi nữa, quay về Thần Trủng là được.

Kim Hà Hạo ở phía sau đang nói thầm với mọi người:

- Vũ Uyên sơn cũng là một trong những cổ Địa, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghe qua nơi này có âm thú xuất hiện, rốt cục xảy ra chuyện gì?

Âm thú có lực sát thương rất lớn đối với Yêu tộc, âm thú hùng mạnh thậm chí có thể nuốt chửng thần lực. Yêu tộc chiến đấu bị trói tay trói chân, không được thoải mái chút nào.

Vũ La không rành về Đông Thổ, nhưng bọn Kim Hà Hạo biết rất rõ ràng, trong Vũ Uyên sơn trước kia chưa bao giờ xuất hiện âm thú. Trên thực tế toàn Đông Thố đều căm hận sinh vật âm hồn đến tận xương tủy, lịch sử từng có vài lần sinh vật âm hồn bạo phát gây ra tai nạn, càng khiến cho Đông Thổ Yêu tộc vô cùng kiêng kị sinh vật âm hồn.

Nhưng bên ngoài Vũ Uyên sơn vô duyên vô cớ xuất hiện rất nhiều âm thú, khiến cho các đại Thần Trủng Đông Thổ vô cùng lo lắng.

Kim A Na vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng đẩy một mảng lá cây che trước mặt mình sang bên. Lập tức toàn thân nàng run lên, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Nàng vừa nhìn thấy thứ gì? Nàng có cảm giác như mình vừa thấy quỷ, không ngờ lại là Vũ La.

Giữa lãnh địa của hai âm thú, Vũ La như một tên Yêu tộc nho nhỏ ngây thơ không biết gì, vẻ mặt hồn nhiên tùy tiện xông vào.

- Không ngờ tên này lại có thể không chết. . .

Kim A Na có chút khó có thể tin:

- Vận may của hắn không khỏi quá tốt. . .

Thực lực mà Vũ La biểu hiện ra lúc này là cảnh giới thất phẩm hạ, cho nên Kim A Na không thể nào ngờ, một chiến sĩ Yêu tộc thất phẩm hạ lại có thể trốn thoát khỏi một âm thú ngũ phẩm.

Vừa rồi nàng khẽ run lên đã khiến cho hai con âm thú nọ chú ý, hai cỗ khí tức cường hãn lặng lẽ không tiếng động lan tràn ra. Mà Kim A Na rõ ràng cảm nhận được, hai cỗ lực lượng như có như không đang nhắm vào mình chằm chằm, cảm giác này quả thật mười phần không tốt.

Trong lòng Kim A Na không khỏi thầm than khổ: “Thật đáng chết, không biết vì sao tiểu tử kia lại may mắn như vậy, đi xuyên qua giữa hai âm thú lại không có chuyện gì. Còn mình vô cùng xui rủi, chỉ khẽ đụng nhánh cây một chút đã bị phát hiện.

Tuy rằng hết sức bực tức trong lòng, nhưng nàng cũng không dám lơ là. Hai âm thú này không thể coi thường, toàn là thực lực ngũ phẩm trở lên, nếu bị chúng giữ lại, nàng hẳn phải chết không sai.

Kim A Na dõi mắt nhìn theo Vũ La phía trước, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười âm hiểm:

- Con chốt thí này quả thật vẫn còn có thể phát huy tác dụng. . .

Kim A Na tiện tay búng ra một cái, một cỗ thần lực hóa thành mỏng như sợi tơ, lăng không bay tới quấn lấy thân thể Vũ La, giống như một con linh xà khuấy động một trận, khiến cho cây cối xung quanh va chạm xào xạc một hồi.

Quả nhiên lực chú ý của hai âm thú nọ bị dời đi, Kim A Na cảm thấy hai cỗ lực lượng nhắm vào mình đã hoàn toàn biến mất, nàng vội vàng tụt xuống dưới đất, liều mạng chạy nhanh về phía sau.

Trong rừng Vũ La nở một nụ cười lạnh lẽo, tay trái vung lên, một đạo Thần Hỏa phóng vút lên cao. . .

Kim A Na vô cùng vất vả chạy trở về đội ngũ của mình, sắc mặt bọn Kim Hà Hạo tỏ ra hết sức khó coi:

- Có chuyện gì vậy, vì sao ngươi lại làm kinh động hai con âm thú?

Kim A Na thở hồng hộc xua tay:

- Đừng nói nhiều nữa, chạy cho mau. Tiểu tử kia đã giúp chúng ta dẫn dụ hai âm thú rời đi, nếu chúng ta không đi ngay sẽ không còn kịp nữa. . .

- Tiểu tử nào vậy?

Kim Hà Hạo sửng sốt hỏi.

- Vũ La. . . Tiểu tử nọ vô cùng may mắn, lần đầu tiên đã trốn thoát được.

Những người khác tỏ ra hết sức bất ngờ, bất quá không ai thương hại cho Vũ La. Hai âm thú hùng mạnh đã bị kinh động, tám người bèn thay đổi hướng khác xông ra.

Dưới chân tám người đều có những lá sắt mỏng, bóng loáng vô cùng, sử dụng thần lực khống chế, dán sát ngọn cỏ ngọn cây bay đi, tốc độ nhanh như điện chớp.

Bọn họ chạy một hơi đã rời khỏi chỗ cũ mười mấy dặm, lúc này mới ngừng lại. Cả tám người đều chưa định thần lại được, trên mặt Kim Hà Hạo toát mồ hôi lạnh:

- Thật là may mắn.

Cả tám người đều cảm thấy uất ức trong lòng, đường đường là chiến sĩ tinh nhuệ của Thần Trủng cấp hai, lại phải bỏ chạy giống như chó nhà có tang. Nhưng âm thú thật sự khó đối phó, âm thú ngũ phẩm trở lên có thể nuốt chửng thần lực. Nếu gặp hai con âm thú ngũ phẩm trở lên, cho dù bọn họ có Hổ Báo chiến sĩ Kim Hà Hạo tọa trấn, cũng chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn.

Sắc mặt Kim Hà Hạo trở nên hết sức khó coi, muốn đối phó với âm thú, biện pháp tốt nhất là dùng dị bảo chém giết. Nhưng dị bảo Thiên Thối Kim Mâu mà Phượng Kim Thần Trủng chuyên cấp cho Hổ Báo chiến sĩ của mình sử dụng đã ra đi cùng vị Hổ Báo chiến sĩ trước đây, nằm lại bên trong Hòa Nham cốc.

Hiện tại Hỏa Nham cốc là một nơi tử địa, cơ hồ không thể xâm nhập. Kim Hà Hạo chỉ có thể sử dụng dị bảo của mình, còn kém xa Thiên Thối Kim Mâu, động thủ với âm thú ngũ phẩm trở lên vô cùng vất vả.

Không khí hết sức nặng nề, tám người không ai nói gì cả.

Đúng vào lúc này, thình lình gần đó vang lên một tràng cười sang sảng:

- Ha ha ha, thật là trùng hợp, lại gặp chư vị ở nơi này, không ngại tới đây uống chút trà?

Nghe giọng nói này, Kim Hà Hạo và Kim A Na giật nảy mình, sắc mặt đại biến. Những người còn lại nhìn theo phương hướng phát ra thanh âm, lúc này mới nhìn rõ người vừa lên tiếng nói chính là Vũ La.

Vũ La ngồi cách đó không xa trên một tảng đá lớn, trước người bày một bộ trà cụ tinh xảo, tay đang nâng một chiếc chén nhỏ, thưởng thức trà ngon.

Sắc mặt mọi người đại biến, bọn họ nhớ rất rõ ràng, vừa rồi lúc ngừng lại, trên tảng đá kia không có một bóng người. Vũ La có thể lặng lẽ không tiếng động tới gần mà không bị ai phát hiện, chuyện này một chiến sĩ cảnh giới thất phẩm có thể làm được sao?

- Ngươi. . . ngươi vẫn còn sống ư?

Kim A Na nhìn hắn với vẻ khó tin, Vũ La cười nói:

- Cũng không có gì, chỉ là con chốt thí như ta hơi khó gặm một chút, cho nên đám âm thú này không giết ta được. . .

Âm thú hung tàn hiếu sát, một khi quấn lấy đối phương chắc chắn không chết không thôi. Lần đầu tiên Vũ La chạy thoát, có thể cho là may mắn, nhưng lần thứ hai, hơn nữa còn đối mặt hai âm thú, vậy không thể dùng may mắn mà giải thích.

Sắc mặt Kim Hà Hạo tỏ ra ngưng trọng, liếc nhìn mọi người một cái, khẽ quát một tiếng:

- Đi!

Tám người vừa muốn động, Vũ La không nhẹ không nặng buông chén trà xuống, thản nhiên nói:

- Ta khuyên chư vị không nên khinh thường vọng động, ngồi xuống đây uống chén trà là hơn.

Kim A Na là người đầu tiên như bị đóng đỉnh tại chỗ, không dám nhúc nhích. Thật ra trong tám người, có vài người manh động, nhìn Kim Hà Hạo chờ đợi, sắc mặt Kim Hà Hạo thay đổi mấy lượt, còn đang do dự, thình lình một tiếng thét điên cuồng vang lên trong cánh rừng sau lưng Vũ La. Một âm thú hết sức khổng lồ nương theo bóng cây lần khuất tiến tới, dọc trên đường đi đánh bay vô số đất đá, sau đó vọt tới hết sức cuồng bạo.

Thân thể âm thú này dài hơn ba trượng, đầu to tướng giống như đầu heo rừng, có sáu cái răng to dài, thân thể toát ra hào quang mờ mờ óng ánh, hết sức cường tráng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.